Nỗi khiếp đảm có người vợ ‘cưa sừng làm nghé’
Bây giờ, mỗi lần nhìn vợ là tôi lại ngán ngẩm, không thể nào chịu nổi. Tôi với vợ tôi giờ như nước với lửa, hễ nói ra cái gì là cãi nhau, cãi to là đằng khác.
Nói thế nào thì vợ cũng không nghe. Vì cái chuyện ăn mặc mà vợ chồng cãi nhau lên xuống, không biết bao nhiêu lần. (ảnh minh họa)
Vì mỗi người một quan điểm mà tôi thì chẳng thể nào chịu được cái quan điểm không ai giống ai của vợ. Vợ tôi thì đến tôi còn không chịu được chứ đừng nói là hàng xóm láng giềng. Tôi bực cái cách vợ ăn mặc, nói năng, cư xử với người lớn. Nhiều lúc chỉ muốn đánh cho vợ một cái để vợ sợ, chừa cái tội không chịu nghe chồng nhưng mà tôi không đành. Không phải tôi sợ vợ mà vì, tôi không thích đàn ông đánh đàn bà…
Đã có hai mụn con lớn, ngoài 40 tuổi đầu rồi, gần 5 chục rồi mà mỗi lần đi đâu, vợ đều ăn mặc giống như thiếu nữa đôi mươi. Đã thế, cách trang điểm còn lòe loẹt đến khó chịu. Tôi bực bội khi thấy vợ diện mấy bộ váy ngắn ra đường, còn là váy xòe của mấy đứa teen teen bằng tuổi con cháu mình. Vợ thích màu xanh đỏ tím vàng, nói chung cứ là màu lòe thì càng thích. Vợ bảo, mặc như thế mới gây được sự chú ý chứ ăn mặc như các bà bây giờ thì ai chẳng giống ai.
Video đang HOT
Tôi bảo vợ thay ngay mấy bộ đồ đó đi, không thì tôi không cho vợ ra ngoài cùng. Vợ khăng khăng không chịu thay, bảo mặc như thế đẹp, tôi không có gu thời trang nên không biết chứ thực sự, vợ chỉ thích ăn mặc như thế. Váy gì mà cúi một cái thì hở cả nội y, ai cũng thấy đúng là bà này dở chứ không phải là người bình thường nữa. Vì ở cái tuổi này, người ta thường mặc váy thì mặc những bộ đồ công sở, nhìn lịch thiệp, kín đáo chứ chẳng ai mặc như vợ tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì cái kiểu cưa sừng làm nghé của vợ.
Lố hơn là, vợ buộc tóc như thanh niên xung phong ngày xưa không thì cũng &’tóc em đuôi gà’, đi vất va vất vưởng, rồi hất tung hất xòe, dạng như mình còn trẻ trung lắm. Tôi sợ mỗi bộ thời trang hở lưng hở rốn của vợ. Vợ bảo thanh niên bây giờ người ta ăn mặc như vậy mới mốt. Mình chưa già, có vài chục tuổi đầu mà cũng tự cho mình là già thì thật là phiền phức. Phải tự làm mới mình, tự biến mình thành thiếu nữ trẻ trung thì mới đáng ngưỡng mộ chứ.
Ra đường người ta khen đểu là &’cô N hôm nay nhìn xinh quá, trẻ quá, như thiếu nữ…’, thế là vợ sướng cả ngày. Về vợ lấy cớ ấy để khoe mẽ với tôi và lại tiếp tục phát huy cái gu thời trang dở người của mình. Tôi bảo vợ là tôi ngay đi, đừng làm mất mặt chồng thì vợ tức tôi, nói tôi không ra gì, bĩu môi dài thườn thượt bảo tôi là cái loại dở hơi, vợ ăn mặc đẹp lại không cổ vũ vợ lại còn chê bai. Tôi bảo, &’nếu mà người ta khen em trẻ thật thì người ta đã chẳng gọi em bằng cô khi em chỉ đáng tuổi chị người ta’. Nói đúng tim đen, vợ chột dạ không nói gì quay đi.
