Nói hay thì như áo gấm thêm hoa, nói dở thì như tuyết lạnh thêm sương: Càng nói 5 điều này, càng tiêu tan hết phước đức nhiều đời
Trước bốn mươi tuổi, mọi người nên cố gắng nói 5 điều này càng ít càng tốt để giữ được phúc khí tuổi già của mình.
Muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa người với người, điều quan trọng nhất là không thể hành sự tùy ý, không được nói lời tùy tiện.
Có những lời nên nói, nhưng cũng có những lời tuyệt đối tránh. Bởi nói hay thì như áo gấm thêu thêm hoa, nói dở thì như tuyết lạnh thêm sương.
Con người chỉ cần hai năm để học nói, nhưng lại cần tới vài chục năm để biết cách ứng xử. Do đó, có những lời chỉ cần không nói ra sẽ giúp con người chúng ta tích thêm phúc đức, ngược lại nói ra sẽ khiến ta tạo “khẩu nghiệp”, mất đi phúc đức, thậm chí có thể lập tức gây ra tai họa cho bản thân.
Khi bạn bước sang tuổi 40, bạn có cuộc sống ổn định, gia đình, sự nghiệp, người thân, bạn bè. Đây đều là những của cải bạn tích lũy được trong nửa đời người. Vì vậy, bạn phải lấy những thứ này làm cơ sở để mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn. Bốn mươi, năm mươi tuổi quả là đã cận kề tuổi già, do đó trong thời gian này, việc bạn cần làm là chuẩn bị cho cuộc sống sung túc sắp tới. Không chỉ về vật chất, mà việc phục hồi sức khỏe bản thân cũng rất quan trọng. Để được như vậy, mọi người nên cố gắng nói ít nhất 5 điều này để bảo toàn tuổi già cho mình.
1. Nói chuyện không kiêng kị
Con người ai cũng thích có cảm giác được tôn trọng, nếu như không đạt được điều đó, thì người ta sẽ có cảm giác bị thách thức, đả kích. Vì vậy, cần phải xem xét cảm giác này để bên kia có thể cảm thấy sự tôn trọng, chuyện gì cần nói, chuyện gì không cần nói, đều có một giới hạn nhất định.
Đừng trước mặt người khác mà vạch điểm yếu của họ, đừng đứng sau lưng người khác mà nói chuyện về họ, làm được việc quang minh chính đại, tâm không hổ thẹn. Đây là những nguyên tắc cơ bản. Những điều này nhìn thì có vẻ là những đạo lý đơn giản nhưng vẫn luôn có những người không biết tới tiêu chuẩn này hoặc vi phạm vì không thể kiềm chế bản thân.
2. Lời nói trong tức giận
Những lời nói khi tức giận đa phần là những lời nói chỉ mang tính cảm xúc chứ không thể hiện được những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
Lời nói nóng giận dễ làm tổn thương người khác, không có thành ý. Điều này sẽ khiến các mối quan hệ xung quanh cũng dần biến mất. Càng có tuổi, tính cách của bạn sẽ gần như rập khuôn. Đừng để những cảm xúc và hành vi ngây thơ này ảnh hưởng đến bạn. Hãy dùng trí óc để làm nhiều việc hơn. Bình tĩnh và điềm đạm sẽ khiến bạn suy nghĩ, có cơ sở, đáng tin cậy và dễ dàng hơn. Do đó, đừng nghĩ rằng nói những lời giận dỗi thì sẽ không ai quan tâm mà thực chất khi nói ra thì bạn đã làm tổn thương người khác rồi.
3. Lời nói đưa chuyện thị phi
Người xưa thường nói: “Người thích nói chuyện thị phi, ắt cũng là một người thị phi.”
Thường xuyên bàn tán về thị phi sẽ sớm làm hao mòn phúc khí của chính mình, khiến cuộc đời ngập trong tranh đấu, chỉ nhìn thấy những điều tiêu cực mà bỏ qua những thứ tốt đẹp cuộc sống ban tặng.
