Nỗi đớn đau và nghị lực của người vợ có chồng nhiễm “H”
Tôi cúi mặt ra về. Nước mắt chảy ướt hết hai bàn chân tôi. Tôi biết, đằng sau, bố mẹ đang nhìn tôi với ánh mắt vừa tức giận, vừa xót thương lại vừa bất lực. Tôi vẫn quả quyết bước đi…
Từng bước nặng nề nhưng là trăm ngàn mũi kim đâm vào lòng tôi, khiến trái tim tôi như ứa máu. Cha mẹ sinh thành dưỡng dục mấy chục năm trời chưa báo hiếu được ngày nào tôi cũng đành cãi lời. Tôi biết bố mẹ thương tôi nhiều lắm, khuyên tôi ly hôn để nuôi con một mình cũng vì bố mẹ lo cho sự an toàn của tôi và các cháu…
Biết phải làm sao? Tôi không thể bỏ lại gia đình nhỏ của mình, nơi có những đứa con thơ đang ngóng đợi mẹ về. Tôi cũng không đành bỏ rơi anh – người chồng đáng thương, tội nghiệp của tôi lúc anh yếu đuối và cần tôi nhất. Vợ chồng là duyên, là nợ, lấy phải nhau rồi thì cố gắng chịu đựng số phận của mình. Có lẽ, những khổ, đau bất hạnh hôm nay là cái số, cái kiếp mà tôi phải gánh…
Cứng cỏi là vậy nhưng đó là kết quả của mấy tháng trời tôi không ăn, không ngủ, suy nghĩ đến hao mòn cả tấm thân. Những ngày đầu khi biết tin chồng nhiễm HIV, tôi tưởng như mình có thể chết đi sống lại được. Hoảng loạn, tôi không biết mình phải bấu víu vào đâu. Chồng tôi là người đàn ông từng rất yêu vợ, thương con nhưng vì bị bạn bè xấu lôi kéo mà sa chân vào con đường nghiện ngập, rồi cũng từ đó, chẳng biết qua con đường chích hút hay quan hệ tình dục bừa bãi mà anh bị lây nhiễm HIV.
Video đang HOT
Suốt thời gian đó, gia đình tôi giống như đang có tang. Người ngoài xì xào, nhòm ngó, trong nhà là tâm trạng u ám, căng thẳng, mệt mỏi, các con tôi cũng chịu những xáo trộn không hề nhỏ từ sai lầm khủng khiếp mà cha chúng gây ra. Biết mình là người có lỗi, chồng tôi chỉ âm thầm, lặng lẽ sống trong cái bóng của chính mình chứ không một lần dám ca thán với vợ con. Anh vẫn là người hiền lành, lam lũ, chịu khó làm lụng, đỡ đần vợ mọi việc, chẳng nề hà gì. Lúc nghiện ma túy anh cũng chỉ dám tiêu số tiền mình làm ra chứ không hề động vào tiền của tôi, không để các con phải thiếu ăn hay bỏ dở học hành.
Tin anh bị nghiện, nhiễm H lan ra, anh bị công ty đuổi việc, cũng không ai dám thuê anh làm bất cứ việc gì vì họ sợ bị trộm đồ, bị lây nhiễm căn bệnh thế kỉ không có thuốc chữa. Biết bố bị bệnh, các con tôi vô cùng sợ hãi. Chúng bảo ở trường không ai dám chơi với chúng. Bạn bè xa lánh, bị nói xấu, bị nghi kị, bắt nạt, các con chỉ biết khóc. Thậm chí đã có những lá đơn đề nghị nhà trường không cho các con tôi đi học vì sợ lây bệnh sang các bạn. Bản thân tôi cũng bị họ hàng, anh em, bố mẹ hết lần này đến lần khác gọi ra khuyên nhủ. Tôi cũng bị những người cùng công ty nghi ngại, không dám tiếp xúc, không muốn làm chung. Mệt mỏi, đau khổ, đó là những trạng thái cảm xúc kinh khủng tôi đã phải trải qua khi đối diện với căn bệnh quái ác của chồng. Lo cho sức khỏe của anh 1, tôi lại càng thêm thương cái thân tôi, thương đàn con còn bé dại của mình 10. Chúng còn quá nhỏ để chịu miệng lưỡi của người đời, còn quá nhỏ để vượt qua cú sốc kinh khủng này. Không ít lần, nhìn các con trốn trong góc nhà khóc, không dám đi học vì sợ bị bạn gọi là con nhà Si đa, tim tôi như thắt lại.
