Nỗi day dứt của Tướng Phạm Xuân Thệ
“Tôi thấy nuối tiếc vì nhiều điều chưa làm được trong những ngày chiến trận ấy. Bao đồng đội đã mất. Nhiều người hy sinh ngay khi chiến thắng đã cận kề, họ mới xứng đáng là người được nhắc đến nhiều nhất”, Trung tướng Phạm Xuân Thệ nhớ lại.
Những anh hùng vô danh
“Mỗi một người trong chúng ta, khi cha mẹ sinh ra đều có một cái tên. Với thế hệ chúng tôi, khi bước chân vào quân ngũ, cầm súng chiến đấu giải phóng quê hương, thống nhất nước nhà đều mong chờ đến ngày toàn thắng, trở về với mẹ cha, gia đình, với lũy tre làng. Nhưng chiến tranh là mất mát. Có những đồng chí hi sinh, đến bây giờ, ngay cái tên ở trên bia mộ không có, quê quán cũng không… Không ai biết các anh là ai, nhưng đó là những anh hùng thầm lặng mang lại hoà bình, độc lập của dân tộc Việt Nam”, Trung tướng Phạm Xuân Thệ ngậm ngùi nhớ về những đồng đội đã ngã xuống.
“Rất nhiều đồng đội của tôi khi ngã xuống phần lớn đều đang độ tuổi 20. Lúc hi sinh, máu của các anh đã thấm vào từng nhành cây, ngọn cỏ, tấc đất để từ đó ươm mầm cho sự sống và hoà bình độc lập mà chúng ta được hưởng ngày hôm nay. Các anh nằm đó, không một tấm hình, không một dòng địa chỉ… 40 năm sau ngày đại thắng nhưng nhiều đêm, tôi không sao ngủ được khi những ký ức ùa về, đồng đội hi sinh chỉ ngay trước chiến thắng, hoà bình trong ít phút”.
Trung tướng, AHLLVT Phạm Xuân Thệ. Ảnh: Cường Net.
Vị tướng nhớ lại, khi tiến quân vào Sài Gòn, tại căn cứ Nước Trong – Long Thành, trung đoàn ông đã hi sinh hơn 400 đồng chí. “Căn cứ Nước Trong là vị trí chiến lược, có trường đào tạo sỹ quan thiết giáp, bộ binh của địch, được trang bị các vũ khí tối tân, hiện đại bậc nhất thời đó. Tại đây quân ta vấp phải sự kháng cự quyết liệt. Trận đánh kéo dài trong gần ba ngày đêm từ ngày 26 đến chiều tối 28 mới giải phóng xong”.
“Có đồng chí hôm trước vẫn còn tâm sự với tôi, lần này vào Sài Gòn sẽ quyết tâm bắt được người chỉ huy cao nhất của ngụy quyền, buộc chúng đầu hàng sớm, giảm xương máu anh em chiến sĩ, đồng bào, nhưng chưa kịp thực hiện mong ước đó đã ngã xuống. Cũng có đồng chí, mấy năm liền chinh chiến, qua khắp các mặt trận chưa một lần kịp gửi một lá thư về nhà, chưa kịp hưởng trọn một ngày phép, cũng đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường khói lửa không hẹn ngày trở lại”, vị tướng già không kìm được xúc động.
“Tận mắt chứng kiến những người đồng đội kề vai sát cánh trong bao trận đánh ác liệt giành giật từng tấc đất hi sinh như đồng chí Ngô Xuân Nhỡ (tiểu đoàn trưởng xe tăng) hi sinh ngay trên tháp pháo, trong lòng tôi sự căm thù sục sôi muốn trả thù ngay cho đồng chí, đồng đội của mình nhưng là người chỉ huy, tôi phải nén đau thương thành hành động vì mục tiêu lớn nhất là giải phóng càng nhanh càng tốt. Chỉ có như vậy mới không phải chứng kiến đồng đội của mình đổ thêm xương máu nữa”, tướng Thệ nhớ lại.