Đức Phật dạy rằng, những việc ác con người làm ra đều do xuất phát từ thân – khẩu – ý của mỗi người.
Thế nhưng làm người mà không nói chuyện thị phi quả là rất khó. Trong cuộc sống thường xảy ra tình huống những như thế, những người có duyên với chúng ta, họ nói ra điều gì, làm việc gì chúng ta đều cho là đúng. Còn người không có duyên với chúng ta, những điều họ nói, việc họ làm bất kể ra sao đều không hợp ý ta.
Nho giáo có dạy rằng: Chớ nói lời vô ích, chớ can thiệp chuyện người. Đúng và sai, nếu chỉ dựa vào lập trường của chúng ta thì chẳng thể phân định được. Bởi dù thế nào cũng không thể tránh được nhận định cá nhân chủ quan của ta trong đó.
Thế gian này, lời nói thị phi còn độc hơn nọc rắn, sắc bén hơn gươm đao, tuy không làm người ta máu chảy đầu rơi nhưng tai ương hệ lụy thì kéo dài đến muôn kiếp. Do vậy, muốn giữ được phúc đức, muốn nhận phúc báo thì phải học cách cảnh tỉnh bản thân, chớ nên theo sự tốt xấu của mình mà luận bàn hay dở.
4. Lời nói tiêu cực
Mọi người đều có từ trường riêng, và nó luôn phát ra năng lượng. Phát ra năng lượng tích cực có thể cung cấp cho mọi người động lực, nhưng nếu phát ra năng lượng tiêu cực, chỉ khiến người khác thấy mệt mỏi, chán nản theo. Nếu tâm trí luôn chứa đầy thông tin tiêu cực, cơ thể, tâm trí và tinh thần cũng sẽ trở nên tiêu cực.
Bên cạnh đó, cuộc sống đầy ẩn số, không biết ngày mai mình sẽ gặp cái gì, không biết vận may và cơ hội của mình sẽ đến đâu. Tuy nhiên, chỉ cần chúng ta có hy vọng và tin rằng ngày mai của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn, thì ngọt ngào của cuộc đời chắc đắng hơn đắng.
Ngoài ra, có nhiều yếu tố ảnh hưởng đến điều này, chẳng hạn như ngôn ngữ. Đừng lúc nào cũng nói những lời khó chịu để làm mất đi sự tự tin của bản thân và đừng luôn dùng những lời khó chịu để ảnh hưởng đến người khác.
Video đang HOT
Bi quan sẽ không làm cho cuộc sống con người trở nên tốt hơn, mà chỉ khiến nó tệ đi.Ở bên cạnh những người luôn than vãn, kêu ca, đổ lỗi cho người khác, nói xấu người khác thì người nghe cũng sẽ dần cảm thấy bị ảnh hưởng tiêu cực mà xa lánh.
Thái độ sống lạc quan là điều mà ai cũng thích, đồng thời người khác thích tiếp xúc với những người như vậy vì khi đó họ sẽ luôn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.
5. Lời nói vô căn cứ, dối trá
Những lời vô căn cứ, không có thông tin xác đáng đều là lời nói xằng bậy, dối trá. Đây được coi là một trong những lời nói gây quả báo nhãn tiền, làm tổn hao phúc báo.
Nếu lỡ phạm phải cũng phải mau chóng sửa đổi, hạn chế tiếp tục nói dối để tránh khẩu nghiệp ngày càng sâu.
Cho dù lời nói dối đó không có ác ý mà chỉ nhằm mục đích đùa vui thì cũng gây ra nghiệp quả không tốt. Bởi những lời đó khiến chủ nhân lời nói quen với thói xấu ấy, cũng làm mọi người xung quanh không tin vào lời nói của họ nữa, kể cả khi họ nói thật. Khi đó, người này sẽ bị xếp vào hạng người lừa lọc, thiếu đạo đức.