Mất hàng tháng trời, tôi mới có thể quay lại trạng thái bình thường, tập quen và chấp nhận hiện thực phũ phàng trước mắt. Việc đầu tiên là tôi đưa các con và bản thân đi xét nghiệm. Có kết quả rồi tôi mang về nộp cho nhà trường nơi các cháu học và công ty tôi làm việc, đề nghị nhà trường và công ty đứng ra bảo vệ quyền lợi cho chúng tôi. Sau đó, tôi động viên chồng đi cai nghiện. May sao, các con tôi đều ngoan ngoãn, thấy mẹ không hắt hủi bố chúng cũng như được tiếp thêm sức mạnh. Các cháu vẫn cố gắng học hành chăm chỉ, luôn đạt kết quả tốt. Ngoài giờ học, các cháu giúp đỡ tôi chăn lợn gà, trồng rau, bán thêm trà đá để có tiền trang trải. Nhìn thấy cả gia đình tôi đều quyết tâm như vậy, hàng xóm láng giềng rồi anh em người thân đều giúp đỡ, tạo điều kiện để chúng tôi kiếm thêm thu nhập.
Chồng tôi ban đầu hết sức sợ hãi, buông xuôi chờ chết nhưng thấy vợ con một lòng một dạ vì mình nên cũng cố gắng cai nghiện. Tôi bảo anh rằng nếu anh chết sớm thì vợ con anh không thoát nợ đâu mà sẽ khổ sớm, bơ vơ sớm. Anh sống thêm ngày nào thì vợ anh có chỗ dựa ngày ấy, các con anh cũng có cha như nhà có nóc thêm được ngày ấy. Tôi biết, việc cai nghiện là hết sức khó khăn, rất nhiều trường hợp đã cai thành công rồi lại tái nghiện trở lại. Vậy mà, chồng tôi đã làm được. Anh bảo, cứ nghĩ đến cảnh mình nằm trong quan tài, vợ con chít khăn trắng đứng vòng quanh khóc, rồi cảnh nhà cửa lạnh lẽo, vợ góa con côi là anh không chịu nổi. Nhìn anh khỏe mạnh, tỉnh táo, không còn những cơn ngáp vặt vì thèm thuốc, không còn ánh mắt lờ đờ mệt mỏi, tôi như được tái sinh thêm lần nữa. Nhưng vẫn còn căn bệnh thế kỉ đang chờ chúng tôi phía trước. Tôi đưa anh đến bác sĩ để khám và tư vấn. Anh được bác sĩ chỉ định điều trị theo phác đồ. Vẫn còn những ánh mắt nghi ngại, sự xa lánh ngại ngùng của hàng xóm láng giềng, không ai muốn tiếp xúc vì sợ lây nhưng tôi động viên anh phải cố gắng, không lúc nào được chán nản, lùi bước.
Cả gia đình chúng tôi đều đặn xét nghiệm máu để cho mọi người thấy dù sống chung, tiếp xúc hàng ngày nhưng chúng tôi không hề bị lây nhiễm. Đặc biệt là tôi, vợ chồng tôi vẫn hòa hợp mọi thứ, vẫn sinh hoạt vợ chồng đều đặn và sử dụng các biện pháp phòng chống lây nhiễm. Chồng tôi cũng đã xin được việc làm, góp sức cùng tôi lo tiền để trang trải cuộc sống.
Tôi vẫn từng ngày hi vọng sức khỏe chồng tôi sẽ được cải thiện. Nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng được, chỉ sau một năm ngắn ngủi chúng tôi đã trải qua từng ấy biến cố lớn lao của cuộc đời. Có nước mắt, có đau khổ, cũng có những lúc tưởng chừng như hạnh phúc đứt gánh giữa đường, thật may, tất cả đã đều đi qua. Có những đêm vợ chồng nằm bên nhau, anh thủ thỉ với giọng đầy ngọt ngào: “Cảm ơn em đã tiếp thêm cho anh sức mạnh, để anh được hồi sinh…”. Niềm hạnh phúc ấy với tôi là quá đủ – để quên hết những đắng cay đã cũ…
Theo Công Luận
Nỗi lòng người vợ trẻ có chồng buông thả, say sưa suốt mấy ngày Tết
Chi nghi đên canh, anh ngôi ly ơ môt đam bai tư sang đên tôi hay viêc anh say không biêt trơi đât gi ngôi sau xe tôi chơ vê hoăc tim hêt nha no đên nha kia, goi điên anh không nghe may la tôi lai rung minh ơn lanh.