Cái bệnh của vợ chính là cái bệnh không biết mình là ai nên cứ tự đề cao mình, nghĩ mình trẻ. Ờ thì so với cái tuổi gần 5 chục đồng trang lứa thì vợ trẻ thật nhưng đừng có ăn mặc để biến mình thành các cháu teen. Nói vợ già, vợ bực đi học lớp trang điểm của tuổi trẻ, để làm mình trẻ ra. Về nhà vợ bôi son trát phấn đầy mặt, khiến mặt bự phấn, nhìn dầy cộp, nhìn giống như hề nhưng mà cứ nghĩ thế là đẹp. Cái cháu teen đánh son nửa môi, con gái mình cũng đánh son nửa môi, bây giờ vợ cũng làm giống như thế, kẻ mắt, kẻ mũi, lông mày nhìn phát gớm.
Tôi bảo vợ thay ngay mấy bộ đồ đó đi, không thì tôi không cho vợ ra ngoài cùng (ảnh minh họa)
Có hôm đi ăn cưới đứa cháu, vào đến cửa, người ta chẳng biết chào vợ bằng gì. Tôi nhanh nhảu giới thiệu đó là vợ mình, họ mới chào là cô. Khổ cái tội, vợ ăn mặc như dở người, váy ôm sát thân mà có phải là người nổi tiếng đây, hở hết chỗ này chỗ kia, nhìn phát ngán. Người không đẹp như người ta thì đừng cố tỏ ra như vậy. Tôi không chê bai vợ, không trách cứ vợ chuyện ăn diện, chỉn chu hình thức nhưng mà ăn diện cũng phải có kiểu, hợp với người chứ đừng có thấy người khác đẹp mà mình cũng đẹp được ngay như họ. Thế thì có mà trên đời này đẹp hết và ai cũng giống ai.
Nói thế nào thì vợ cũng không nghe. Vì cái chuyện ăn mặc mà vợ chồng cãi nhau lên xuống, không biết bao nhiêu lần. Tôi chán vợ, chỉ muốn làm cho một trận ra nhẽ, để vợ mở to cái mắt ra rằng, người ta đang chửi vào cái nhà này chỉ vì vợ tôi thôi đấy. Một người đàn ông nghiêm chỉnh như tôi, chẳng điều tiếng gì mà bây giờ bị người ta nói là nhà ấy nuôi bà đồng bóng, chắc là có vấn đề thần kinh. Thế có khổ thân tôi không chứ, tôi chỉ muốn chui xuống đất để bớt nhục với thiên hạ và hàng xóm mỗi lần đi đâu cùng vợ…
Theo VNE
Cô đơn một mảnh đời
Cô Nhài xuống ở hẳn trên thuyền ở Vực Nải đã được hơn chục năm. Ngôi nhà lá cọ ở giữa làng cả năm cô mới ghé qua đôi lần. Có việc gì lắm người ta mới thấy cô đặt chân lên đất. Quanh năm cô sống ở trên thuyền, làm bạn với cá, với sen...
Người ta kể rằng hồi trẻ cô đẹp lắm, làn da trắng muốt, tóc đen chấm gót. Vẻ đẹp mộc mạc tao nhã như hoa nhài. Đẹp là vậy mà chả ma nào thèm ngó ngàng tới, chẳng phải vì cô chanh chua, ngoa ngoắt mà ngược lại cô rất nết na thùy mị. Chỉ đơn giản là nhà cô có ổ bệnh cùi và lao. Ông nội cô bị cùi rụng hết ngón tay chân, vô phúc hai chú ruột của cô cũng bị cùi. Đến bố khỏe mạnh nên may mắn lấy được vợ, nhưng ông cũng qua đời khi vừa bước qua tuổi bốn mươi vì bệnh lao. Hai năm sau khi bố cô mất, mẹ cô vì đau buồn, vì lao lực nên cũng ra đi.