Hay có những người vì hám danh, thích địa vị nên cứ khoe khoang. Họ nói dối để thỏa mãn lòng ham hư vinh của bản thân, khiến người khác nghĩ mình thông minh, tài giỏi, hơn người… nhưng tất cả chỉ là giả tạo.
Mặc dù nói dối không hại ai hoặc nói dối đùa chơi nhưng vẫn là nói dối, vẫn là làm mất uy tín của bản thân. Không nói dối là một việc làm rất khó, cho nên phàm làm người ai ai cũng có nói dối, chỉ khác là nói dối ít hay nói dối nhiều, nói dối có hại hay nói dối không hại người.
Người không nói dối là người tạo cho mình một uy tín đối với mọi người, một sự kính trọng tuyệt vời, một lòng tin yêu quý và tôn trọng sâu sắc. Người như vậy chắc chắn sẽ nhận được phúc báo tốt lành, cuộc đời bình yên suôn sẻ.
Lời kết:
Người xưa có câu: “Học ăn học nói, học gói học mở”, mỗi người chúng ta phải biết cách để kiểm soát lời nói của mình. Trước khi phát ngôn bất cứ điều gì, đều cần phải suy nghĩ thật kỹ, thận trọng cân nhắc điều gì nên nói, điều gì không.
Những câu nói không suy nghĩ có những lúc sẽ gây tác dụng ngược ngoài sức tưởng tượng, phá hỏng các mối quan hệ và làm tổn thương người khác, thậm chí rước họa vào thân.
Qua bốn mươi tuổi là một điểm bắt đầu khác của cuộc đời. Hãy bớt bốc đồng, sống hưởng thụ nhiều hơn, bỏ đi những thói hư tật xấu, tiếp xúc với những điều tích cực hơn và để bản thân trở thành chủ thể của hạnh phúc.
Làm sao để tạo phước đức, tăng phước báu để chuyển hóa vận mệnh?
Phước báu hay phước đức là quan niệm đặc thù của Đông Phương. Phước đức từ đâu đến và làm gì để tăng phước báu? Mời bạn đọc cùng tìm hiểu trong bài viết dưới đây.
Hầu như trên khắp thế giới này, người ta tìm cách thờ phượng hoặc cầu xin thần linh ban phúc cho mình vì người ta tin rằng thần linh có thể "ban phúc, giáng họa". Người Việt Nam ta dù thờ Trời Đất nhưng riêng vấn đề phước báu lại tự tạo ra chứ không hoàn toàn cầu xin, khấn vái thần linh.
Cũng có rất nhiều người chỉ cầu xin van vái thần linh hết chỗ này chỗ kia để xin phước đức. Nhưng căn bản nhất, người Việt Nam tự "trồng cây phúc" cho chính mình chứ không hoàn toàn ỷ lại.
1. Mua phước đức bằng cách để mồ để mả, tin vào phong thủy
Trong một thời gian rất dài của lịch sử, khoa Địa Lý Tả Ao, Phong Thủy đã mê mờ con người. Người ta tin mà không hề kiểm chứng và truyền khẩu với nhau rằng: Mả táng hàm rồng con cháu sẽ làm vua. Mả táng vào gò đất cao, con cháu sẽ đỗ đạt ra làm quan. Mả táng vào khúc uốn lượn của dòng sông con cháu sẽ phát phú vì nước đổ vào. Mả táng vào chỗ đất trũng hay sạt lở thì con cháu tán gia bại sản v.v... Nói tóm lại toàn là phỏng đoán.
Nếu quả thật việc đem hài cốt của cha mẹ mình an táng vào một nơi "đắc địa" nào đó mà con cháu sau này sẽ làm vua, làm quan, ăn học đỗ đạt, phú gia địch quốc thì có lẽ vua chúa, quan lại từ ngàn xưa đã chiếm hết các đất đai này và con cháu họ vẫn còn tồn tại và hưởng phúc cho tới ngày nay.
