Nỗi khổ của cô gái gốc hà nội làm dâu xứ lạng!
Điều khiến tôi đau khổ là những cuộc điện thoại khỏa lấp nỗi nhớ của Tùng – chồng tôi – không làm tôi thao thức, mong ngóng.
Thay vào đó, tôi chờ đợi những lời hỏi han, đôi khi xã giao của một người đàn ông khác…
Tùng – chồng tôi – là bộ đội biên phòng. Quê anh ở Lạng Sơn, nhưng đóng quân mãi tận Gia Lai. Do đặc thù nghề nghiệp, anh thường xuyên biền biệt vắng nhà hàng tháng trời. Từ ngày yêu cho tới khi lấy anh, tôi đã làm quen với điều đó và coi đó là số phận của mình.
Tôi chưa bao giờ dằn vặt Tùng về sự vắng mặt của anh trong những đêm trường một mình ôm gối thao thức năm canh, cũng chưa trách cứ, tủi phận nửa lời, bởi sự cảm thông và nhớ thương anh trong tôi lớn hơn hết thảy những giận hờn, than trách đó.
Ngày tôi theo Tùng về làm nàng dâu xứ Lạng, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, thảng thốt cho lựa chọn nghịch lý của cô gái mặt hoa da phấn đất thủ đô. Tôi là con gái Hà Nội chính gốc, ngoại hình ưa nhìn, có học thức, làm kế toán trong một ngôi trường cấp 2 có tiếng, lại dám từ bỏ tất cả để theo anh về mảnh đất miền núi xa ngút ngàn, làm kế toán một ngôi trường cấp 1 heo hút mãi tận miền biên viễn.
Ban đầu, bố mẹ tôi phản đối gay gắt lắm. “Chỉ có con là con gái duy nhất, bố mẹ không nỡ nhìn con vất vả”, mẹ khóc ròng cấm cản. Còn bố tôi kiên quyết khước từ những cuộc viếng thăm lặn lội của Tùng từ Lạng Sơn xuôi về Hà Nội. Thậm chí, bố chẳng thèm nhìn mặt Tùng mỗi bận anh tranh thủ ngày phép ghé qua thăm tôi và gia đình. Nhưng, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, tình yêu của chúng tôi vì đó không mất đi, trái lại càng mặn nồng, tha thiết.
Hình Minh Họa
29 tuổi, tôi vẫn kiên quyết chờ đợi sự hồi tâm chuyển ý của bố mẹ. Còn Tùng khi đó đã 32, cả hai đều ở độ tuổi không còn trẻ trung gì nữa. 6 năm yêu nhau là 6 năm vượt qua rào cản, ngăn cấm của gia đình và bè bạn, chừng ấy có lẽ đã đủ chứng minh tình yêu tôi và Tùng dành cho nhau vô cùng sâu đậm.
Ngày tôi lên xe hoa, mẹ nắm chặt tay tôi, len lén lau nước mắt: “Sau này sướng khổ một mình con gánh chịu. Mẹ chỉ mong hai chữ bình an đến với con gái mẹ”. Nước mắt nhạt nhòa xen lẫn niềm hạnh phúc, tôi trở thành nàng dâu xứ Lạng.
Tùng là con thứ trong nhà, trên anh còn một anh trai cả tên Tiến. Qua những lời kể của Tùng, tôi biết mối quan hệ của anh em họ vô cùng tốt đẹp. Bố qua đời sớm, một mình anh Tiến chăm chút, nuôi dưỡng mẹ già và em dại. Anh Tiến bỏ học sớm, nhường phần học chữ cho em trai. Từ nhỏ, anh đã lặn lội nay đây mai đó theo những chuyến hàng. Ban đầu, anh nhặt phế phẩm thừa thãi bán lấy tiền phụ giúp mẹ nuôi em.
Đến khi lớn dần, quen với nhịp sống lái thương, Tiến có đường dây buôn bán riêng. Mải làm ăn và chăm lo cho gia đình, ở tuổi xấp xỉ 40, anh Tiến vẫn chưa lập gia đình. Anh bảo với Tùng, chỉ khi nhìn em trai yên bề gia thất, anh mới nghĩ tới hạnh phúc riêng của mình. Trong những lời kể của Tùng, tôi cảm nhận được lòng biết ơn sâu sắc của anh dành cho anh trai. Vị trí của Tiến chẳng khác nào người cha trong lòng của Tùng vậy.
