Nỗi ê chề của cô dâu không còn trinh
Sau một hồi ân ái, chồng chị giơ cái tát như trời giáng vào mặt chị, chị gần như ngất lịm. Đó là món quà đầu tiên chồng tặng cho chị ngay trong đêm động phòng. Chị không khóc, chỉ đủ bình tĩnh để suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Và chắc chắn, cái giọt máu ấy là nguyên nhân của việc này. Chị không còn trinh tiết.
Chị biết chứ, vì thật sự chị đã đánh mất đi đời con gái cách đây 2 năm. Nhưng điều đó không có nghĩa là chị hư hỏng, lăng loàn hay là loại đàn bà không ra gì. Chị cũng yêu, cũng hi sinh và hiến dâng hết mình. Chị cũng từng xác định lấy người đàn ông kia làm chồng, nhưng cuộc sống không như ý, đã không cho chị lấy được anh ta. Cái ngày chị gặp người chồng hiện tại cũng chính là ngày trái tim chị được sưởi ấm, không còn băng giá.
Anh đã từng hỏi chị về mối tình đầu. Chị cũng đã kể cho anh nghe hết về người đàn ông chị từng đặt niềm tin. Anh cũng đã hứa rằng sẽ yêu chị hết lòng, không bao giờ làm chị tổn thương nữa. Cũng có vài lần anh hỏi chị bóng gió về chuyện trinh tiết, nhưng chị không nói vì chị không đủ dũng cảm. Nhưng có lẽ, sự ngập ngừng ấy của chị khiến anh tin, chị là cô gái trong trắng, chưa từng quan hệ với gã đàn ông nào cho tới ngày làm vợ anh.
Anh đã từng hỏi chị về mối tình đầu. Chị cũng đã kể cho anh nghe hết về người đàn ông chị từng đặt niềm tin. (ảnh minh họa)
Thế rồi đùng một cái, anh bất ngờ và xót xa khi không nhìn thấy dấu hiệu của sự trinh tiết. Anh không thấy giọt máu trên chiếc ga trải giường trắng anh đã giăng sẵn. Có lẽ, đó là niềm tin duy nhất anh dành cho chị. Cái tát ấy với chị mà nói như một sự xúc phạm lớn nhất từ trước tới giờ. Anh chưa bao giờ hỏi thẳng chị, chị cũng không có ý định giấu anh. Nếu anh muốn biết cặn kẽ, chị sẽ nói. Nhưng anh không hiểu, chuyện ấy đâu phải dễ mở lời.
Chị nằm im trên giường, còn anh xuống giường hút thuốc. Trước khi đến với anh và cho tới khi quyết định làm vợ anh, đây là điều chị lo lắng nhất. Nhưng chị tin vào tình yêu anh dành cho chị, tin vào lời hứa anh sẽ không làm chị tổn thương. Chị cũng tin rằng, chỉ cần yêu chị, anh sẽ bỏ qua cho chị mọi việc. Nhưng ngày hôm nay đây, cái tát của anh đã cướp đi tất cả tình yêu của chị, lòng chị đau rát, chị không nói được lời nào, nước mắt cứ chực tuôn ra nhưng lại không thể vì nỗi uất nghẹn trong lòng chị.
Đêm nay lẽ ra chị phải là người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời, chẳng thể ngờ, đêm tân hôn lại thành đêm đầy đau khổ. Chị bắt đầu khóc, nước mắt tuôn rơi, chị ôm mặt khóc nấc. Có lẽ, dù tiếp tục cuộc hôn nhân này chị cũng không thể sống trong hạnh phúc. Rồi tới lúc, anh sẽ đay nghiến chị cả đời, chị phải sống lép vế, phải dè dặt, phải khúm núm…? Nếu như thế, chị sống khác nào địa ngục, làm vợ mà như người ở để anh đầy đọa hay sao? Chị sẽ phải đối diện với ngày mai như thế nào. Tại sao anh không hỏi, không cho chị một lời giải thích?
Theo Eva
Rong kinh, chồng tin vợ còn trinh
Thấy có giọt máu đỏ, chồng đã ôm tôi thật chặt và thì thầm: "Anh cám ơn em đã cho anh là người đầu tiên của em".
Cho đến bây giờ, sự thật này tôi vẫn không dám nói cho ai biết và chồng tôi thì hứ hửng lắm vì cái sự, lấy được cô vợ còn trinh. Tôi vừa mừng, vừa lo, chỉ sợ một ngày chồng phát hiện ra sự thật. Nhưng nghĩ cho cùng, còn trinh hay không chỉ một lần là biết, và lần ấy đã qua rồi thì làm sao chồng phát hiện ra được.
Tôi không có ý giấu chồng hay lừa dối chồng. Chỉ vì, thấy chồng quá coi trọng chuyện trinh tiết và hí hứng vô cùng khi biết vợ còn trinh nên tôi không đành lòng nói ra sự thật. Có thể cho đây là một sự lừa dối nhưng nếu lời nói dối mà khiến chồng vui và hạnh phúc, tôi nguyện làm người vợ dối trá suốt đời. Vì thật sự, tôi không phải là người phụ nữ hư hỏng. Chỉ vì một lần trót lầm lỡ với tình cũ, tôi đã trao thân cho anh ta. Tôi cũng không giấu chồng chuyện mất trinh, chỉ vì anh chưa bao giờ hỏi tôi điều đó. Thế nên, cho tới tận ngày cưới, tôi vẫn đinh ninh rằng, nếu chồng phát hiện, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho anh và hi vọng anh hiểu cho tôi.
Chỉ vì, thấy chồng quá coi trọng chuyện trinh tiết và hí hứng vô cùng khi biết vợ còn trinh nên tôi không đành lòng nói ra sự thật. (ảnh minh họa)
Chẳng thể ngờ, đúng ngày hôm đó, tôi bị rong kinh. Sau đêm động phòng, nhìn xuống ga trải giường, thấy có giọt máu đỏ, chồng đã ôm tôi thật chặt và thì thầm: "Anh cám ơn em đã cho anh là người đầu tiên của em". Lúc đó, tôi khóc như mưa, khóc vì hạnh phúc và khóc vì tôi cảm thấy có chút lỗi lầm với chồng. Tôi đã định nói hết sự thật, nhưng nhìn nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện của anh, tôi không tài nào mở miệng. Tôi nghĩ, sẽ để chuyện này qua đi như thế, nếu điều đó khiến anh hạnh phúc như vậy. Liệu tôi có quá ích kỉ không, có bị cho là người lừa dối hay không?
Thật buồn khi đàn ông luôn coi trọng chuyện trinh tiết. Trên thực tế, có quá nhiều phụ nữ không còn trinh cho tới ngày cưới bởi họ luôn nghĩ, yêu là hi sinh hết mình. Thế nhưng, đàn ông đâu có hiểu cho họ, thậm chí có người còn khinh miệt vợ trong đêm tân hôn khi biết họ không còn trong trắng. Sao đàn ông không hỏi bản thân mình, mình có là trai tân hay không?
Theo Eva