Nói tóm lại, đây là một khoa tưởng tượng và lòe mị con người. Không có một thứ phước đức nào có thể sinh ra từ việc chôn cất người chết vào một mảnh đất nào đó. Nếu có thì chỉ là thứ "phước đức dỏm" mà thôi. Xin chớ mê mờ vào đó.
2. Tạo phước đức bằng cách đi lễ chùa
Lễ chùa không có nghĩa là xin Phật ban cho phước đức. Nhưng qua việc đi lễ chùa, tâm địa bình ổn, tâm tính thảo ngay, hạt giống thiện nảy mầm, hung ác giảm bớt, thiện tính tăng thêm, từ đó mà làm những việc tốt lành cho gia đình cho xã hội, người đời biết ơn.
Đó là cách trồng phước và hưởng phước vô cùng lớn lao. Nếu đi lễ chùa mà không làm lành, lánh dữ thì chẳng có chút phước đức nào. Nếu tham-sân-si vẫn còn thì họa và vô phúc vẫn tới như thường.
3. Cúng dường chư tăng ni
Cúng dường để chư tăng ni có phương tiện sinh sống, tu học và hoằng dương chính pháp. Khi chính pháp được lan tỏa thì mọi người sẽ sống trong vị tha, đạo đức - tức tạo ra một xã hội, một đất nước an lành mà mình đang sinh sống. Đó là phước báu và lợi lạc cho đời vô cùng to lớn và hưởng ngay, không phải chờ.
Thật vô phước nếu phải sống trong một xã hội bất an, lường đảo, trộm cướp, gian trá, hận thù, , chiến tranh, bom tự sát. Phải sống trong các nước như Iraq, Syria, Afghanistan, Libya, Yemen, Sudan hay Ukraina... thì là phước hay vô phước?
4. Xây chùa
Xây chùa là tạo một nơi thờ phương, chỗ mà Phật tử tới nghe pháp, học hỏi, trao đổi, chia sẻ, làm từ thiện, thanh niên thiếu nữ có dịp tiếp xúc trong môi trường đạo hạnh. Đó là nơi tốt lành cho xã hội. Mà tốt lành cho xã hội chính là phước đức. Chùa ngày nay còn là một trung tâm văn hóa, giáo dục thanh thiếu niên, di tích lịch sử... cháu con tới đây lợi lạc biết là bao nhiêu. Đó là phước đức vậy.
5. Đúc chuông
Tiếng chuông là nhạc của chùa. Tiếng chuông là tiếng lòng của chùa. Nghe chuông lòng người trùng xuống, "Tiếng chuông huyền diệu tịch trần ai". Tiếng chuông làm lắng bụi trần. Nghe chuông không thôi cũng xả được bao căng thẳng, lo âu của cuộc sống có khi khỏi phải đi gặp nhà tâm lý trị liệu làm gì. An lành, thảnh thơi - dù là đôi chút cũng là hạnh phúc, phước báu biết bao.
6. Dựng tượng
Dựng tượng để chiêm bái, để nhìn thấy hạnh huệ của các ngài. Dựng tượng Quán Thế Âm để thấy không còn lo sợ, để học Hạnh Lắng Nghe. Dựng tượng Phật A Di Đà để sống thanh tịnh. Dựng tượng Phật Thích Ca để chiêm ngưỡng một vĩ nhân của nhân loại, một giáo lý tuyệt vời đưa con người tới thánh thiện mà giáo lý không bao giờ lạc hậu với thời gian. Được biết, được nghe, được biết về những gì tốt lành, thánh thiện cũng là phước báu. Bởi vô phước là ngu dốt, không biết gì cả.
