Nỗi khổ của đàn ông có bồ
Nỗi khổ có bồ luôn đay nghiến đàn ông một cách âm thầm. “Con là nợ, vợ là thù” đó là một câu khẩu hiệu cực đoan một số đàn ông thuộc lòng. Kẻ thù, ai cũng biết, sinh ra để gây cho ta đau khổ. Mà bồ là kẻ thù của kẻ thù, thì chắc chắn còn làm ta đau khổ gấp đôi. Nỗi khổ của những chàng có bồ “cao như núi, dài như sông và rộng như biển Đông trước mặt” nhưng khác với bao nhiêu thứ tai họa có thể được tự do tố cáo hoặc quảng bá om sòm nhằm tranh thủ sự thông cảm và lòng thương hại, nỗi khổ có bồ luôn đay nghiến đàn ông một cách âm thầm.
Khổ thứ nhất do bồ trẻ tuổi. Tuổi trẻ thì nông nổi, tuổi trẻ thì hồn nhiên, bồ trẻ thường hồn nhiên tới mức quên phắt là ta có vợ. Chúng đòi đi chơi, đòi đưa đón, đòi ta phải xuất hiện mà không hiểu rằng những thứ ấy làm ta sợ chết khiếp. Nhưng chả lẽ lại bảo với bồ mình chỉ gặp nhau trên ngọn cây và chỉ cầm tay nhau giữa cánh đồng hoang? Thế là chúng giận, thế là chúng đay nghiến. Chúng cong cái môi và dẩu cái mỏ ra một cách đáng ghét và đáng yêu đến điên người.
Khổ thứ hai do bồ nhí nhảnh (bồ già khòm khọm thì bồ làm chi cho phí đời trai!). Chúng đòi mua gấu bông, mua chó bông, mua cặp tóc hình con cánh cam hoặc dép đi trong nhà hình con thằn lằn. Mà ta thì đường đường là đàn ông thành đạt, nghiêm trang, khả kính, vào tiệm chọn mua những thứ đó thì cô bán hàng cứ nhìn nhìn hoặc mụ bán hàng cứ gườm gườm đến nổi gai cả người.
Nỗi khổ thứ ba là bồ khỏe. Có khả năng đi chơi không biết mệt. Vừa tung tăng trên phố, vừa chạy nhảy trong siêu thị lại vừa phóng xe vù vù trên đường. Mà ta thì già, bụng thì to, mỡ thì nhiều, đi theo muốn gãy chân hoặc gãy lưng, thay vì thọ tám mươi, chỉ vì bồ mà hưởng dương năm chục.
Bồ dọa chỉ có ta cho đến trăm năm, điều ấy rõ ràng là tai họa khủng khiếp (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nỗi khổ thứ tư do bồ nhớ dai. Những ngày tai họa như sinh nhật, Noel, Valentine, 8/3 chúng đều thuộc lòng. Mà những ngày ấy, vợ cũng không quên, mặc dù thực ra chả biết dùng làm gì. Thế là ta loay hoay như gà mắc thòng lọng, cứ ra ra vào vào, nhấp nha nhấp nhổm một cách gian nan khổ sở.
Nỗi khổ thứ năm do bồ xanh đỏ. Nghĩa là chúng có khả năng mặc váy vàng, đi giày tím, thắt nơ lục và áo hồng, chưa kể đánh mắt xanh, tô son tía. Tóm lại nhìn bồ cứ như vườn hoa lúc bình minh, cứ như bức tranh thêu lúc nắng hạ, rực rỡ và tươi roi rói. Còn ta quần áo xám, khuôn mặt xám và trái tim đen, đi cạnh bồ như quạ đi cạnh công, thảm hại vô cùng.