Video đang HOT
Từ ngày về làm dâu nhà Tùng, anh Tiến chuyển sang ở hẳn cửa hàng buôn bán, nhường nhà cho vợ chồng tôi. Tùng đi vắng thường xuyên nên mỗi khi có chuyện gấp, tôi và mẹ đều cậy nhờ tới anh, ví như đồ điện trong nhà hỏng hóc, dựng lại cái chuồng gà xiêu vẹo chống bão… anh Tiến đều không từ nan. Trò chuyện, tiếp xúc nhiều với Tiến, tôi nhận thấy mình ngày càng có cảm tình với anh. Ở Tiến toát lên vẻ chững chạc, từng trải, trầm tính và rất đỗi sâu sắc ẩn sau bề ngoài xù xì, có vẻ khó gần.
Đợt Tùng về nghỉ phép, vợ chồng tôi bàn tính kế hoạch sinh con đầu lòng. Phần vì cả hai đều không còn trẻ nữa, sợ để lâu lại rơi vào cảnh “cha già con cọc” thì vất vả cho cả nhà. Mẹ chồng tôi cũng mong ngóng có cháu bế lắm rồi, phải tội Tùng biền biệt xa nhà, năm về thăm nhà được đôi ba lần, mà lần nào cũng vội nên chưa thỏa nguyện được mong muốn của mẹ.
Dịp nghỉ phép lần này, anh xin nghỉ gộp hai đợt phép, vợ chồng có nhiều thời gian quây quần bên nhau, nhưng đó cũng là dịp tôi phát hiện ra Tùng có vấn đề về sinh lý. Nghi ngờ tinh trùng của anh không khỏe mạnh, tôi đã lén lấy một ít mẫu và gửi xuống Hà Nội nhờ cô bạn thân làm bác sĩ xét nghiệm, kiểm tra.
Quả đúng như những gì tôi lo sợ, với tình trạng hiện tại, vợ chồng tôi rất khó có con trong 3 năm tiếp theo. Điều trị chứng vô sinh không hề đơn giản, cần thời gian và tâm sức bền bỉ. Tôi không dám nói sự thật này với Tùng, bởi từ xưa tới nay anh luôn tự tin vào sức khỏe được tôi luyện trong môi trường quân ngũ, rồi còn lòng kiêu hãnh của anh đối với bạn bè…
Trong mỗi lần gần gũi với Tùng, tôi đều giả vờ cảm thấy mãn nguyện, thăng hoa song thực chất cảm xúc chỉ được lưng chừng rồi rơi xuống vực thẳm. Thương Tùng, thương tôi, thương cho hoàn cảnh xa xôi của hai vợ chồng, tôi chỉ cắn răng câm nín một mình. Đợt nghỉ phép thấm thoát qua đi, Tùng trở lại đơn vị. Mẹ chồng tôi nhiều lần ý tứ thăm dò, hỏi han tình hình thai sản của tôi có kết quả không. Không muốn làm mẹ thất vọng, tôi gật gù như thể đã có tin vui thực sự.
Một đêm, mải chuẩn bị bài vở, sổ sách, cơn buồn ngủ xui khiến tôi ra giếng múc nước gội đầu cho tỉnh táo. Nỗi nhớ chồng, nỗi tủi thương số phận hẩm hiu của mình khiến không sao ngăn được đôi dòng lệ. Không ngờ tiếng nỉ non của tôi vang lên đúng lúc anh Tiến ghé qua nhà, mang theo cặp dúi mới đi săn được làm quà cho mẹ và em dâu.
Thấy tôi khóc, anh Tiến vừa hỏi han vừa lắng nghe lời giãi bày của tôi. Anh Tiến bảo rằng, anh thương tôi ngay từ khi tôi về làm dâu xứ Lạng, và anh cũng cảm nhận được sự bất thường trong mối quan hệ của tôi và Tùng, nhưng phận làm anh, anh chỉ có thể đứng ngoài lặng lẽ dõi theo. Trong một phút không kiềm chế được lòng mình, anh Tiến đã ôm lấy tôi động viên, vỗ về.
Trong giây phút choáng ngợp ấy, tôi ngỡ anh Tiến là Tùng – chồng tôi – và trao cho anh một nụ hôn cháy bỏng. Mọi việc đột ngột dừng lại khi chiếc gàu nước trên tay tôi rơi xuống nền đất, tôi bối rối bỏ chạy vào phòng. Những ngày sau đó, tôi cố tình tránh mặt anh Tiến. Anh cũng biết điều đó và ít ghé thăm nhà hơn.
Nhưng, có một nỗi nhớ nhung, thấp thỏm cứ nhen nhóm dần trong tâm trí tôi. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ rằng nếu Tùng không thể mang tới cho tôi hạnh phúc làm mẹ thì anh Tiến có thể giúp tôi thỏa ước nguyện đó. Dĩ nhiên, chúng tôi chưa bước qua bất cứ ranh giới nào, đó đơn giản chỉ là những suy nghĩ đen tối bùng nổ trong đầu tôi. Nhưng sống trong một gia đình gia giáo, được nuôi dưỡng trong môi trường sư phạm, tôi biết những suy nghĩ đó của mình vô cùng tồi tệ.
