Nơi dòng sông ở lại
Ngày ấy, nhà tôi nghèo lắm. Mới bảy tuổi là tôi phải rời xa mẹ và về sống với người anh trai ở tận Cần Thơ. Anh trai tôi là bộ đội nên thường phải đi công tác xa. Tất cả những việc nấu nướng, giặt giũ và học hành tôi thường tự làm lấy một mình.
Nhà tôi là căn nhà tập thể mà cơ quan anh trai tôi cấp. Nó nằm lọt thỏm giữa doanh trại bộ đội nên tôi gần như sống theo kỷ luật quân đội từ bé. Lên hết cấp hai thì anh trai tôi lập gia đình và chuyển ra ngoài xây nhà riêng để ở. Thời bao cấp nên mọi thứ đều thiếu thốn chứ không thoải mái như bây giờ. Đã có lúc tôi định nghỉ học và tìm một việc gì đó để đi làm.
Một buổi chiều đi học về, do tôi bị sốt cao nên dọc đường tôi đã ngất đi lúc nào không biết.
Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường một xinh sắn và bên cạnh tôi một người phụ nữ với gương mặt hiền từ đang nhìn tôi.
- Cháu tỉnh rồi à – Sao bị sốt mà vẫn đi học vậy?
Nói rồi bà từ từ đỡ tôi ngồi dậy và gọi với vào trong.
- Hoàng ơi, con bé tỉnh rồi, lấy cho em nó ly nước đi con.
Từ trong nhà, một người mặc quân phục bước ra tay bưng ly nước tươi cười:
- Em tỉnh rồi à, tự dưng đến cổng nhà anh lại ngất. May mà hôm nay anh về thăm nhà, nếu không mẹ anh sẽ không biết phải làm sao. Em uống nước đi.
Tôi cảm ơn người thanh niên và cầm ly nước uống sạch như làm theo mệnh lệnh. Mẹ anh bảo anh lấy xe đưa tôi về nhà.
Trên đường đi anh hỏi thăm về hoàn cảnh của tôi. Khi đến cổng thì xe ngừng lại, tôi cúi người cảm ơn anh rồi lặng lẽ vào nhà.
Từ đó mỗi khi đi học qua nhà tôi thường ghé thăm mẹ của anh. Bà ở một mình vì cha anh đã hy sinh khi anh còn trong bụng mẹ. Bà kể cho tôi nghe về Hoàng con trai bà. “Nó không được biết mặt cha nữa con à. Học xong 12 thì nhất quyết xin cho đi bộ đội dù nó học rất giỏi. Nó bảo khi đi bộ đội về thì sẽ đi học tiếp. Đơn vị nó cách nhà cũng không xa nên một tuần tranh thủ xin thủ trưởng ghé qua thăm mẹ. Bác chỉ có một mình nó là con thôi. Con có muốn làm con nuôi của bác không?”
Tôi vui vẻ gật đầu vì chính bản thân tôi cũng không được sống gần mẹ, nay có một người muốn nhận làm mẹ mình tôi thích lắm.
Ngày tháng trôi qua tôi ngoan ngoãn là em gái của Hoàng. Anh thường về hướng dẫn cho tôi những bài toán khó vì thật sự tôi học toán rất kém. Thấm thoát đã là hai năm. Anh xuất ngũ và tôi thì tốt nghiệp 12. Mẹ anh đã khuyến khích anh cùng luyện thì đại học với tôi.
Kết quả là cả hai chúng tôi đều cầm trên tay được tờ giấy báo trúng tuyển đại học. Chỉ khác là chúng tôi chọn hai ngành khác nhau. Tôi học Dược còn anh thì vào ngành sư phạm. Anh bảo tôi:
- Anh muốn mình trở thành nhà giáo và về dạy tại nơi mình đã từng học. Em có vui không?
Video đang HOT
Tôi gật đầu nhưng mắt thì đỏ hoe. Tôi khóc vì niềm vui trúng tuyển và khóc vì tôi không biết lấy tiền đâu để lên Sài Gòn học.
Tôi nói dối với anh chị là mình thi rớt đại học và muốn lên Sài Gòn tìm việc làm. Anh chị tôi đồng ý.
Ngày lên Sài Gòn tôi cùng anh dậy từ sáng sớm và hẹn nhau ngoài bến xe.Mẹ anh căn dặn chúng tôi đủ điều. Mẹ bảo rằng, mong cho cả hai chúng tôi học thật tốt và tranh thủ về thăm bà.
Lên đến đất Sài Gòn, do chúng tôi học khác trường nên anh tìm cho tôi một chỗ trọ rồi vác ba lô đến ở cùng vài người bạn học chung.