7. Tụng kinh, niệm Phật
Trong gia đình có bàn thờ Phật, mỗi tối bà nội, bà ngoại hay cha mẹ ngồi tụng kinh, niệm Phật là gieo duyên lành cho con cháu, là tạo một khung cảnh trang nghiêm cho gia đình. Khi bà ngồi niệm Phật, cháu con chắc chắn sẽ giữ gìn cử chỉ, đi đứng nhẹ nhàng. Đây là những giây phút bình an, tốt lành cho gia đình. Đó là phước đức.
8. Làm từ thiện
Phước báu lớn nhất là làm từ thiện. Cổ nhân có câu "Dủ xây chín đợt phù đồ. Không bằng làm phúc cứu cho một người." Làm từ thiện là san sẻ tình thương, là chia xẻ nỗi bất hạnh với người khác. Là gần gũi với tha nhân. Là thấy hạnh phúc mà minh đang có đây thật may mắn. Làm từ thiện là phụ giúp chính quyền, thoa dịu phần nào nỗi đau, nỗi bất hạnh của xã hội. Một đất nước vĩ đại là một đất nước có nhiều người làm từ thiện. Một đất nước sẽ từ từ hủy diệt nếu mọi người sống trong ích kỷ. Nhìn người làm từ thiện ai cũng quý mến. Chẳng ai ghét bỏ người làm từ thiện cà. Được người ta thương mến là phước báu quý giá lắm.
9. Xây trường học, nhà thương
Xây trường học, nhất là đại học là tạo phước đức cho cả nước chứ không phải cho cho chính mình. Không một đất nước nào phát triển mà không có nhiều trường đại học. Bỏ tiền ra xây trường học, tăm tiếng để lại muôn đời sau. Còn xây nhà thương, tặng tiền cho các bệnh viện là cứu giúp cho bao người bệnh tật. Phước đức không thể nói hết.
10. Xây cô nhi viện
Ngày nay cuộc sống quá nhiều cám dỗ và hư hỏng. Phòng trà ca vũ, tắm hơi, bia ôm, đấm bóp mọc lên như nấm. Biết bao nhiêu cô gái như những con thiêu thân lao vào đó. Rồi cả sinh viên cũng làm gái gọi. Rồi tình ái lăng nhăng, lỡ dại sinh con vùa xấu hổ, vừa sợ vướng bận nghề nghiệp. Rồi có khi nghèo quá không đủ sức nuôi con cho nên quăng bé thơ - có khi chưa cắt rốn vào đống rác, vào cửa chùa. Nghe tiếng trẻ khóc oe oe, thân hình bầm tím mà rớt nước mắt. Thôi thi bế vào, dù nghèo, dù phương tiện thiếu thốn cũng bảo nhau nuôi nấng.
Nhìn con mình nệm ấm chăn êm, được nâng niu chiều chuộng, nhìn rẻ mồ côi mà lòng se thắt. Thăm cô nhi viện rồi về nhà ăn cơm không thấy ngon. Cho nên giúp đỡ cô nhì viện, xây cô nhi viện, nhận nuôi các trẻ mồ côi là giảm bớt nỗi đau của xã hội. Đó là tấm lòng giữa con người và con người, quý giá biết là bao. Đó là hạnh Bồ tát là từ bi, là phước báu.
11. Cấp học bổng cho học sinh nghèo
Tất cả những ai được cắp sách đến trường là phước báu. Không được cắp sách đến trường, hoặc sinh ra ở nơi không có trường học là thiệt thòi, bất hạnh. Được học hành không chưa đủ mà còn phải đến nơi đến chốn nữa. Đậu xong trung học không có tiền lên đại học là nỗi chua xót.
Ngày nay học phí đại học dường như cao lắm cho nên một số đã phải bỏ dở. Cho nên giúp đỡ học bổng cho học sinh nghèo là hành vi cao thượng, là đầu tư chất xám cho đất nước bởi vì biết đâu trong số đó có em chẳng là bác học, giáo sư, bác sĩ, khoa học gia? Các em nhận được học bổng sau này chắc chắn sẽ nhớ ơn và quay lại giúp đỡ những học sinh cùng cảnh ngộ như mình. Mở mang trí tuệ cho người khác là phước báu rất lớn.
