Nỗi hờn tủi mang tên TÌNH NHÂN!!
Không đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai, làm tình nhân là chấp nhận mọi thứ diễn ra giống như nó phải thế.
Thông cảm, thấu hiểu cho nhau, và dù đau thương đến chết, cũng phải luôn trong tâm thế chấp nhận rời xa nếu bị phát giác.
“Anh này, đêm nay ở lại với em nhé”, “Em biết là anh không thể mà”. Nụ cười trên môi nhạt dần, nàng đương nhiên biết anh không thể, chỉ là vẫn cố chấp hỏi một câu hỏi đã luôn có đáp án. “Tình nhân” là hai từ nguy hiểm, nhưng luôn có sức quyến rũ lạ lùng, vừa ngọt ngào mạnh mẽ, lại vừa đắng cay đau đớn. Có lẽ chỉ ai từng trải qua rồi mới giật mình khi nhìn thấy hai từ ấy, rồi những kỷ niệm lại tràn về, khắc khoải như một vết thương mãi không thể lành. Đoạn hội thoại trên có lẽ là phổ biến nhất trong mối quan hệ kiểu này, mà câu trả lời dù có được nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn có sức công phá tàn bạo tới tâm hồn người ở lại.
Sau những đam mê đốt cháy cảm xúc là cả một đêm dài trống rỗng kéo đến vô tận. Dù nàng có là cáo chín đuôi thực sự, hay chỉ là thỏ non hoàn toàn thơ ngây thì sau khi “chăn gối”, phụ nữ vẫn luôn cần có người đàn ông ấy ở bên, ôm ấp vuốt ve tới khi trời sáng để có cảm giác người ta là của mình, dù chỉ một lần mà thôi. “Em kể anh nghe, tình nhân… không có tội”, lại một khoảng im lặng kéo dài, nàng đau đến mức trên môi phải nở một nụ cười nhẹ để xua tan cái nhói lên trong tim, luôn luôn thế.
Dường như tất cả mọi người đều lên án kẻ thứ ba, cho rằng đó là kẻ chen chân vào gia đình người khác, đánh cắp hạnh phúc của người phụ nữ danh chính ngôn thuận được gọi là “vợ”. Ừ thì chấp nhận làm kẻ đến sau xen vào, nhưng bản thân từ “tình nhân” đã là một kiểu quan hệ rất lạ lùng. Không cần phải là đại gia chân dài, không cần yêu nhau long trời lở đất để đến nỗi bỏ bê gia đình của mình, tình nhân đơn thuần là hai tâm hồn đồng điệu đến lạ kỳ. Ở bên nhau đôi khi không vì ham muốn thể xác, mỗi lần gặp ở chốn đông người chỉ cần vô tình một cách cố tình, chạm vào ngón tay người kia là đủ ấm áp cho cả một ngày dài.
Không đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai, làm tình nhân là chấp nhận mọi thứ diễn ra giống như nó phải thế. Thông cảm, thấu hiểu cho nhau, và dù đau thương đến chết, cũng phải luôn trong tâm thế chấp nhận không còn được ở bên nhau nếu mọi chuyện bị phát giác. Hóa ra, tình nhân đáng thương hơn đáng trách, vì không bao giờ nắm được điều gì trong tay, giống như dòng nước dịu dàng mát lành ấy, nắm lại rồi cũng tuột trôi đi hết mà thôi. Hạnh phúc trong một chốc lát, yêu thương trong một khoảnh khắc, âu yếm trong một hơi thở, như lời một bài hát cũ của Glass Pear “Lovers come and lovers go….”, tình nhân đến và lại ra đi, cứ như vậy mãi mãi không bao giờ dừng bên nhau.
“Nếu như sau này em trót yêu anh, thì có được không”, “Sau này tính sau em ạ”. Nàng mím chặt môi, tự mình định hình lại nghĩa của từ “tình nhân”. Vậy có lẽ không cần yêu vẫn có thể là nhân tình của nhau. Trong chuyện tình cảm luôn luôn có những thứ không thể lý giải được, càng cố gán cho nó một lý do lại càng trở nên bùng nhùng. Ngày tâm hồn còn trẻ, ai nghĩ được mình sẽ ở bên một người, gắn bó với người ấy, nồng nàn bên họ mà không phải là tình yêu?
Thế rồi bất chợt gặp nhau, coi như duyên số, biết đâu kiếp trước còn nợ nên kiếp này trả cho đủ. Chỉ đơn giản là cảm thấy cần, muốn bên nhau, không nhung nhớ cuồng điên, không vì nhau sống chết như những đôi đang yêu. Nói vậy nhưng thứ tình cảm tưởng rằng lặng yên vô vị này thực ra lại gắn bó nồng nàn hơn tất thảy, là thứ mà dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cả đời cũng không thể nào quên, không thể có ai khác thay thế.