Têt, Têt... chi cân nghi đên têt thôi la tôi đa đu cam thây mêt moi, chan trương rôi. Hôi con đôc thân tôi con hao hưc, têt vê đươc nghi ngơi, quây quân tu hop vơi gia đinh, ban be nhưng tư khi co gia đinh thi tôi chan ngây. 3 ngay Têt vơi tôi trơ thanh ac mông. Không phai như môt sô chi em khac, mêt moi vi don dep, lau chui, cô ban ma tôi thây mêt moi, bi quan vi ông chông bê tha, rươu che va ham vui cua minh. Suôt mây ngay têt, viêc tôi phai đi tim chông khi anh đang bân biu, bu khu trong đam đanh bai hay diu chông gân như cong khi anh say mêm bươc ra tư ban nhâu la chuyên chăng phai hiêm. Du đa noi rât nhiêu lân nhưng vơi tinh c ach ham vui, ca nê va không thê tư chu cam xuc thi chông tôi chăng bao giơ thay đôi đươc. Nghe ra chăc ai cung nghi tôi la phu nư trung niên con chông tôi đa ngoai tư tuân phai không? xin thưa, chông tôi mơi chi 32, con tôi 29 tuôi. Chăc chăng ai tin đươc đâu, ngay thương, vơ chông tôi sông rât vui ve, nhe nhang bơi luc nao cung bân rôn vơi công viêc, gia đinh, cư quay cuông như vây, chông tôi cung chăng con thơi gian bu khu ban be va tha minh vao nhưng niêm vui kia nưa. Nhưng hê cư têt vê, đươc nghi hăn 10 ngay trơi, anh thăm thu ban be, ho hang, môi nha môt it, đi tơi đâu cung rươu cung chuc tung đên say mêm chăng chiu vê nha. Thu thưc, gân như nhưng ngay ây tôi phai đi tim thi mơi "kiêu" anh vê đươc. Đung la ngay thương, chông tôi ngoan, hiên va chuân bao nhiêu thi vao nhưng ngay lê têt anh lai buông tha bây nhiêu. Tôi buôn, chan va than van nhiêu lăm nhưng moi ngươi đông viên "thôi, ngay thương chu ây ngoan rôi, Têt nhât cho chu ây vui môt chut". Ma khô nôi, chăng phai tôi không muôn cho anh ây vui, tôi muôn đê anh tư do thoai mai lăm chư nhưng chi mong anh giư minh, biêt thơi gian va giơi han đưng đê tôi phai qua lo lăng, nhoc công tim kiêm.
Tôi muôn đê anh tư do thoai mai lăm chư nhưng anh chăng biêt tư giư minh
Nhơ têt cach đây 3 năm, khi đo chung tôi mơi vê ơ chung đươc 1 năm, con son rôi nên đi đâu chung tôi cung dinh như sam. Nhưng khi đo tôi phat mêt, khi dôi bao nhiêu lân nhưng anh chăng chiu vê. Tư sang sơm anh đưa tôi đi thăm thu ho hang, đên đươc nha thư ba la nha cô ruôt thi anh thây co đam đanh bai. Du chi la chơi vui, dăm ba nghin thôi nhưng anh cung sa vao. Luc đâu tôi cung ung hô đê anh chơi vơi moi ngươi, con minh ngôi noi chuyên. Nhưng anh say sưa, mai mê ngôi tân chiêu tôi không chiu đưng lên măc cho tôi thi thâm to nho, câu nheo vao sươn biêt bao lân. Đên tân khi, cô nhin thây tôi suôt ngay mung 1 chôn chân ơ nha cô, ông ba nôi ngoai hai bên chưa thăm hoi gi thi mơi quat. Khi đo anh mơi đưng lên, nhưng long đây hâm hưc, không phai vi ly do gi ma vi đang chơi dơ bi tôi pha đam. Tôi bưc lăm, giai thich , khuyên bao trên đương vê thi anh gât gu, xin lôi noi phai rut kinh nghiêm. Nhưng ngay hôm sau, hop lơp tôi cung đi cung anh. Găp gơ ban be, vui ve, cươi đua, ăn uông say sưa. Anh uông nhiêu đên mưc, ngu guc luôn tai ban, tôi phai đeo vê ngu. Nhưng đươc đên chiêu, cac ban goi anh lai tiêp tuc tăng hai, tăng ba đên tân khuya cung chăng tim đươc đương vê nha. Hai ngươi ban anh phai diu vê tân nha tra. Anh năm mê mêt hêt hai ngay hôm sau, chăng dây đi đâu đươc. Tôi thây buôn vô cung vơi chông cua minh. Têt năm đâu tiên, vơ chông tôi vê sông vơi nhau ma gân như anh bo minh tôi đê vui thu ban be. Ngay têt năm ây qua đi, trơ vê cuôc sông thương nhât, tôi thây nhe nhang biêt bao nhiêu.