Điều khiến tôi đau khổ là những cuộc điện thoại khỏa lấp nỗi nhớ của Tùng không làm tôi thao thức, mong ngóng. Thay vào đó, tôi chờ đợi những lời hỏi han, đôi khi xã giao của một người đàn ông khác. Ê chề hơn, người đó lại chính là anh trai của Tùng. Tôi sợ, một ngày nào đó, tôi không đủ vững vàng để bước qua cám dỗ và ranh giới mỏng manh giữa luân thường đạo lý và nhục cảm đời người.
Theo VNE
Có bạn trai mới, tôi khôn nguôi nhớ người cũ
Mẹ anh tìm mọi cách chia rẽ và tôi chấp nhận xa anh, nhưng ngày đêm thương nhớ, khóc lóc, đau khổ, dù đã có người mới.
Cách đây hơn 1 năm, tôi và anh chia tay vì mẹ anh không chấp nhận tôi. Tôi là gái miền núi, gia đình lại khó khăn, học thức không cao. Vậy nên, những ngày mới yêu nhau anh cũng thừa biết gia đình sẽ không bao giờ chấp nhận một người con dâu như tôi. Anh cố gắng làm việc thật nhiều để lo lắng cho tôi thật tốt. Anh lo hồ sơ và mọi thứ để đăng ký cho tôi tiếp tục đi học. Thời gian ấy, tôi rất hạnh phúc, cữ ngỡ niềm vui ấy sẽ nhân đôi khi chúng tôi là của nhau thật sự.
Vì tôi dang dở ở năm học lớp 10 nên phải học hệ trung cấp 3 năm. Tôi nghỉ học cũng lâu lắm rồi nên đối với bài vở, tôi không còn nhớ và thậm chí là rất tệ. Nhưng vì có anh động viên và giúp đỡ nên tôi đã vượt qua được.
Quen nhau được hơn 6 tháng anh dẫn tôi về nhà ra mắt gia đình. Hôm ấy tôi về nhà anh, những lời mẹ tôi dạy, tôi không quên. Tôi biết gia đình anh là viên chức nhà nước nên sẽ không thích với những cách ăn mặc hở hang, thế nên hôm ấy tôi chọn cho mình một bộ đồ rất kín đáo, quần jeans và áo sơ mi trắng. Vừa bước vào nhà anh, tôi đã không quên để ý mọi thứ như mẹ tôi đã dạy. Lúc ấy là 5h chiều, mẹ và bố anh vẫn chưa về.
Tôi hỏi anh:
- Anh ơi, em vào bếp nấu cơm trước nhé, để mẹ về có cơm ăn luôn, cũng muộn rồi anh ạ.
Anh thấy vậy, cũng vào bếp phụ tôi nấu cơm. Đến 8h30 mẹ anh về, bà bất ngờ vì bữa ăn đã chuẩn bị xong, bà còn bất ngờ hơn vì sự có mặt của tôi. Bà nhìn tôi và có vẻ rất ưng ý. Tâm lý một người mẹ chồng nên bà hỏi tôi rất nhiều: Bao nhiêu tuổi? Tuổi gì? Nhà ở đâu? Ba mẹ làm gì? Gia đình đông anh em không?...
Tôi thận trọng trả lời từng câu hỏi của mẹ anh cho đến khi tôi thấy sắc mặt của bà thay đổi lúc biết tôi là cô dâu tuổi Thân. Anh tuổi Hợi nên không hợp với tôi. Sau bữa cơm ấy, tôi dọn dẹp bát đĩa và xin phép về vì cũng đã gần 10h khuya. Ra về mà trong lòng vẫn hơi run.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Mãi cho đến 6 tháng sau, sinh nhật của tôi, anh bên tôi cả ngày và đêm. Đang nói chuyện bỗng nhiên anh có điện thoại. Tôi thấy hiện lên tên mẹ anh, anh nghe điện thoại của mẹ, nhưng tôi thấy làm lạ là anh lại nói dối mẹ rằng đang đi công tác. Tại sao anh không nói thật? Tôi cố gắng hỏi và cuối cùng anh đã nói ra hết sự thật.
- Mẹ không cho anh quen em nữa. Mẹ bảo, em tuổi Thân nên sẽ không hợp với anh, cưới em anh sẽ không làm ăn gì được. Nếu anh tiếp tục quen em thì mẹ sẽ tự vẫn.
Tôi bật khóc như một đứa trẻ lên 3. Anh ôm tôi vào lòng , anh nói: "Không sao đâu em, anh sẽ mãi yêu em, cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa".