Video đang HOT
Ai có thể đong được hết nỗi cô đơn của nàng khi luôn luôn phải là người nhìn thấy người ta khi quay bước đi. Làm tình nhân là luôn chấp nhận đứng phía sau, là chỗ dựa tinh thần cho nhau, lặng lẽ chia sẻ và quan tâm đến khi không thể bên nhau nữa. Chuyện đời vẫn lạ kỳ như vậy, nên có một thứ tình cảm gọi là tình nhân.
Theo VNE
Đau đớn vì bị chồng và người thứ ba "dắt mũi"
Và chính chị đã tận mắt chứng kiến chồng và người thứ 3 trở mặt thành thù như thế nào, nên chị hoàn toàn tin tưởng hai kẻ đó sẽ chẳng bao giờ còn dính dáng đến nhau nữa.
Tối muộn hôm đó, chị Vy (Quận 11, TP HCM) nghe điện thoại anh Lượng - chồng chị có tin nhắn "tít tít" tới. Thấy chồng chị đã ngáy pho pho bên cạnh, chị tò mò mở ra xem ai nhắn tin cho chồng mình vào lúc muộn thế này.
"Chồng ơi, em nhớ anh!" - tin nhắn từ một số không lưu tên đập vào mắt chị. Chị nóng mặt, gọi ngay lại: "Cô gọi ai là chồng thế hả?".
"Ôi, em xin lỗi, em nhầm số chị ạ. Chồng em đi công tác, em nhắn tin cho chồng em nhưng lại nhầm sang số này!" - một giọng phụ nữ ngọt ngào cất lên.
Chị Vy đang điên tiết sẵn, nghe thấy giọng phụ nữ nữa thì bừng bừng lửa giận: "Nhầm là nhầm thế nào? Cô với chồng tôi có quan hệ gì mà lại nhắn tin cho nhau kiểu thế vào giờ này hả?".
Cô nàng bên kia giọng điệu cũng quay ngoắt 180 độ: "Cái chị này buồn cười nhỉ! Người ta đã bảo là nhầm máy mà. Chị còn vu oan cho tôi là tôi nhờ chồng tôi đến tận nhà giải quyết chị đấy!".
Tình huống bất ngờ quá, chị Vy cứng họng chả nói được gì. Thấy cô ta thái độ cứng như vậy, chị tự nhiên lại mềm ra, khí thế lúc đầu cũng bay biến hết. "Chắc cô ta bị oan thật, không thì sao dám hùng hổ thế chứ?" - chị nghĩ bụng rồi yên tâm ôm chồng ngủ ngon.
Một thời gian sau, chị Vy đau khổ khi biết được sự thật rằng chẳng có nhầm lẫn gì ở đây cả. Cô nàng mắng chị qua điện thoại đó chẳng phải ai khác chính là bồ của anh Lượng. Thêm nữa, cô nàng chưa chồng con gì chứ chẳng phải có chồng rồi như lời cô ta "dọa" chị.
Chị đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn và nghiêm túc với chồng. Anh Lượng xin lỗi rối rít, hứa hẹn đủ điều. Anh nói, nếu anh không cắt đứt hoàn toàn với cô ta thì anh không làm... người. Chị đau lắm, nhưng đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, và chị còn yêu anh cũng như cần bố cho các con mình.
Chị Vy cũng gọi cho cô nàng kia, cho cô ta một tối hậu thư: "Nếu cô vẫn còn tiếp tục mối quan hệ bất chính với chồng tôi, tôi sẽ để cho cả gia đình và công ty cô biết chuyện đấy!".
Chị đưa con gái về nhà mẹ đẻ, cho chồng thời gian giải quyết mọi việc. Chị hy vọng khi mình trở về, anh sẽ lại là anh của ngày xưa. Và chị cũng muốn cho chính chị thời gian bình tâm lại, quên đi lỗi lầm của chồng mà bình thản đối mặt với anh và tiếp tục cuộc sống gia đình.
Chưa đầy nửa tháng sau, chị bất ngờ khi chính cô nàng kia gọi điện xin gặp chị. Kể ra thì đây là lần đầu tiên chị gặp người thứ 3 đã xen vào cuộc sống gia đình chị. Trái ngược với tưởng tượng của chị, cô ta nhìn có vẻ hiền lành và trí thức.
Vừa nhìn thấy chị, cô ta đã nước mắt ngắn dài: "Chị ơi, xin chị hãy giúp em!...".
"..." - chị Vy quá bất ngờ trước thái độ của cô nàng, chẳng nói được gì.
