Nỗi khổ của người phụ nữ được chồng quan tâm thái quá
Chị tâm sự: “Có chồng yêu kể cũng thích nhưng giá như chồng mình yêu trong chừng mực thì tốt hơn bao nhiêu. Chỉ mong chồng yêu ít hơn cũng được”.
Chỉ mong chồng yêu ít hơn!
Ngày quen Lâm, Tú (Bắc Ninh) lâng lâng hạnh phúc khi biết chắc mình là người phụ nữ may mắn khi yêu được anh.
Không chỉ Tú mà những ai biết họ cũng nhận thấy điều này. Lâm không phải là mối tình đầu của Tú. Trước Lâm, Tú đã có vài mối tình nhưng đều không đến đầu đến đũa chỉ bởi tính đỏng đảnh của Tú.
Thế nhưng từ khi yêu Lâm, Tú được anh yêu chiều hết mực. Bất kỳ đòi hỏi nào của Tú, Lâm đều đáp ứng nhanh chóng và rất thoải mái.
Chuyện chờ người yêu trang điểm vài tiếng đồng hồ đối với anh đó là nhiệm vụ cao cả của người yêu; chở nàng đi hết shop này tới shop khác với anh đó là trọng trách, nghĩa vụ; nghe điện thoại thấy Tú ho hắng là 15 phút sau anh có mặt trước cửa nhà với gói thuốc trị ho trên tay…
Lên diễn đàn đọc những tâm sự của chị em, không khó bắt gặp những tâm sự về chồng vô tâm. Chị Tú đọc mà mếu máo: “Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra” (Ảnh minh họa).
Tú hạnh phúc lắm. Sau một năm tìm hiểu nhau, Lâm và Tú nên vợ nên chồng. Càng sống với anh, Tú càng cảm thấy tình cảm vợ chồng ngày một gắn bó hơn. Thế nhưng Tú lại thấy ở anh có điều gì đó thái quá.
Video đang HOT
Tú cảm thấy nhiều khi bị chồng đánh đồng mình như con nít, chăm sóc, nhắc nhở, quản lý quá gắt gao. Anh không biết rằng những hành động đó chỉ khiến Tú chỉ thêm ngạt thở!
Trước đây, những hành động nhắc nhở vợ kiểu như: “Đi tắm đi em, anh chuẩn bị sẵn nước nóng rồi”, “Ôi, sao hôm nay em mặc váy ngắn thế, mặc váy này em này”, “Tối nay em đi đâu? Sao tuần này đi nhiều thế?”, Tú thấy ấm lòng vô cùng vì chị nghĩ đúng là anh yêu vợ quá nhiều nên mới vậy.
Thế nhưng khi tần suất những lời nhắc nhở, quản lý của anh dành cho vợ ngày càng nhiều đã khiến chị khó chịu vô cùng. Sáng nào anh cũng gọi điện hỏi han xem vợ ăn sáng gì rồi? Có phải đi đâu không? Trưa ăn gì? Chiều mấy giờ anh qua đón được?…
Chị chia sẻ: “Nhiều khi mình đang họp, công việc bận tối mắt tối mũi, anh cũng gọi điện hỏi han ầm ầm. Mình không nghe máy thể nào anh cũng bảo mình không coi chồng ra gì. Mà mình nghe vội nghe vàng thì anh vẫn không chịu dập máy, hỏi han đủ kiểu tới cùng mới thôi”.
Lý do anh gọi điện cũng có nhiều nhặn. Lúc thì: “Chiều nay em thích ăn món gì hay vợ chồng mình ra ngoài hàng ăn”. Lúc lại: “Trời rét nàng Bân đấy, em quàng khăn vào nhé!”… Chị mếu dở chẳng biết nên làm gì để tình hình thay đổi.
Lên diễn đàn đọc những tâm sự của chị em, không khó bắt gặp những tâm sự về chồng vô tâm. Chị Tú đọc mà mếu máo: “Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra”.
Chị tâm sự: “Có chồng yêu kể cũng thích nhưng giá như chồng mình yêu trong chừng mực thì tốt hơn bao nhiêu. Chỉ mong chồng yêu ít hơn thì tốt biết mấy”.
Xấu hổ với bố mẹ vì chồng quá yêu
Chị Mai (Khuất Duy Tiến, Hà Nội) cũng mếu máo mỗi khi nhắc tới chồng. Ai nhìn vào cũng phải khen chị số sướng khi có người chồng lúc nào cũng yêu chiều vợ.
Chị tâm sự: “Vì chồng yêu quá mà đôi khi mình khóc dở mếu dở vì những tình huống bi hài”.
Chị nhớ lại, ngày đó, công ty chị tổ chức một buổi tiệc nhỏ, ai cũng đưa chồng con đi theo. Hôm đó, gia đình chị trở thành tâm điểm của mọi người. Chị em nào cũng xuýt xoa: “Nhất cô đấy, đi đâu cũng được chồng cầm tay, ôm eo, xoa mông”…
Nhưng đó cũng chưa phải là tình huống bi hài. Trước đây, có lần bố mẹ từ quê lên chơi thăm con cháu, cả nhà đang ngồi nói chuyện rôm rả đúng lúc chồng về. Sau màn chào hỏi nhạc phụ nhạc mẫu cẩn thận, anh nhấm nháy với vợ: “Vào tắm với anh đi”.
Trong khi chị xấu hổ, ngại ngùng thì bố mẹ cũng chỉ biết tủm tỉm cười. Chưa hết, trong lúc ăn cơm, anh suốt ngày gắp thức ăn cho vợ rồi đá lông nheo với vợ liên tục.