Tương răng chi năm đâu thôi, nhưng năm sau anh se thay đôi không lam tôi buôn nưa. Nhưng chăng khac la bao. Nhưng năm vưa rôi, con tôi con be, không thê luc nao me con tôi cung ke ke đi cung anh đươc. Cung chinh vi thê ma me con tôi cung chăng biêt anh đi đương nao đê ma tim. 3 ngay têt, tôi phai gưi con ông ba nôi đi long vong nha ngươi quen đê tim co thây anh đê đưa anh vê. Co lân tim đươc, co lân không. Nhưng luc chăng găp anh thi ban be, ngươi quen, ho hang đưa vê hoăc se goi điên đên mang anh vê. Co lân, khiên tôi sơ đên thot tim. Sau mây tiêng đông hô tim, tôi chăng thây tin tưc cua chông đâu. Vê nha nghe cô chau gai noi, "câu đang uông rươu vơi đanh bai ơ nha di H lang bên" tôi giân lăm, đinh bung măc kê anh. Lơn rôi co chân đi thi co chân vê, chăng viêc gi phai tim kiêm, anh co thương gi me con tôi đâu. Tôi ơ nha me chông lo cơm nươc, cô ban, don dep xong me con tôi đưa nhau vê nha, đinh se đi ngu, măc kê anh xem khi nao vê. Nhưng đên gân 1 giơ sang, co ngươi đâp cưa goi tôi vi anh nga xe, phai đưa vao tram xa câp cưu trong tinh trang say mêm. Tôi va gia đinh đươc phen hoang hôn. Tư đo, du bưc tưc, mêt moi tôi cung chăng giam đê măc anh nưa. Nhưng cung thât may, chi nhưng ngay têt đươc nghi dai ngay, chông tôi mơi buông tha, mơi khiên gia đinh mêt moi thôi. Con ngay thương anh cung chi thu, chăm chi va it khi nhâu nhet. Nêu không chăc tôi chăng sông nôi.
Nhưng ngay têt đang vê, đông nghia vơi viêc tôi va me chông phai đau đâu, suy nghi cach thưc đê giư anh. Năm nao cung vây, du giư ke ke nhưng cung chăng thoat đươc viêc anh say sưa, buông tha. Chi nghi đên canh, anh ngôi ly ơ môt đam bai tư sang đên tôi hay viêc anh say không biêt trơi đât gi ngôi sau xe tôi chơ vê hoăc tim hêt nha no đên nha kia, goi điên anh không nghe may la tôi lai rung minh ơn lanh. Muôn măc kê anh thât đây, nhưng cuôc sông phưc tap rôi ren, biêt bao nguy hiêm, tai nan hay cam dô ma chông tôi, lơn rôi nhưng vân dai lăm, tranh sao đươc. Mây ngay nay, tôi lo lăng tim cach đê quan chông, mong Têt nay anh se thay đôi, tiên bô nhưng chăng biêt lam sao. Co chi em nao cung canh ngô hay co cao kiên gi xin mach giup tôi, đê tôi giư chân chông va bơt cam giac nơm nơp lo sơ, nêu không ca nha tôi mât vui thôi.
Theo Công Luận
"Tết này vợ và con cứ đi chúc tết và vui chơi thoải mái, cơm nước đã có chồng lo!" Từ ngày cưới nhau đến giờ đã 6 năm, ngoài năm đầu tiên bầu bí nghén ngẩm chị được ưu ái một chút là không phải đứng bếp trong những ngày Tết, còn sau đó năm nào chị cũng phải hoàn thành nhiệm vụ là lo chu toàn chuyện ăn uống cho cả nhà. 4 năm sống chung với nhà chồng (có mẹ...