"... Chị ơi, em biết em đã khiến chị tổn thương rất nhiều. Nhưng xin chị tin em, lúc ấy em vừa thất tình, anh Lượng thì luôn miệng kêu ca cuộc sống gia đình không hạnh phúc. Cũng là do em dại dột, ngu muội tin lời anh Lượng chứ đâu biết anh ấy có người vợ giỏi giang, xinh đẹp như chị. Em hận mình vì đã gây ra lỗi lầm này, giờ em thật lòng cầu phúc cho anh chị...".
Nghe cô ta nói vậy, đang giận cô không để đâu cho hết, tự dưng chị Vy lại thấy thương thương cô nàng. Thôi thì ai chẳng có lỗi lầm, cô ta cũng vì bị anh Lượng lừa mà thôi.
Cô nàng lại thút thít: "...Em đã quay lại với người yêu cũ và bọn em đang tính chuyện đám cưới. Nhưng anh Lượng vẫn cứ nhắn tin, gọi điện làm phiền em. Em kiên quyết dứt khoát thì anh ấy dọa sẽ cho người yêu em biết chuyện! Anh ấy còn nhắn tin rủ em về nhà ở cùng vì chị đã bỏ về nhà mẹ đẻ, mẹ em đọc được đã đánh em một trận thừa sống thiếu chết, suýt nữa từ mặt em. Chị ơi, em khổ quá! Chỉ vì một phút dại dột mà giờ phải nhận hậu quả cay đắng thế này. Chị giúp em bảo anh Lượng đừng làm phiền em nữa, chắc anh ấy chỉ sợ chị thôi!...".
Chị Vy tức nghẹn họng khi nghĩ đến lão chồng mình đã từng hứa hẹn thế nào, thế mà chị vừa đi khuất mắt đã quay ngay ra dụ gái về ở cùng rồi. Rõ ràng chị đã bỏ qua cô ả, chẳng còn ý định đến nhà và cơ quan cô ta thông báo nữa, vì cô nàng đáng thương thế cơ mà, lại biết lỗi hối cải rồi còn gì. Giờ chị chỉ chĩa mũi dùi về phía chồng mình mà thôi.
Chị gọi cho chồng: "Anh đến đây ngay cho tôi!". Khi anh Lượng đến, chị Vy liền được chứng kiến một trận chửi nhau, hằm hè như kẻ thù của chồng và cô nàng kia.
Cô nàng kia: "Giờ có mặt chị Vy ở đây, anh hứa đi. Anh mà còn làm phiền tôi nữa thì tôi không tha cho anh đâu! Tôi đã phải chịu quá nhiều khổ sở từ khi quen anh rồi, đừng có ép người quá đáng nhé!".
Anh Lượng: "Cô tưởng cô cao giá lắm hả. Trong mắt tôi cô cũng chỉ là một... con phò không hơn không kém, muốn bước chân vào nhà tôi à, kiếp sau nhé!".
Cứ thế, hai kẻ đã từng tằng tịu với nhau, giờ đây lao vào nhau thóa mạ, cấu xé nhau không thương tiếc. Chị Vy sợ xảy ra án mạng phải xông đến can ngăn.
Sau cuộc chiến nảy lửa đó, mọi chuyện lắng xuống. Chị Vy kê cao gối ngủ vì thấy chồng đã trở nên rất ngoan ngoãn. Và chính chị đã tận mắt chứng kiến chồng và người thứ 3 trở mặt thành thù như thế nào, nên chị hoàn toàn tin tưởng hai kẻ đó sẽ chẳng bao giờ còn dính dáng đến nhau nữa.
Nhưng chị Vy đã nhầm lẫn một cách tai hại. Đó chỉ là một màn kịch do anh Lượng và bồ dựng lên để đánh lạc hướng chị, tránh việc chị làm ầm ĩ lên mà thôi. Sau lần đó, anh và ả im hơi lặng tiếng một thời gian để chị Vy chủ quan rồi rút vào hoạt động bí mật và đã tinh vi hơn rất nhiều.
Gần 1 năm sau đó, chị mới biết được chân tướng sự việc. Một lần, anh Lượng thông báo đi công tác nhưng thực tế là đi du lịch với bồ. Và thật tình cờ, một người bạn của chị đã gặp đôi tình nhân ở xứ biển xanh, cát trắng mộng mơ đó. Nghe cô bạn thuật lại sự tình, chị đau đớn nhận ra mình đã bị chính chồng và người thứ 3 "dắt mũi" bấy lâu nay mà không biết...
Theo Nguoiduatin
Là tôi đã yêu hay chỉ ham muốn với cô ấy...? Tôi ghét cái kiểu đàn bà xinh đẹp mà lại thiếu não, đàn bà kiểu ấy chỉ để lên giường là vui nhất! Tôi 37, sắp chạm ngưỡng trung niên, cũng không phải là một gã buông tuồng trong các mối quan hệ trai gái. Đàn bà với tôi, một là để yêu, hai là để vui. Tôi chỉ có thể rung động...