Tôi vừa đi học vừa đi làm cả ngày mong có đủ tiền ăn học. Những khó khăn như vây quanh lấy tôi khi tất cả chi phí cho việc hộc cao ngất. Tôi bưng bê phụ quán ăn, dạy kèm, thậm chí bán cả vé số. Anh thì có tiền phụ cấp của mẹ còn tôi thì tự lo liệu tất cả. Biết tôi khó khăn nên anh thường giúp đỡ tôi rất nhiều. Ngày tháng trôi qua, hôm ấy là sinh nhật tôi, anh bảo tối nay tôi xin nghỉ dạy kèm một hôm vì anh có chuyện muốn nói cùng tôi.
Tối đó anh chở tôi trên chiếc xe đạp cuộc của anh ra công viên Lê Văn Tám. Chọn một chiếc ghế đá trong công viên tôi và anh ngồi xuống. Cả hai chúng tôi cùng yên lặng, khoảng mười phút sau anh quay sang tôi và nói: “Bé à, học xong chúng mình cưới nhau nhé”
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh với câu đề nghị bất ngờ như vậy. Tôi thật sự đã yêu anh lâu rồi nhưng tôi vẫn giữ mối tình đó trong lòng vì tôi nghĩ anh chỉ xem tôi như đứa em gái mà thôi. Thấy tôi ngạc nhiên anh nói tiếp “Anh rất yêu em và thật sự cần có em trong cuộc sống- em có hiểu không?” Nói rồi anh nắm chặt bàn tay đang run rẩy của tôi. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ đó. Rồi anh về kể với mẹ, bà vui mừng và chấp nhận ngay.
Từ đó, tôi thật hạnh phúc vì ngoài giờ học ra chúng tôi cùng cật lực tìm việc làm chung. Anh quan tâm và chăm sóc cho tôi từng chút. Cuối tháng chúng tôi thường dành tiền về thăm nhà. Mỗi lần về anh lại tranh thủ sữa chữa những vật dụng trong nhà cho mẹ rồi cùng tôi ra ngắm dòng sông Hậu êm đềm. Anh bảo:
- Sau này chúng mình sẽ cố gắng làm dành dụm tiền mua một căn nhà nhỏ bên sông em nhé.
Anh hay hát bài hát tình đẹp mùa chôm chôm nhưng lại đổi thành câu “Anh đi làm ông giáo còn em đi bán thuốc tây”. Anh luôn dí dỏm và chọc cho tôi cười.
Ngày tháng qua đi cho đến gần ngày thi tốt nghiệp, bỗng dưng anh ít đến chỗ tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng anh bận học thi nên cũng không thắc mắc. Tôi ghé nơi anh ở và nhìn thấy anh gầy và xanh xao hơn. Tôi hỏi thì anh nói là do anh thức học bài. Thấy tôi lo lắng cho sức khỏe của anh. Anh trấn an tôi bằng những nụ cười và nói “Cô dược sỹ cố mà thi thật tốt để sau này cấp thuốc cho anh suốt đời đó”
Rồi tôi thi tốt nghiệp và đạt điểm rất cao. Hôm đó anh đến tặng tôi một bó hoa chúc mừng và hẹn tôi: “ Tối nay anh muốn gặp em lúc 7g tại chiếc ghế đá lần đầu tiên anh nói yêu em được không?”.
Tối hôm đó tôi dến gặp anh, tôi cố ý đến sớm hơm giờ anh hẹn nhưng không ngờ anh đã ngồi đó trước. Anh mĩm cười và bảo tôi ngồi xuống. Cũng im lặng một lúc như ngày đầu tiên, sau đó anh nói:
- Bé à, mình chia tay nhé.
Tôi giật mình và quay qua anh:
- Thôi nha, hỏng đùa đâu, Ước mơ mình sắp thành hiện thực rồi anh ạ
- Không, anh không thể ở bên em nữa, chúng mình chia tay đi em. Anh không còn yêu em nữa.
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi. Mắt tôi nhòe đi, chân tôi run rẩy rồi quỵ xuống. Anh đứng dậy đi vội, mặc cho tôi gọi với theo…anh Hoàng , anh Hoàng….
Mặc cho tôi gào khóc anh vẫn bước đi và không quay mặt lại. Tôi suy sụp và cố gắng về phòng mình. Trên đường về tôi gặp Phong, người bạn ở cùng phòng với anh – anh cho tôi biết là Hoàng không thi Đại học và sẽ về quê vào sáng mai.
Tôi không tin vào tai mình nữa. Với bản tính của anh thi làm sao anh có thể bỏ thi được và lại là thi tốt nghiệp.
Như có một linh tính gì đó, tôi nghĩ lại những việc vừa xảy ra. Bao nhiêu câu hỏi cứ quanh quẩn nơi tôi : Hoàng có người mới, vướng phải một tệ nạn nào đó hay có chuyện gì? Anh rất yêu tôi, tại sao khi tôi kêu gào thảm thiết anh cũng không quay lại…. Mọi câu hỏi cứ quây quanh lấy tôi. Không chấp nhận với những gì mình vừa đối diện, tôi quyết định hai ngày nữa giải quyết xong việc sẽ về quê tìm Hoàng.