Khi còn cách Dinh Độc Lập 300m…
40 năm đã qua nhưng ám ảnh lớn nhất trong ông là sự hi sinh của chiến sĩ Tô Văn Thanh (tiểu đoàn 66) khi chỉ còn cách cánh cổng Dinh Độc Lập chưa đầy 300m. “Nhiều lính ngụy đã bỏ chạy nhưng một số phần tử ngoan cố vẫn tụ tập lại hai bên đường. Lúc bộ đội ta đang thừa thắng xông lên thì bất ngờ bị những phần tử này tập kích. Đồng chí Thanh hi sinh ngay khi đang điều khiển xe tăng tiến vào Dinh Độc Lập, khi chỉ còn vài phút nữa là toàn thắng trọn vẹn… Sáng 1/5 chúng tôi bàn giao Dinh Độc Lập và nội đô cho đơn vị bạn là Quân đoàn 4, ủy ban quân quản, chúng tôi ra khỏi nội đô Sài Gòn. Đi qua cầu Sài Gòn, chúng tôi đã dừng lại hồi lâu để nhìn lại những vết máu vương vãi khắp nơi. Đó chính là máu của những đồng chí đồng đội tôi mới sáng hôm qua, đã hi sinh ở chính vị trí ấy, tạo điều kiện cho chúng tôi vượt qua sông Sài Gòn tiến vào Dinh Độc Lập sớm nhất. Các anh đã dùng chính thân thể, máu của mình để chúng tôi có cơ hội tiến bước… “
Nhớ lại thời khắc đó, tướng Thệ nghẹn ngào: “Ngày 30/4/1975 là ngày lịch sử không thể nào quên trong cuộc đời tôi. Nhiều lần, ngay bản thân tôi đã cận kề cái chết trong các trận đánh nhưng may mắn được sống sót đến giây phút cuối cùng, được chứng kiến ngày đất nước thống nhất. Đó là một điều may mắn đối với tôi. Tuy nhiên, để tôi có được cơ hội vào Dinh Độc Lập làm nhiệm vụ, biết bao đồng đội đã mất đi mạng sống ngay trước mắt tôi. Có nhiều người hy sinh ngay khi cách chiến thắng chỉ vài phút, họ mới xứng đáng là người được nhắc đến nhiều hơn tất cả. Hoà bình này đã được tạo lập, đất nước đã trọn niềm vui nhưng các anh không được hưởng một giây phút thái bình nào”.
“Một ngày các anh còn nằm lại nơi chiến trường xưa là một ngày chúng tôi, những người còn sống vẫn chưa thôi ám ảnh, cảm thấy có lỗi với đồng đội của mình”. Ảnh: Cường Net
Video đang HOT
“Sau khi hòa bình lập lại, tôi được tiếp tục đi học và trưởng thành đến quân hàm trung tướng như ngày nay. Tôi cũng vinh dự được nhà nước tuyên dương anh hùng lực lượng vũ trang, là một danh hiệu cao quý của Đảng và Nhà nước, được đảm nhiệm cán bộ sư đoàn trưởng, tư lệnh quân đoàn, tư lệnh quân khu nhưng có những ám ảnh vẫn mãi theo tôi đó là có những trận chúng tôi chỉ huy chưa tốt, để đồng chí đồng đội của chúng tôi hi sinh nhiều”.
“Cho đến bây giờ, điều day dứt lớn nhất của tôi là những hài cốt liệt sỹ được đưa về nghĩa trang nhưng chưa xác định được danh tính và còn biết bao đồng chí khác đã hi sinh anh dũng nhưng đến nay vẫn chưa tìm được hài cốt để đưa về quy tập. Đâu đó nơi rừng thiêng, nước độc, các anh mãi mãi nằm đó hoà mình vào đất mẹ, không hẹn ngày trở lại. Hoà bình đã mấy chục năm nhưng các anh ở đâu vẫn chưa về…”.
Kể về các chuyến đi tìm đồng đội, ông trầm ngâm: “Không phải chuyến đi nào cũng thành công. Có những chuyến phải đi lại ba, bốn lần nhưng không có kết quả vì địa hình sau hàng chục năm đã thay đổi nhiều. Tâm nguyện lớn nhất bây giờ của tôi là làm sao đưa được nhiều hài cốt đồng đội trở về. Vì thế, năm nào chúng tôi cũng trở lại chiến trường xưa, để tìm và đưa các anh về với gia đình”.
Xuân Ngọc – Anh Dũng
Theo Dantri
Từ chiến tranh tới hòa bình
Đối với cựu binh Mỹ Chuck Searcy, chiến tranh Việt Nam vẫn chưa kết thúc khi ông rời chiến trường miền Nam giữa năm 1968 hay khi các trực thăng sơ tán nhưng binh sĩ Mỹ cuối cùng khỏi Sài Gòn vào năm 1975.
Cựu binh Mỹ Chuck Searcy (Ảnh: Onlineathens)
Tiếng bom nổ vẫn thỉnh thoảng xảy ra đâu đó - một âm thanh thời chiến quen thuộc có thể đeo bám các miền quê Việt Nam nhiều năm nữa.