Chuyện không như tôi tưởng.Vài lần sau đó, anh cũng chở tôi về nhà chơi, nhưng đều là những lúc mẹ anh vắng nhà. Bà có nhà thì anh viện cớ để cho tôi ở siêu thị gần nhà, chứ không cho tôi về nhà gặp bà. Tôi thấy khổ sở vì chuyện tình cảm quá, và không muốn thấy anh khó xử nên tôi đòi chia tay, nhưng anh không đồng ý. Anh bảo:
- Hãy cho anh thời gian. Trong vòng 2 năm anh sẽ thuyết phục được mẹ.
Tôi đồng ý, nhưng rồi bà vẫn không cho phép anh cưới tôi. Hôm ấy là 29 Tết, tôi về quê ăn Tết cùng gia đình. Tôi bất ngờ khi bà điện thoại hỏi thăm tôi và gia đình. Linh tính cho thấy điều không hay sắp xảy ra, không sai. Bà yêu cầu tôi hãy rời xa anh ấy, nghe mà tưởng chừng như chỉ có thể là phim Hàn Quốc. Tôi nghẹn ngào hỏi lý do, bà chỉ nói 1 câu: "Không môn đăng hộ đối". Tôi nói, chúng tôi yêu nhau thật lòng, tôi không thể rời xa anh.
Bà nóng giận cúp máy và ngay hôm sau bà lại điện thoại. Lần này bà không nóng nảy mà hết sức ngọt ngào và nhẹ nhàng với tôi. Bà nói: "Nếu sau này con có con, thì con sẽ hiểu cảm giác của bác bây giờ". Tôi thấy thương bà, tôi suy nghĩ rất nhiều rồi đồng ý.
Sáng mồng 1 Tết anh điện thoại, tôi không dám nghe, nhưng vì anh gọi mãi nên tôi bắt máy và nói thẳng:
- Em có bạn trai khác rồi, mình chia tay đi anh.
Anh không nói gì, thế là chúng tôi chia tay. Nhưng 1 tháng sau anh quyết định níu kéo tôi. Lòng tự trọng quá cao và đã hứa thì phải làm, tôi không đồng ý quay lại với anh, mà thay vào đó còn quyết định quen một người khác để quên anh (thật sự vì tôi còn yêu anh quá nhiều). Anh đau lòng, thất vọng và cho rằng tôi ham sang phụ bạc anh. Bao lời đàm tiếu, chê trách của anh và bạn bè, tôi không màng.
4 tháng sau, anh kết hôn với một cô gái hơn tôi 1 tuổi, gia đình thành phố, học thức cao. Tôi thua cô ấy về mọi mặt. Tôi chỉ biết nuốt nước mắt và chúc anh hạnh phúc. Chỉ cần anh hạnh phúc thì tôi cũng vui nhưng có ai biết được rằng tôi rất đau. Làm sao hạnh phúc được khi người đứng cạnh anh trong ngày vui ấy không phải là tôi?
Rồi thời gian qua đi (1 năm, 6 tháng), tôi không còn khóc hàng đêm, không buồn phiền nữa. Tôi đã vui trở lại. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì tình thương của gia đình bạn trai mới, họ lo lắng và cho tôi mọi thứ. Tôi cứ tưởng mình đã quên được anh không ngờ chỉ là đang lừa dối bản thân. Mỗi lần thấy nhớ anh, tôi lao vào công việc như con thiêu thân. Công việc đã làm tôi thôi không đau nữa.
Vô tình tôi gặp lại anh trong đám cưới của một người bạn. Tình yêu ấy lại trỗi dậy trong tôi. Tôi đau khổ biết bao khi thấy anh rất hạnh phúc bên vợ của mình. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ. Tôi nhớ anh rất nhiều nhưng không dám nói ra, không dám nhắn tin cho anh vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh. Hàng đêm, tôi lại khóc, ngay cả trong mơ. Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như bây giờ nữa, nhưng tôi không làm chủ bản thân mình được.
Bây giờ thì cảm giác có lỗi đang tràn ngập trong lòng tôi, tôi thấy có lỗi với người hiện tại. Nhưng nỗi nhớ về anh thì không ngừng lại trong tôi. Tôi phải làm sao để quên được anh? Làm sao để đối diện với bạn trai hiện tại? Tôi có nên nói rõ cho người hiện tại biết những suy nghĩ của mình?
Theo VNE
Bởi vì em rất ngốc! Em không biêt tôi đã yêu em nhiêu bao nhiêu, chỉ riêng điêu ây thôi cũng đã được gọi là ngôc nghêch. Em là môt cô gái ngôc nghêch, đên nôi em không thê nhân ra rằng mình đã ngôc như thê nào. Chỉ có tôi, môt kẻ si tình luôn đứng ở phía sau đê dõi theo em là nhìn thây điêu...