12. Quán cơm tình thương, quán cơm xã hội
Trong đời này có nhiều kẻ phung phí tiền bạc vào rượu gái và những món ăn chơi quái lạ bằng cả tháng lương của người ta. Dĩ nhiên họ không có tội gì nhưng là những con người sống không xứng đáng và bị người đời khinh rẻ. Buổi sáng ra, mình ngồi ung dung bên tách cà-phê, bên bữa ăn sáng tươm tất nhưng biết bao người đang chạy vạy để có một cái gì bỏ vào bụng. Rồi làm quần quật tới trưa thèm một bữa ăn gọi là tạm đủ chất bổ dưỡng nhưng không đủ tiền. Rồi tối về nhà, nước mắm kho quẹt, rau muống luộc, tương chao chưa chắc đã có. Nghĩ mà thương xót. Chưa nói đến bậc thánh, phàm là người có chút suy nghĩ khi thấy mình no đủ cũng cần xót thương người thiếu thốn. Quán cơm tình thương, quán cơm xã hội, quán cơm chay miễn phí là nguồn an ủi rất lớn cho dân nghèo, cho dân lao động và cho cả học sinh... quý giá biết là bao:
Nhiễu điều phủ lấy giá gương.
Người trong một nước phải thương nhau cùng.
Có tiền thì ủng hộ tiền. Không có tiền thì dư thừa ký gạo, chai nước mắm, ký đường, nắm muối, tương chao, đậu hũ...nhớ đem tới cho quán cơm tình thương. Trên đời này có nhiều thứ khổ nhưng điều khổ nhất vẫn là đói hoặc không có ăn. Hãy quán chiếu cuộc đời này bằng "từ bi quán" đức Phật dạy thế. Đừng quán chiếu cuộc đời bằng dục vọng, đua đòi. Dù chúng ta đổ cả triệu đô-la vào một bữa ăn cũng không làm giá trị và phẩm hạnh của cúng ta tăng lên mà đó chỉ là dục vọng. Nhưng chỉ cần giúp cho người nghèo, cho quán cơm xã hội vài chục đô-la thôi cũng làm cho chúng ta trở thành con người cao quý. Đó là phước đức và phẩm hạnh.
13. Đối xử tử tế với mọi người
Tại sao đối xử tử tế với mọi người lại là phước đức? Bởi vì khi tử tế với mọi người thì mọi người kính trọng và biết ơn, tiếng thơm lan rộng. Do tiếng tốt đó, nhiều người dù không quen biết có thể giúp đỡ chúng ta sau này mà chúng ta không ngờ tới. Được người đời giúp đỡ là có phước. Bị người đời lường gạt, ruồng bỏ là vô phước.
14. Thật thà
Tại sao thật thà lại là phước đức? Bởi vì thật thà sẽ cảm hóa được lòng người. Ai cũng thương mến người thật thà. Công ty nào cũng muốn mướn người thật thà. Chính quyền cũng muốn tuyển những người thật thà. Khi muốn trao trách nhiệm to lớn cho ai, ta tìm người thật thà. Người con trai cũng yêu người con gái thật thà. Con gái cũng yêu và tin tưởng người con trai thật thà. Thật thà là kho báu phước đức mà người đời không biết.
15. Ăn nói, cử chỉ dịu dàng
Tại sao ăn nói dịu dàng là phước đức? Bởi vì ăn nói dịu dàng thì được lòng người. Khi đã được lòng người rồi thì ước muốn gì cũng thành tựu. Ăn nói cộc lốc, thô tục, dữ dằn thì sinh thù oán và mọi chuyện đổ vỡ. Dịu dàng, nhỏ nhẹ là phước báu, là vũ khí chinh phục con người dễ dàng nhất.