Về tới cổng nhà anh thì thật khác lạ, nhà anh có đông người và ồn ào. Chiếc cờ báo tang cắm trước cổng. Như không tin vào mắt mình nữa, tôi chạy lao vào nhà.
Tấm hình anh chụp làm thẻ sinh viên giờ được phóng to lên để trước quan tài. Tôi chạy đến bên mẹ và khóc không thành tiếng. Mẹ anh và những người bà con đỡ tôi dậy và bà đưa cho tôi một bức thư.
Tôi mở thư ra, những dòng chữ quen thuộc của anh sao cứ nhảy nhót trước mắt tôi, anh viết:
“Bé yêu của anh! Anh phải xa bé rồi. Anh phải đi thôi. Anh xin lỗi vì không làm đúng lời hứa là bên em suốt đời. Anh xin lỗi vì không quay lại khi em bị ngã. Vì lúc đó anh quay lại em sẽ biết anh đang khóc. Em đừng trách mẹ vì anh không cho mẹ báo tin cho em. Anh dặn mẹ hãy để một thời gian rồi hãy cho em biết.
Hơn một tháng qua, từ khi biết mình bị ung thư gan, anh đã không dám đến gặp em. Mỗi ngày nỗi đau phải xa em, xa mẹ hành hạ anh. Mong em tha lỗi cho anh. Thỉnh thoảng giúp anh chăm sóc mẹ em nhé. Hãy luôn vững bước dù không có anh bên cạnh. Anh yêu em“
Tất cả những ước mơ của tôi và anh không còn nữa. Anh đã ra đi lặng lẽ trong nỗi đau tột cùng của tôi.
Tiễn Hoàng vào một chiều mưa tầm tã. Nước mắt, nước mưa nhòe nhoẹt ướt đẫm mặt tôi.
Bốn năm sau tôi lấy chồng, Cả chồng tôi và tôi luôn yêu thương và kính trọng mẹ. Tranh thủ ngày rảnh tôi thường về thăm và đưa bà ra mộ anh. Hai đứa con tôi bây giờ xem bà là bà ngoại của chúng. Mẹ của anh xem tôi như con ruột của mình. Bà yêu hai đứa trẻ nhà tôi lắm. Cứ đến hè, chúng lại rối rít đòi tôi đưa về thăm ngoại.
Chiều nay bên dòng sông Hậu xinh đẹp tôi lại nhớ về anh. Nhớ lại những kỷ niệm mà có lẽ suốt đời tôi chẳng thể quên.
Theo Eva
Đến khi nào anh trở về
Em và anh xa nhau đã gần 3 tháng vậy mà em thấy nó dài như 3 năm. Nếu khi xưa, chúng mình yêu nhau thời gian cũng trôi chậm như những ngày này, những ngày 2 đứa mình xa nhau thì tốt biết bao anh yêu nhỉ?
Gần 3 tháng kể từ ngày em và anh trở thành kẻ xa lạ của nhau, không còn những nụ hôn vụng trộm, không còn những buổi chiều cùng nhau dạo trên bờ hồ Thành Công, không còn những bữa cơm của riêng 2 đứa. Anh biết không? Nhờ những buổi chiều như vậy, em mới thực sự thấy mình đang được sống trong tình yêu đích thực. Khi đó anh nắm chặt tay em, em khẽ cúi nhẹ đầu mình vào vai anh mà thấy lòng mình thật ấm áp, khi lắng nghe nhịp đập của trái tim anh cùng câu nói chân tình của anh rằng: "Anh yêu em", chúng mình cứ ngồi bên nhau như vậy cả buổi chiều và cùng nhau ngắm mặt hồ xanh hiền lành phẳng lặng. Lúc đó em cứ ước rằng thời gian đừng trôi đi để em có thể ngồi bên anh mãi mãi không rời xa, nhưng thời gian có bao giờ chiều theo ý của chúng ta đâu anh, và chúng ta lại phải xa nhau khi mặt trời đỏ rực lặn hẳn xuống lòng sâu của hồ nước. Đó là những giây phút thật hạnh phúc của em.
Còn bây giờ, chỉ còn lại một mình em trong căn phòng nhỏ, làm bạn với bốn bức tường vôi hoen màu mốc phủ, với lũ thạch sùng tíu tít tìm đôi và với những kí ức về cuộc tình đã qua... Anh đã ra đi không mail, không tin nhắn, không thư, không địa chỉ... Một mình em cứ từng ngày từng ngày gặm nhấm thời gian trôi đi cùng với những giọt nước mắt cứ lăn đều trên gò má của em từ ngày anh ra đi.