Đó là âm thanh của bom mìn mà Mỹ rải xuống Việt Nam những năm chiến tranh.
Mặc dù chiến tranh tại Việt Nam đã kết thúc 40 năm nhưng những di chứng nguy hiểm của cuộc chiến vẫn tồn tại. Trong một buổi nói chuyện với các sinh viên Đại học Georgia hồi tháng 4/2014, Chuck cho hay ông vẫn đang phải chiến đấu với cuộc chiến ấy.
Theo CBS, Mỹ đã thả xuống Việt Nam số bom cao gấp 3 lần số bom mà Mỹ sử dụng trong Thế chiến II. Ước tính, khoảng 10% trong số bom Mỹ mà thả xuống Việt Nam đã không nổ và giờ đây vẫn đang cướp đi sinh mạng của những người vô tội. Theo Chuck, bom mìn thời chiến đã khiến 100.000 người chết và bị thương kể từ khi Mỹ rút khỏi miền nam Việt Nam.
Chuck Searcy và Myra MacPherson, thành viên hội Cựu chiến binh vì hòa Bình (VFP) của Mỹ, thắp hương mộ liệt sĩ tại nghĩa trang Trường Sơn, tỉnh Quảng Trị (Ảnh: Drew Brown/photoshelter)
Chuck đã sống tại Việt Nam từ năm 1995 để giúp người dân tránh khỏi mối nguy hiểm rình rập từ 350.000 tấn bom, lựu đạn và các vật liệu nổ khác chưa nổ vẫn đang nằm rải rác trên khắp Việt Nam.
Thời trẻ, Chuck đã tình nguyện tham gia quân đội, tham chiến ở miền nam Việt Nam từ 1967 đến 1968, hoạt động chuyên về tình báo quân đội.
Chuck Searcy hiện tại và thời trẻ (Ảnh: CBS)
Trong 25 năm sau khi rời chiến trường Việt Nam, Chuck đã có một sự nghiệp thành công trong lĩnh vực báo chí, chính trị và phục vụ công. Ông khởi nghiệp với một tuần báo tại quê nhà Athens, bang Georgia và trợ giúp điều hành các chiến dịch chính trị. Ông cũng có 6 năm làm giám đốc Hội luật sư Georgia Trial Lawyers. Nhưng dù đã cố gắng, Chuck vẫn không quên được Việt Nam.
"Đối với tôi và hầu hết các cựu binh Mỹ, đó là trải nghiệm khó quên nhất trong cuộc đời", Chuck nói với tờ Time.
Chuck trở lại Việt Nam lần đầu tiên năm 1992 để tham gia vào các nỗ lực nhân đạo mà ông không hay biết rằng nó sẽ trở thành niềm đam mê và sự nghiệp cuộc đời ông sau này. Chuyến đi đã làm thay đổi cuộc đời ông.
"Tôi rất ngạc nhiên khi người Việt Nam không hề giận dữ, thù địch hay căm ghét những cựu chiến binh quay trở lại như chúng tôi. Điều đó thật bất ngờ", Chuck nói.
Chuck cũng ấn tượng bởi quyết tâm của người Việt Nam nhằm tái xây dựng đất nước sau nhiều năm bị tàn phá bởi chiến tranh. "Tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi nên có đóng góp gì đó bởi tôi cảm thấy có một phần trách nhiệm với tư cách là một người Mỹ về những gì đã xảy ra tại đó", Timedẫn lời Chuck.
Vài năm sau chuyến trở lại Việt Nam đầu tiên, Chuck đã từ bỏ một công việc tốt tại Bộ các vấn đề cựu chiến binh Mỹ ở Washington nhằm thực hiện sứ mệnh mới của ông: trợ giúp để Việt Nam trở thành một nơi an toàn hơn đối với người dân.
Chuck chuyển tới sống tại Việt Nam năm 1995 và thành lập dự án phục hồi môi trường và khắc phục hậu quả chiến tranh mang tên Dự án Renew vào năm 2001.
"Tôi cảm thấy có trách nhiệm nhằm cố gắng giải quyết các hậu quả chiến tranh mà chúng ta để lại, những vấn đề mà người Việt Nam vẫn đang phải đối mặt hôm nay", Searcy nói trong cuộc phỏng vấn với CBSmới đây.