Bố mẹ mất khi hơn mười tuổi, cô được các anh chị chăm bẵm. Nghèo khó nhưng anh em vẫn sát cánh hết mực yêu thương nhau. Nhưng phận đời thật trớ trêu, cả hai anh trai cô dù khỏe mạnh nhưng đã ngoài ba mươi mà chẳng ai lấy được vợ. Làng trên xóm dưới, cứ thấy anh trai cô tán tỉnh để ý đến cô gái nào là y như rằng gia đình họ cấm tiệt. Buồn chán hai anh lần lượt vào tận vùng Tây Nguyên lập nghiệp. Chị gái cô cũng vậy, con gái có thì chị đành đi kiếm lấy đứa con để trông cậy lúc về già. Trách chi ông trời vô tình, hay chăng mấy đời trước gia đình cô đã gây nên nghiệp chướng gì cho cam nên kiếp này phải trả nợ. Chị gái cô sinh khó, đứa bé đã chết ngay trong bụng mẹ khi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời. Chị gái cô hóa điên đã đâm đầu xuống Vực Nải tự vẫn vài ngày sau đó.
Bao lần anh trai giục cô vào Tây Nguyên ở cùng mà cô cứ khất lần. Cô bảo vào sao được khi mồ mả cha mẹ, chị gái và cháu còn ở ngoài này lấy ai hương khói. Từ ngày chị gái mất, cô chuyển lên thuyền ở Vực Nải sống bằng nghề chài lưới và trông cá thuê. Rất ít khi người ta thấy cô lên bờ, mà có lên cô cũng bịt kín mặt như sợ người khác nhìn thấy dung nhan của mình. Đến ngày giỗ, hay ngày tảo mộ cô cũng thường đi vào ban đêm. Đình đám thì cô thường không đến, người dân trong làng cũng không giao lưu tiếp xúc. Chỉ có người chủ Vực Nải là còn hay ra tiếp tế gạo và củi lửa cho cô.
Người ta lại đồn thổi rằng cô là một thây ma, cái thuyền nhỏ của cô cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong sương sớm. Vài kẻ trộm cá đã nhìn thấy cô mặt xanh, xõa tóc lướt trên mặt nước. Tin một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần được thêm thắt đến ly kỳ, rùng rợn như các câu chuyện ma. Để giờ đến trẻ con khóc là người ta lại dọa: "Nín ngay không cho ra Vực Nải với bà Nhài bây giờ".
Chẳng biết các tin đồn ác ý đó có đến tai cô không, nhưng ít ai dám bén bảng ra Vực Nải nữa, có lẽ vậy cũng tốt, vì bọn trộm cá cũng không dám đến. Còn cô thì ngày càng tránh né mọi người. Cô sống riêng trong thế giới của mình, thi thoảng cô đậu thuyền lại góc chị gái đã tự vẫn ngồi nói chuyện một mình. Những đêm trăng sáng cô lại trút xiêm y vùng vẫy tắm tiên giữa bạt ngàn hoa sen. Hay những trưa hè cô xõa mái tóc dài thướt ra gội trước mũi thuyền. Cuộc sống của cô thật kỳ lạ, cô hạnh phúc với những điều người khác cho là khó hiểu, an phận với tất cả những dòng chảy cuộc đời.
Theo VNE
Phụng dưỡng bố mẹ có phải là việc của con trai? Cả xóm còn mỗi nhà này chưa làm đường bê tông nối từ đường lớn của xã vào. Hôm ba anh em gặp nhau chị cười bảo: "Anh cả bốn phần, cậu út bốn phần còn anh chị cũng có hai phần góp vào làm đỡ ông bà cái đường cho ăn tết được ngon". Vậy mà cậu em xửng cồ lên: "Làm...