Nỗi đau ‘vô hình’
Một ngày cuối tháng 4 hoa mộng, anh đến bên Minh một cách rất bất ngờ và hết sức kì lạ trên mạng xã hội Zalo.
Vốn là một người ít tham gia vào các hoạt động ồn ào và xô bồ trên mạng nên mặc dù là một cô gái ngành Báo chí xinh đẹp , năng động, Minh không hề sử dụng Facebook, Intergram,…., mà chỉ có một tài khoản Zalo để liên lạc với dăm ba bạn bè cho có. Minh cũng ít sử dụng Zalo lắm, đừng nói đến chuyện chat, chit. Minh chỉ lo chuyên tâm học hành và vui sống cùng gia đình, tham gia các hoạt động Đoàn đội hay đi thiện nguyện.
Mọi chuyện lẽ ra vẫn êm đềm và lặng lẽ trôi đi như thế, nếu không có một ngày tháng 4 ấy, vì tò mò, vì rảnh rỗi, Minh bấm vào mục ” phòng trò chuyện” của ứng dụng Zalo và vô tình để lại nick của mình trong phòng chat ấy. Anh đã nhắn tin làm quen và xin kết bạn với Minh. Lẽ ra Minh không bao giờ đồng ý làm bạn bè và nói chuyện vu vơ nếu như ảnh đại diện của anh không giống với thần tượng của Minh, cầu thủ Lương Xuân Trường. Vậy là quen nhau, và Minh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình gặp phải nỗi buồn lớn như vậy trong đời từ mối quan hệ này cả.
Từ chỗ nói chuyện vui và hợp nhau, Minh và anh dần liên lạc với nhau nhiều hơn, chia sẻ và quan tâm nhau nhiều hơn. Anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện và những cuộc chuyện trò diễn ra hầu như hằng ngày. Minh thấy anh rất nam tính, ít nói, lại tình cảm và rất biết cách quan tâm đến cuộc sống của Minh. Những khi Minh cho anh biết là Minh nói tôi phải đi nơi này nơi nọ để làm công tác Đoàn, anh thường xuyên và ân cần thăm hỏi Minh. Vốn là một người hiền lành và khép kín,Minh hạnh phúc và cho là mình rất may mắn khi có thể gặp được anh một cách quá tình cờ và thú vị đến như vậy, Minh thoải mái và vô tư chia sẻ mọi chuyện với anh, không hè giấu diếm hay e dè. Cứ như vậy suốt mấy tháng trời, Minh yêu anh lúc nào chẳng biết. Có lẽ cô đơn một mình quá lâu, nay gặp đúng đối tượng và anh lại biết cách tán tỉnh quá nên Minh đã xiêu rất nhanh, tuy rằng chưa một lần gặp anh. Thế giới của Minh từ lúc đó chỉ có anh và Minh luôn nghĩ anh chính là duyên phận của cuộc đời mình và mỗi khi anh nói về chuyện về làm dâu đất Bắc thì Minh lại lâng lâng và mơ màng đến một tươi lai thật đẹp khi năm tới Minh đã tốt nghiệp và đi làm rồi.
Ảnh internet.
Minh nghĩ về anh ngày càng nhiều hơn, luôn mong mỏi được gặp anh, rất mong sẽ có ngày được về nhà anh ra mắt. Thậm chí, Minh đã viết những bài viết về tình yêu của mình dành cho anh, viết cho anh nhiều những lá thư trong một cuốn sổ rất đẹp để tâm sự cùng anh trong những ngày thương nhớ mà chưa được gặp anh. Minh đã định rằng ngày gặp anh đầu tiên sẽ là ngày tặng anh cuốn sổ ấy, anh sẽ rất cảm động và cả hai sẽ rất vui vẻ với nhau. Minh đã mơ mộng và vẽ ra cho mình một viễn cảnh màu hồng tươi đẹp như trong những câu chuyện mà Minh đã được học vậy.
Quen biết và trò chuyện, yêu đương với anh được mấy tháng, Minh quyết định sẽ đi thăm họ hàng ở Hà Nội nhân dịp hè. Lẽ ra Minh cũng không muốn đi, vì thời gian không quá nhiều, mà Minh lại đang cần dồn sức học cho năm cuối và chuyến thực tập sắp tới. Khi chưa biết anh, Minh không bao giờ nghĩ mình sẽ đi Hà Nội làm gì. Từ khi biết anh, Minh như có động lực và quyết tâm hơn để đi Hà Nội, vừa thăm họ hàng, vừa du lịch, và nhất là để thăm anh, người mà Minh luôn coi là bạn trai, là người cô ấy rất yêu thương.