Hàng triệu USD mà Chuck gây quỹ đã giúp Dự án Renew phá hủy 7.000 quả bom mìn mỗi năm. Không ai biết phải mất bao nhiêu năm nữa, hay bao nhiêu thập niên nữa để dọn sạch chúng tại Việt Nam.
Những quả bom chưa nổ được tìm thấy tại Việt Nam (Ảnh: CBS/Dự án Renew)
"Tôi nghĩ sẽ không bao giờ hết được. Nhưng một mục tiêu thực tế và có thể đạt được là điều đó sẽ giúp Việt Nam trở nên an toàn", Chuck nói.
Dự án RENEW là chương trình hợp tác giữa tỉnh Quảng Trị và các tổ chức phi chính phủ quốc tế nhằm mục đích phục hồi môi trường và khắc phục hậu quả chiến tranh.
Dự án được đánh giá là một trong những mô hình thành công nhất để giải quyết hậu quả chiến tranh kể từ khi các Tổ chức phi chính phủ (NGO) quốc tế tham gia vào hoạt động này từ năm 1996. Với sự tài trợ của Quỹ viện trợ nhân dân Na Uy (NPA) và các tổ chức khác, dự án thực hiện 4 chương trình: khảo sát và rà phá bom mìn, giáo dục nguy cơ bom mìn nhằm giảm thiểu nguy cơ tai nạn, hỗ trợ nạn nhân bom mìn và chất độc da cam, và hỗ trợ phát triển kinh tế.
Quảng Trị từng là chiến trường ác liệt nhất của cuộc chiến tranh chống Mỹ, đặc biệt là từ năm 1966 đến khi kết thúc chiến tranh vào năm 1975, và là mục tiêu của nhiều chiến dịch ném bom tàn khốc nhất trong lịch sử thế giới.
Ước tính 83% tổng diện tích ở Quảng Trị còn ảnh hưởng bởi bom mìn, vật nổ còn sót lại sau chiến tranh. Kể từ năm 1975, tỉnh Quảng Trị có 8.500 nạn nhân bom mìn, trong đó 3.400 người chết. 31% tổng số nạn nhân là trẻ em.
Chuck trò chuyện với các thành viên của Dự án Renew trong chuyến đi thực địa tại Quảng Trị (Ảnh: Uchicago.edu/Dự án Renew)
Sau 20 năm sống tại Việt Nam, Chuck giờ đây không chỉ là một nhân vật quen thuộc với nhiều người Việt. Các hãng truyền thông lớn của Mỹ đã có những bài viết về ông, về công việc mà ông và các cựu chiến binh Mỹ đang làm nhằm hàn gắn các vết thương chiến tranh. Sứ mệnh của ông không chỉ được người Việt Nam mà cả người Mỹ ủng hộ.
Năm ngoái, trong chuyến trở về Mỹ, Chuck đã có cuộc gặp với Tổng lãnh sự Việt Nam tại San Francisco Nguyễn Bá Hùng, người nói rằng ông rất cảm kích công việc mà các cựu chiến binh Mỹ đang làm. "Những cá nhân như vậy đã mang đến tình hữu nghị và thiện chí đối với Việt Nam", ABC dẫn lời ông Hùng.
Phát biểu nhân ngày quốc khách Việt Nam năm 2014, Chuck nói ông muốn thúc đẩy hơn nữa thiện chí đó bằng Dự án Renew mà ông gọi là ánh sáng ở cuối đường hầm. Ông muốn các cựu binh khác hối thúc chính phủ Mỹ gia tăng các nỗ lực để những tàn tích chết người của cuộc chiến sẽ không còn ở Việt Nam trong 1 thập niên nữa.
"Chúng ta nợ điều đó với người dân Việt Nam và chúng ta cũng nợ điều đó với các cựu binh Mỹ và bạn bè của chính chúng ta, những người đã thiệt mạng tại Việt Nam. Chúng ta nợ họ sự trợ giúp nhằm tái xây dựng đất nước này", Chuck nói.
An Bình
Theo Dantri
Gặp người lính bắn cháy 3 xe tăng, cùng đồng đội húc đổ cổng Dinh Độc Lập Đa 40 năm trôi qua nhưng giây phút bắn cháy 3 chiếc xe tăng của địch, tiếp đó oai dũng ngồi trên chiếc xe tăng 390 húc đổ cổng Dinh Độc Lập, tất cả như mới xảy ra ngày hôm qua với Thiếu tá Nguyễn Duy Ân. Chúng tôi về làng Kim Tân, xã Tân Lộc, huyện Lộc Hà, Hà Tĩnh gặp Thiếu...