Có lúc chị đang đứng rửa bát, anh còn chạy ra vuốt má, véo mông vợ. Chị mắng chồng: “Anh lạ thật, ở nhà có phải có mỗi hai vợ chồng mình đâu mà anh cứ hồn nhiên cô tiên như thế?”. Anh nói lại: “Bố mẹ không để ý đâu, mà nếu có để ý thể nào bố mẹ cũng vui vì bọn mình hạnh phúc”.
Biết chẳng nói được anh nên chị đành lảng đi chỗ khác.
Theo Xinhxinh
Cướp đi đời con gái của em
Tôi đi tìm em đã gần nửa năm nay nhưng vẫn bặt tăm. Không một dòng nhắn, không nghe một lời giải thích, em lặng lẽ rời bỏ tôi như chưa từng xuất hiện trên đời...
Tôi sinh ra trong một gia đình đầy đủ vật chất nhưng cuộc sống của tôi lại chẳng mấy khi vui vẻ. Bởi dù vô số những chân dài, chân ngắn vây quanh tôi với những lời yêu đương ngọt ngào nhưng chẳng ai thực tâm. Tôi đã quyết định đi tìm công việc và hạnh phúc đích thực của mình. Bố mẹ chấp nhận cho tôi chuyển ra Hà Nội sống tự lập trong vòng 6 tháng.
Tôi chuyển ra ngoài, thuê một phòng trọ, sống một cuộc sống của một người ngoại tỉnh nghèo. Rồi tôi gặp em. Hai đứa cách nhau một dãy phòng trọ. Em là một cô gái thôn quê xinh xắn, hiền lành và ngoan ngoãn. Ngoài giờ học em đi dạy thêm để tự trang trải cuộc sống. Chúng tôi yêu nhau tự lúc nào không hay. Tình cảm ấy cứ ngày càng lớn lên. Trong mắt em, tôi là một cậu thanh niên con nhà nghèo, kiếm được ít tiền và yếu ớt.
Biết em yêu tôi nhưng tôi vẫn muốn thử thách em hơn nữa. Tôi nói với em rằng mẹ tôi ở quê ốm nặng, không có tiền chạy chữa. Tôi đóng kịch giỏi đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên. Khuôn mặt hốc hác, ánh mắt buồn rầu của tôi đã khiến em đau lòng. Em đã giấu tôi bán đi chiếc xe máy bố mẹ mới lấy lại cho em để tôi có tiền gửi về quê cho mẹ chữa chạy. Tôi cầm số tiền trong tay mà rưng rưng nước mắt: Tôi hiểu rằng em yêu tôi là thật lòng.
Em lặng lẽ rời bỏ tôi như chưa từng xuất hiện trên đời... (Ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, trời mưa tầm tã, sấm sét rền trời. Em vốn sợ sấm sét, sợ hãi chạy sang phòng tôi. Chúng tôi ngồi nói chuyện đến tận khuya. Tôi đưa em về phòng. Mưa làm ướt tóc em, chiếc áo trắng ướt nhẹp. Em nhẹ nhàng nép mình vào tôi. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Tôi đã cướp đi đời con gái của em. Nhưng em không hề trách cứ tôi, em nói rằng phần đời còn lại em xin gửi gắm cho tôi. Tôi lâng lâng trong hạnh phúc.
Nhưng với bản tính ích kỷ, tôi vẫn muốn thử thách em hơn nữa. Tôi giả vờ ốm rồi đưa em tờ giấy khám bệnh giả mà tôi đã mua được. Trong tờ giấy ấy ghi rõ tôi đang bị ung thư giai đoạn đầu. Để chạy chữa được căn bệnh này cần rất nhiều tiền. Em cặm cụi ngày đêm đi làm thêm, được bao nhiêu đều đưa tôi chữa bệnh. Nhìn em gầy gò, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Tôi thấy ân hận hơn là vui sướng. Tôi quyết định nói tất cả với em, mong em tha thứ và chúng tôi sẽ có cuộc sống thật hạnh phúc.
Vậy mà em bất ngờ chuyển đi, không một dòng nhắn gửi, không một câu chia tay. Tôi thẫn thờ như kẻ mất hồn. Thời gian 6 tháng đã hết, mẹ ra đón tôi trở về. Mẹ nói rằng mẹ đã gặp em. Và mẹ không chấp nhận tôi yêu một người không môn đăng hộ đối như vậy.
Tôi như kẻ điên, ngày ngày bới tung cả thành phố để tìm em. Nhưng vẫn không thể tìm thấy hình bóng người con gái ấy. Tôi ân hận vô cùng. Tôi đã phá hủy hạnh phúc cả đời em. Tôi phải làm sao để tìm được em để báo đền những ân huệ chỉ riêng tôi có được? Người con gái ấy đã hi sinh cho tôi rất nhiều, người con gái đã yêu tôi bằng trái tim thật thà nhất. Tôi can đảm gửi tâm sự của mình đến báo, mong em đọc và "hãy về bên anh".
Theo VNE
Trót lên giường với bạn của người yêu Sau mấy giờ ân ái, bỗng cửa phòng bật mở, đèn bật sáng và tôi ăn một cái tát. Nhìn lại mới biết người nằm trong chăn không phải bạn gái tôi... Bạn gái của tôi học năm thứ tư trường Mỹ thuật. Cô ấy ở cùng với hai người bạn gái thân - Tiểu Hồng và Tiểu Tuyết - tại một căn...