Nỗi khổ thứ sáu là bồ bất ngờ. Đang ngồi ăn cơm với vợ thì chuông reo. Đang chở con đi học thì điện thoại réo. Bồ gọi nếu ai không trả lời thì khổ. Trả lời còn khổ hơn. Mà nói mãi bồ cũng cứ nhăn răng ra cười, khiến ta điên tiết. Nhưng ác một nỗi, răng bồ và gò má bồ mơn mởn, dù cáu kiểu gì cũng không nhăn, còn ta những thứ đó cứ bình thường cũng nhăn toàn diện.
Nỗi khổ thứ bảy do bồ ngây thơ. Ta cả cuộc đời khổ vì sếp, khổ với nhân viên, khổ với tiền điện, tiền nhà và với lão hàng xóm. Còn bồ khổ vì con mèo ốm, khổ do con gián chạy qua hay khổ đến phi thường là khổ vì anh ca sĩ teen nào đó khổ! Những thứ khổ vớ vẩn đó bồ lại hay chia sẻ chứ không chịu giữ một mình, khiến ta muốn ốm.
Nỗi khổ thứ tám là bồ không đòi hỏi. Bồ không vòi tiền ta (thứ ấy chả phải là bồ, mà là ma quỷ). Bồ chỉ vòi cuộc đời ta. Mà đời ta thì đã nát như cái chiếu đã nằm mấy chục năm trời còn cho ai được nữa.
Nỗi khổ thứ chín là bồ có khả năng có bồ khác.
Nỗi khổ thứ mười là bồ dọa chỉ có ta cho đến trăm năm. Điều ấy rõ ràng là tai họa khủng khiếp.
Theo 24h
"Mưu mẹo" đàn ông
"Em quá hoàn hảo và chu toàn nên anh không xứng đáng để sống với em nữa." Sau khi tôi sinh con, chồng tôi bảo: "Anh cần em nghỉ việc ở nhà chăm sóc gia đình, một mình anh kiếm tiền là đủ". Vậy là tôi chia tay với sự nghiệp của mình, vì đồng lương ít ỏi ở một cơ quan nhà nước thực sự không đủ để tôi "mua sữa cho con"...
Tôi không dám tự nhận mình là người phụ nữ hoàn hảo, nhưng chồng tôi cũng như gia đình chồng ai cũng khen tôi đảm đang, hiền thục, biết đối nhân xử thế. Sau vài năm khó khăn, kinh tế gia đình tôi bắt đầu khá lên, đồng nghĩa với việc chồng tôi bận rộn hơn, về nhà muộn hơn, nhiều hôm anh về trong tình trạng ngà ngà say.
Một hôm bỗng chồng tôi về sớm. Trong khi anh tắm thì điện thoại của anh đổ chuông, tôi đã định không cầm máy, nhưng lại có tin nhắn, sự tò mò thôi thúc tôi đọc tin nhắn đó... và choáng váng trước những lời lẽ ngọt ngào: " Anh yêu, anh về đến nhà chưa? Lâu lâu về sớm với gia đình một bữa cho vui. Sáng mai qua em sớm, chúng mình cùng đi ăn sáng nhé...". Lúc đó chân tay tôi bủn rủn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ phản bội mình nên tự trấn tĩnh: "Chắc có ai nhắn nhầm hay trêu chọc anh ấy thôi"... Tôi thản nhiên như không biết chuyện gì, vẫn cùng chồng ăn tối vui vẻ, sau đó chúng tôi cùng xem phim. Trước khi đi ngủ, anh còn hứa trưa mai sẽ về ăn cơm với gia đình.
Sáng hôm sau anh dậy rồi vội vã đi làm. Tôi cũng gửi con và lên kế hoạch theo dõi "lịch làm việc" của chồng. Tôi ngồi trong quán cà phê đối diện cơ quan anh để quan sát. Gần trưa anh ra khỏi công ty, tôi bám theo. Anh rẽ vào một con hẻm và dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ, một cô gái đon đả bước ra đón anh. Lúc đó tôi thật sự không tin vào mắt mình, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để tính tiếp xem mình phải làm gì. Tôi quyết định bấm điện thoại, hỏi chồng trưa nay có về nhà ăn cơm như đã hứa không. Sau hai hồi chuông anh trả lời: " Anh phải tiếp khách nên không về được. Tối anh về sớm!".