Em đã lỡ xóa số điện thoại của anh trong danh bạ của em từ ngày anh rời xa em, nhưng nó vẫn luôn tồn tại trong trái tim em. Em gọi cho anh, em hồi hộp, chờ đợi và tập trung để lắng nghe giọng nói ngày nào của anh vẫn thường thủ thỉ với em về tương lai, về ngôi nhà cùng những đứa con của chúng mình... và em khóc. Tiếng nói trong điện thoại vang lên: "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Tim em như chết lặng, em đánh rơi chiếc điện thoại và gục đầu xuống bàn khóc. Nhưng những ngày sau, ngày nào em cũng không quên gọi cho anh cho dù không lần nào anh trả lời điện thoại của em. Nhưng mỗi lần như vậy em cũng cảm nhận được hơi thở, giọng nói của ấm áp của anh. Em biết anh vẫn chờ em, chờ tin nhắn của "bé yêu" ngày nào.
Hôm nay chiều thu nhè nhẹ, lá vàng rơi trên mặt hồ phẳng lặng bất ngờ có con xoáy nước nhỏ vùi lá vào sâu lòng nước. Em lặng lẽ bước đi, rồi đứng lại như chờ đợi 1 điều gì đó. Em lại bước đi, những bước chân chầm chậm, em thấy dấu chân anh như vừa qua đây. Em nhìn xung quanh, và đi theo bước chân đó, nhưng em đi mãi, đi mãi mà không thấy bóng dáng anh đâu.
Không biết anh có còn nhớ đến em nhưng em thì nhớ anh rất nhiều... (Ảnh minh họa)
Nhớ ghế đá này, anh ôm em vào lòng. Nhớ cây trứng cá này, anh vẫn thường trèo lên hái cho em những quả chín đỏ... Tất cả vẫn luôn in hình bóng anh.
Nhớ ngày xưa, khi chúng mình học chung 1 lớp, ngồi chung một bàn. Anh vẫn thường giấu lũ bạn thân đem cho em những quả bàng xanh và nói: "bàng xanh, nhưng không chát đâu nha!" và mỉm cười chạy theo lũ bạn khiến em không kịp cảm ơn anh. Đúng như lời anh nói, tuy bàng xanh nhưng không hề chát tẹo nào, nó cũng ngọt ngào như tình yêu anh dành cho em.
Thời gian trôi thật nhanh, chúng ta đã trở thành tân sinh viên và cùng nhau bước lên chiếc xe bus đưa chúng ta đến với thủ đô Hà Nội để học tập... và rồi chúng mình yêu nhau, yêu nhau trong lặng lẽ. Em và anh giấu mọi người. Nhớ những ngày về quê, vẫn thường là em, anh và Vinh. Anh thường lên xe trước, chọn hàng ghế đôi và kéo em ngồi cùng. Và khi cả hai đứa biết chắc chắn Vinh đã ngủ thì em mới tựa đầu lên vai anh và anh lại nắm chặt tay em... và cả những bữa cơm vụng trộm nữa chứ... Có phải anh quá mệt mỏi khi chúng mình yêu nhau trong vụng trộm, và đó là cái nguyên nhân khiến anh rời bỏ em đúng không anh?
Ngày cuối cùng anh chở em trên chiếc xe đạp ngày nào chúng mình vẫn đi chơi cùng nhau, ngày cuối cùng anh và em ăn chung một bữa cơm nhưng không phải của riêng hai đứa... ngày cuối cùng anh ôm em dưới chân cầu thang khu tập thể, và đó cũng là nụ hôn cuối anh trao cho em.
Ba tháng trôi qua, ba tháng em xa anh, xa nhưng vòng tay ấm áp, xa những nụ hôn ngọt ngào. Và cũng là ba tháng em nhớ nhung về anh nơi phương trời xa nào đó. Mỗi một mùa đông đến, em hứa sẽ đan tặng anh 1 cái khăn, nhưng mùa đông năm nay, khăn em đã đan mà không có anh ở bên....
Anh à? Không biết anh có còn nhớ đến em nhưng em thì nhớ anh rất nhiều... Tình yêu của chúng minh sẽ đi về đâu...?
Những giọt nước mắt của em cứ rời càng nhiều hơn... Đến khi nào anh trở về bên em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Châu Tấn khiến nhiều người 'mắt tròn mắt dẹt' về cách ăn mặc Xuất hiện cùng êkíp sản xuất trong buổi chiếu ra mắt bộ phim hôm 31-3 vừa qua tại Bắc Kinh, trên sân khấu giao lưu nữ diễn viên Châu Tấn đã gây ngạc nhiên với kiểu ăn mặc của mình. Không là lượt và yểu điệu như những nữ minh tinh khác, ngôi sao Họa bì trông khá "hầm hố", chẳng giống với...