16. Nhường nhịn
Tại sao nhường nhịn là phước đức? Bởi vì khi nhường nhịn thì mọi chuyện đều an lành. Anh em, bạn bè có "chơi gác", "ăn gian", "qua mặt" mình chút đỉnh cũng không sao. Sau này "người thắng cuộc" nghĩ lại sẽ cảm phục mình và họ có thể trả lại hay đền bù nhiều hơn những gì họ đã lấy của mình. Hơn nhau một lời nói để làm gì? Im lặng, hoặc nhường nhịn để tránh xung đột, có thể đưa tới thâm thù, đâm chém, giết hại nhau. Trong mọi khóa lễ chư tăng ni và phật tử đều cầu xin "Trú dạ lục thời an lành". Làm sao có an lành khi còn hơn thua và tranh cãi? Nhường nhịn là đức tính cao quý chứ không phải yếu hèn. Chỉ người tu tâm, dưỡng tánh hay do bẩm sinh tính vốn thiện lương mới có thể nhường nhịn. Người nào không biết giá trị của sự nhường nhịn, cứ tranh cãi, gây gổ đi rồi sẽ biết. Nhường nhịn là phước báu đó.
17. Sự thông thái của trí tuệ
Một trong những phước báu lớn nhất của con người là trí tuệ hay sự thông thái của trí tuệ. Dù giàu có, địa vị cao, danh vọng... mà đầu óc u trệ, hẹp hòi, thiếu hiểu biết cũng là bất hạnh. Nghèo hay cuộc sống trung lưu bình dị mà trí tuệ sáng suốt, hiểu biết rộng rãi, đóng góp trí kiến thức cho đời thì vẫn được mọi người kính trọng.
Trí khôn thì ai cũng có, nhưng muốn tiến tới trí tuệ thì phải qua học hỏi. Đâu phải Đức Phật sinh ra là có mọi loại kiến thức ngay. Ngài cũng phải học hỏi hết bậc thầy này qua bậc thầy khác.
Do đó muốn có sự thông thái của trí tuệ phải có giáo dục, phải đọc sách từng ngày không ngưng nghỉ. Ngày nay, qua sự phát triển của hệ thống liên mạng toàn cầu, mọi kiến thức đều có trong máy điện tử.
Sách vở thì đầy thư viện, băng đĩa thuyết giảng biếu không... không chịu mở mang trí tuệ thật uổng phí. Vùi đầu vào bài bạc, hát karaoke, chơi games, đá gà, nhậu nhẹt, vào facebook tán dóc hay bình phẩm lung tung... dù suốt cả đời cũng chẳng nên thân.
Chỉ cần bỏ ra năm mười năm đọc sách là có thể trở thành trí thức đóng góp cho đời, làm gương sáng cho gia đình và con cháu. Ngồi trong cung vàng điện ngọc mà ngu dốt cũng là bất hạnh. Dù nghèo, ở nhà tranh vách đất mà trí tuệ thông thái vẫn là phước báu. Các bậc hiền thánh, bồ tát mà chúng ta tôn thờ, các ngài có của cải gì đâu ngoài sự thông thái của trí tuệ. Xin nhớ cho, không có phước đức nào lớn cho bằng sự thông thái của trí tuệ. Có trí tuệ là có tất cả.
18. Bình anh trong tâm tưởng
Dù chúng ta có tất cả những phước báu nói ở trên nhưng trong lòng chúng ta muộn phiền, lo âu. Miệng chúng ta khô đắng. Tâm trí chúng ta khắc khoải. Đầu óc chúng ta rối bù. Trong lòng chúng ta bất an. Thần kinh chúng ta bị dồn ép, căng thẳng, áp lực đè nặng lên từng hơi thở...thì dù ngồi trên đống vàng, trên bàn chất đầy đô-la thì cũng chẳng khác nào chốn địa ngục.