Do mẹ không cho tiền đi Hà Nội vì mẹ thấy chuyến đi không hợp lý lắm, Minh đã làm thêm ngày đêm để có thể có thêm nhiều tiền có thể đi Hà Nội bằng được, để có thể có những ngày vui vẻ tại Hà Nội, nơi Minh chưa một lần được đi đến. Nhìn bàn tay chai sần vì phải làm việc nhiều, nhưng Minh không buồn mà lại còn rất vui, Minh chờ mong ngày đêm, tính từng ngày từng ngày để đến ngày lên tàu đi Hà Nội và gặp anh. Minh còn chọn mua cho mình thêm vài cái áo, mấy cái váy để có thể đi chơi cùng anh, đi xem phim hay đi dạo với anh ở Hà Nội như anh đã nói và vẽ ra cho Minh. Đến mẹ và mọi người cũng rất ngạc nhiên vì sự háo hức, vui mừng đó của Minh, nhưng ai cũng nghĩ vì được đi chơi xa nên Minh mới như vậy, chẳng ai nghi ngờ ngay nghĩ Minh có hẹ với bạn trai ở Hà Nội nên mới đầu tư, chuẩn bị như thế. Qua Zalo và điện thoại, Minh như cũng cảm nhận được sự mong chờ ngày gặp gỡ của anh khi anh liên tục hỏi han Minh về việc huẩn bị hành lý và lịch trình ở Hà Nội của Minh. Anh còn khuyên Minh đừng đem gì nhiều, quà cáp cho anh không có cũng chẳng sao vì với anh, Minh là món quà quý nhất rồi. Anh còn nói anh sẽ làm cho ngày gặp gỡ thật bất ngờ và khó quên. Khỏi phải nói Minh hạnh phúc và ngất ngây thế nào khi nghe anh nói vậy. Minh cứ nghĩ mình quá may mắn va Minh cứ như một công chúa hạnh phúc trong cổ tích vậy.
Video đang HOT
Anh ra Ga Hà Nội đón Minh trong cơn mưa nặng hạt giữa những ngày tháng 8 vì ngày Minh đi thì cũng là ngày cơn bão số 2 đổ bộ vào miền Trung và miền Bắc .Minh an tâm ngồi sau xe máy của anh, người lần đầu tiên gặp mặt, giữa một thành phố xa lạ mà lần đầu tiên mình đến, không đề phòng, không lo sợ vì anh y như những gì Minh đã hình dung, một chàng trai Hà Nội to cao, phong độ, có vẻ hiền lành. Ngồi yên sau xe anh, trùm chiếc áo mưa lên người, Minh cứ lâng lâng và ngỡ mình là người hạnh phúc nhất khi đi xa lại có bạn trai nhiệt tình đưa đón đến thế. Minh cứ tin anh sẽ đưa Minh đi chơi ở bờ sông Hồng hay đi xem phim, đi hẹn hò ở những nơi lãng mạn, sau đó đưa Minh về nhà ông bà như đã tính trước đây. Nhưng bất ngờ thay, sau khi hai đứa ăn trưa xong, anh nhìn Minh, cười và đưa điện thoại cho Minh đọc dòng chữ anh đang viết:
- Anh yêu em quá, anh muốn gần em một chút. Đi nhà nghỉ với anh nhé.
Khỏi phải nói Minh ngạc nhiên và ngỡ ngàng như thế nào khi đọc những dòng chữ đó, cô như sụp đổ hình tượng, Minh thẫn thờ và không biết nói gì, nhìn trân trân vào anh, như không thể tin được đó là người cô yêu thương mấy tháng qua. Trong khi cô ngơ ngác như thế, anh tiếp tục nói :
- Anh nói sẽ khiến cho chúng ta có kỉ niệm khó quên mà, đi với anh nhé
- Không, không được, sao như vậy được?
- Có gì mà không được? Bình thường thôi
- Em nói không mà
- Sẽ không đau đâu, anh sẽ làm nhẹ nhàng mà
- Đồ biến thái, đồ đê tiện.
Mặc cơn mưa đang trút, Minh cầm lấy balo và chạy ào ra khỏi quán bún chả đó, Minh không quên bỏ lại 50.000 trả tiền cho tô bún mình vừa ăn trước con mắt ngạc nhiên của bà chủ quán. Anh chạy ra đuổi theo nhưng không kịp, Minh đã rẽ vào một ngõ nhỏ gần đó. Dựa lưng vào hàng hiên tránh mưa, cái balo trên lưng như tríu nặng xuống, Minh khóc và chua chát cho mình, bị gạ tình ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Hóa ra, anh đâu yêu Minh như Minh nghĩ, anh chỉ yêu con người Minh theo đúng nghĩa đen thôi, thì ra Minh là món quà vô giá là vậy. Bây giờ Minh mới hiểu ẩn ý trong câu nói của anh. Đau quá, nỗi đau lớn quá. Bao công sức và mong chờ đã bỏ ra, cuối cùng cái mà Minh nhận lại được là thế này ư? Xót xa thay cho tình Zalo.