Đàn ông họ thường nói "anh chỉ cần em như vậy thôi", nhưng sự thật họ nói vậy mà không phải vậy đâu! (Ảnh minh họa)
Tôi nghẹn lời không nói được gì nữa. 10 phút sau tôi bước tới bấm chuông ngôi nhà đó, cô gái kia ra mở cửa và hỏi: " Chị tìm ai?", tôi nói " Tôi tìm chủ nhân của chiếc xe kia". Mặt cô ta biến sắc và có vẻ lo lắng, cô ta định chặn tôi lại, nhưng tôi gạt ra và nói thẳng: " Cô hãy để tôi vào nhà, nếu không muốn tôi làm ầm ĩ để thiên hạ biết cô là kẻ đi cướp chồng người khác"...
Khi tôi bước vào trong nhà, tiếng chồng tôi hỏi vọng ra từ phòng ngủ (hỏi cô bồ, không phải hỏi tôi): " Ai đến vậy em?", tôi cố giữ giọng bình tĩnh: " Chắc anh không hoan nghênh người khách này đúng không?" Chồng tôi hoảng hốt mặc vội quần áo, rồi cả ba người ngồi im lặng. Cổ tôi nghẹn đắng, nhưng tôi không thể cất lên được những lời chua ngoa, cay nghiệt như những người phụ nữ đi đánh ghen khác... Một lúc sau tôi đứng dậy: " Em đến đây để xem anh sống thế nào. Nếu anh thấy chỗ này tốt hơn gia đình thì cứ ở lại, em không níu kéo anh nữa". Nói xong, tôi bỏ ra về. Anh cũng theo tôi về nhà và không nói thêm bất cứ điều gì. Thấy vậy, tôi nghẹn giọng hỏi: " Tôi có điểm nào không tốt với anh? Tại sao anh đối xử với tôi như vậy?...". Anh ta trả lời rất mềm mỏng: " Anh là người có lỗi với em, với gia đình. Để chuộc lỗi và giải thoát cho em, anh xin em hãy chấp thuận ly hôn. Em quá hoàn hảo và chu toàn nên anh không xứng đáng để sống với em nữa. Em có biết mỗi khi em nói "Em tin anh là người chồng tốt và người cha tuyệt vời của con" thì anh cảm thấy có lỗi và khó chịu như thế nào không? Anh đã nói hết suy nghĩ của mình...".
Vậy là anh ta đã quyết tâm chia tay với tôi - một người vợ "hoàn hảo", để đến với một người phụ nữ khác "đỡ hoàn hảo" hơn? Cái lý của anh ta có chấp nhận được không nhỉ? Tôi có nên khuyên các bà vợ rằng: Để giữ được chồng, các chị hãy bớt "hoàn hảo" đi, hãy đi ra ngoài, tham gia công việc xã hội và tự chăm sóc bản thân; đừng chỉ quanh quẩn với chuyện nhà cửa, bếp núc, rồi hy sinh tất cả vì chồng con...? Bởi đàn ông họ thường nói "anh chỉ cần em như vậy thôi", nhưng sự thật họ nói vậy mà không phải vậy đâu!
Theo 24h
Em dâu xin chồng tôi một đứa con? Ý nghĩ đó cứ lảng vảng trong đầu khiến tôi không khỏi suy nghĩ. Cha mẹ sinh ra hai chị em tôi, một trai một gái. Em trai tôi rất thương chị khi biết cuộc sống của tôi không mấy được hạnh phúc bên người chồng vô tư không lo lắng cho gia đình... Tết năm nay tôi cho hai con về ăn...