Do đó, bằng mọi giá, chúng ta phải làm sao để được bình an trong tâm tưởng. Sự chứng đắc của chư Phật và chư vị Bô Tát chính là chỗ "an nhiên tự tại" hay "thân không bệnh tật, tâm không phiền não". Mà muốn đạt đến chỗ "bình an trong tâm tưởng" thì phải có cách.
Một trong những cách vi diệu nhất là "quán vô thường". Quán vô thường có nghĩa là: Lo lắng cho vợ con đầy đủ rồi đó nhưng nhìn thấy vợ con rồi đây rồi cũng không thể ăn đời ở kiếp với mình. Địa vị cao sang, quyền cao chức trọng mà mình đang có đây rồi cũng sẽ là ảo ảnh. Những ước mơ, khát vọng mà mình đang ấp ủ đây - thành hay bại rồi cũng tan như mây khói. Bao hận thù rồi cũng sẽ qua đi. Bao ân tình rồi cũng phải giã từ. Rồi cả cái thân mệnh quý giá của mình đây rồi cũng có ngày thối rữa.
Quán được như thế thì lòng mình trùng xuống. Hơi thở sẽ nhẹ nhàng hơn, đầu óc tỉnh táo hơn, lo âu sẽ bớt đi, muộn phiền cũng vơi dần, giận dữ cũng nguôi ngoai, khát vọng cũng nhè nhẹ...và tâm tri trở nên bình ổn rồi từ từ thảnh thơi, tạm gọi là "giải thoát" tức không còn bị ràng buộc bởi bất cứ cái gì trên cõi đời này nữa. Đó là "chốn thần tiên", là Tịnh Độ, là Cõi Phật. Bình an trong tâm tưởng, đầu óc yên bình, thanh tịnh là phước báu lớn nhất, phước báu thù thắng, phước báu bất khả tư nghị mà cõi nước của Đức Phật A Di Đà cũng chỉ vậy thôi.
Tóm lại phước đức không do thần linh, trời đất ban cho, mà do ông bà, cha mẹ mình tạo ra trong quá khứ và do chính mình tạo ra trong hiện tại. Không thể có một thứ phước đức nào từ trên trời rơi xuống.
Rất nhiều người ngày nay được xã hội quý trọng là do uy đức, công nghiệp của cha mẹ mình năm xưa. Và cũng rất nhiều người phải sống trong bóng tối vì những ác nghiệp mà cha mẹ, ông bà mình tạo ra trước đây. Những sự "chuyển dịch" phước đức đó còn gọi là nghiệp - nghiệp lành hay nghiệp dữ và nghiệp chuyển từ đời này sang đời khác.
Hiểu được như thế, chúng ta phải tự tạo phước báu cho chính chúng ta và qua đó cháu con sẽ được thừa hưởng. Và cũng xin nhớ cho, có phước đức rồi xin chớ phung phí như cổ nhân đã dạy, "Phú quý bất khả hưởng tận. Quyền thế bất khả ỷ tận." Phước đức cũng giống như tiền để ngân hàng. Lấy ra tiêu xài từ từ, đầu tư để sinh lợi thì ăn mãi không hết, sau để lại cho con cháu. Tiêu xài phung phí, không lo đầu tư để tạo phước mới thì có ngày phá sản, cháu con cũng vạ lây.
10 ngày cuối tháng 4: 3 con giáp nhờ phước đức trời ban, vận trình suôn sẻ, phú quý ào ào vây quanh Thời gian cuối tháng 4 dương lịch, những con giáp này được hưởng lộc trời nên làm gì cũng may mắn, suôn sẻ, giàu có hơn người. Tuổi Mùi Những người cầm tinh con Dê tính tình lương thiện, hiền lành, họ sống rất có ý chí, có mục tiêu. Người tuổi Mùi được đánh giá cao về tính chân thành và biết...