Khánh An
Bị mắng xối xả là biến thái vì ôm eo đồng nghiệp khi đi chung xe máy
Anh đẩy mạnh em xuống đường, mặt tím tái căm tức, anh chửi em là đồ bệnh hoạn, đồ biến thái... Bỏ mặc em giữa đường, anh phóng thẳng xe đi mất. Bơ vơ, tủi nhục, đau đớn, em tự trách mình sao không cố gắng kìm nén để giờ đây ra nông nỗi này...
Chị Thanh Tâm kính mến!
Khi bước vào năm thứ 2 đại học, em không muốn giao lưu, gần gũi với các bạn nữ, mà chỉ thích chơi với các bạn nam. Cảm nhận rõ những thay đổi đó, em đã cố cưỡng lại cảm xúc của mình. Nhưng sự khác lạ ấy ngày càng mạnh mẽ. Em cố gắng vui vẻ, hòa đồng với mọi người. Gia đình, bạn bè, người thân không ai biết những gì đang diễn trong em.
Tốt nghiệp đại học, em vào làm việc cho 1 công ty xây dựng. Chăm chỉ, chịu khó học hỏi nắm bắt công việc nhanh, làm việc có trách nhiệm, em được mọi người đánh giá cao và rất yêu quý. Qua thời gian gần gũi trong công việc, em đã thầm yêu anh cùng phòng. Mỗi khi nhìn thấy anh ở cơ quan, em chỉ muốn được đến gần anh, thể hiện tình cảm của mình. Tình cảm đang từng ngày bùng cháy trong em, phải kìm nén nó em thấy khổ sở vô cùng. Em không biết mình sẽ chịu đựng được bao lâu.
Cho đến một hôm, bọn em có cơ hội đi cùng nhau trên một chiếc xe máy. Ngồi sau anh mà tim em đập thình thịch, người run rẩy. Không kìm được lòng mình, em ôm anh, ghì chặt lấy anh, tận hưởng cảm giác lâng lâng, sung sướng. Bỗng chiếc xe khựng lại, anh đẩy mạnh em xuống đường, mặt tím tái căm tức, anh chửi em là đồ bệnh hoạn, đồ biến thái...
Bỏ mặc em giữa đường, anh phóng thẳng xe đi mất. Bơ vơ, tủi nhục, đau đớn, em tự trách mình sao không cố gắng kìm nén để giờ đây ra nông nỗi này. Mặt mũi nào em dám nhìn anh, dám trở về cơ quan nữa, rồi mọi người biết chuyện thì em làm sao sống nổi.
Anh chán nản, lo sợ mọi người sẽ kỳ thị, xa lánh mình (Ảnh minh họa)
Lang thang đi trên cầu, nhìn xuống dòng nước đang chảy, em muốn nhảy xuống chết đi cho hết khổ đau. Em hét lên rất to giữa không gian rộng lớn em muốn được thể hiện là chính mình.
Chị ơi! Tại sao những người như chúng em không được đón nhận, tại sao lại bị khinh rẻ, miệt thị, thậm chí bị hắt hủi. Chúng em có tội gì đâu?
Mạnh Cường (Hải Phòng)
Mạnh Cường thân mến!
Những suy nghĩ, hành động của em thể hiện em là người hiểu phần nào về giới tính thứ 3, chị mong em bình tĩnh nhìn nhận vấn đề này một cách tích cực hơn. Bản thân em là người tốt, là người có ích cho xã hội, được mọi người yêu quý. Em hãy tự tin lên, mạnh dạn chia sẻ với gia đình, bạn bè, người thân. Thể hiện con người thật của mình, đừng giấu giếm, chịu đựng để được yêu thương, thông cảm, được bảo vệ chính đáng. Từ đó có thể sẽ giúp những người đang kỳ thị có cái nhìn đúng đắn hơn về người đồng tính. Bởi đồng tính không có tội, không xấu, cũng không phải là bệnh tật.
Em hãy trở lại cơ quan làm việc bình thường. Gặp anh bạn cùng phòng xin lỗi và tâm sự thật về mình, chắc chắn anh sẽ hiểu và thông cảm với em.
Mong em sớm ổn định cuộc sống, tìm được hạnh phúc cho mình.
Theo PNVN
Con trai đánh chửi con dâu, mẹ chồng cầm gậy đuổi theo, nói một câu mà bao người kính phục Mẹ chồng nhà người ta đích thị đây rồi, các nàng vào đây mà ghen tị này. Tuy nhiên không phải cô con dâu nào cũng được mẹ chồng bảo vệ một cách tuyệt đối như người vợ trong câu chuyện này. (Ảnh minh họa) Chẳng biết từ bao giờ người ta cứ hay có cái nhìn ác cảm về mối quan hệ...