Nỗi đau vì quá yêu
Tôi cũng không hiểu điều gì đang xảy ra với mình… (Ảnh minh họa)
Khi viết những dòng tâm sự này, tôi không sao cầm nổi nước mắt. Mới đây tôi còn là cô gái trong sáng, vô tư biết nhường nào, vậy mà giờ đã ra nông nỗi này. Kỷ niệm chầm chậm trôi về như một cuốn phim…
Một năm trước, trong thời gian bị ốm phải nằm viện, tôi đã quen anh, anh bị tai nạn cũng điều trị ở đó. Tiếp xúc với anh, tôi cảm thấy thực sự vô tư thoải mái, chúng tôi trò chuyện rất tâm đầu ý hợp. Khi ra viện, chia tay anh, tôi có cảm giác rất bâng khuâng.
Một thời gian sau tôi lại nhập viện để điều trị bổ sung, thật ngạc nhiên, anh cũng vào viện để chỉnh xương. Anh rất vui mừng khi nhận ra tôi, thế là chúng tôi một lần nữa lại có thời gian bên nhau. Hết đợt điều trị, phải tạm biệt nhau, cả tôi và anh đều rất buồn, vì không biết có còn gặp lại. Từ đó, anh thường xuyên liên lạc và hẹn tôi đi chơi để có dịp hiểu nhau hơn.
Anh là giáo viên dạy nghề, không đẹp trai nhưng có nhiều ưu điểm khiến tôi mến phục. Dường như trong lòng tôi đã yêu anh, nhưng khi anh ngỏ lời, tôi vẫn hơi bất ngờ và lúng túng: “Liệu có vội quá không anh?”…
Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời tôi, tôi được sống trong vòng tay che chở ấm áp của người đàn ông mà tôi yêu. Chính vì thế mà tôi đã đi quá giới hạn.
Khi phát hiện ra mình có thai, tôi thật sự hoảng hốt. Tôi vừa gọi điện báo tin là anh đến ngay, thấy tôi lo sợ, anh ôm tôi vào lòng an ủi, “đã có anh ở đây rồi”.
Nhưng tôi làm sao có thể bình tĩnh được, tôi sợ cứng người khi nghĩ đến lúc gia đình tôi biết chuyện, chắc bố mẹ sẽ không tha thứ cho tôi đâu!
Video đang HOT
Đầu óc tôi hoang mang, bấn loạn, anh bảo: “Hay là chúng mình cưới nhau đi”.
Song tôi làm gì còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện cưới xin, việc đại sự như thế một mình tôi quyết định sao được. Tôi mới 19 tuổi, thậm chí bố mẹ còn chưa biết tôi có người yêu. Thời gian đó, tôi như người mất trí, đầu óc phân tán và rối bời, ngoài nỗi lo sợ về cái thai thì tất cả những chuyện khác đều trở nên vô nghĩa, kể cả tình yêu tôi cũng không quan tâm nữa.
Tôi cảm thấy hoàn toàn mất niềm tin, nhìn cuộc đời chỉ thấy một màu đen tối. Nghĩ đến việc phải đến bệnh viện giải quyết, tôi sợ lắm.
Trong đầu tôi chợt xuất hiện ý nghĩ, bây giờ khi chưa ai nhìn thấy cái bụng bầu của mình, hay là tôi bỏ đi thật xa, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để dành dụm chút tiền rồi sinh em bé. Đứa con trong bụng tôi không có tội tình gì, nó không đáng phải chết.
Tôi cảm thấy hoàn toàn mất niềm tin, nhìn cuộc đời chỉ thấy một màu đen tối… (Ảnh minh họa)
Thật sự tôi phải suy tính rất nhiều. Nếu sinh đứa bé ra, tôi sẽ được ở bên con của người tôi yêu, thế cũng là một hạnh phúc rồi. Nhưng nếu đứa trẻ ra đời không có bố chăm sóc, tôi thì một thân một mình, cuộc sống thiếu ổn định thì tương lai con tôi sẽ ra sao?
Trong lúc tôi rối bời thì anh gọi điện giục tôi phải giải quyết sớm, đừng để kéo dài. Vậy là anh cũng đồng tình với việc loại bỏ đứa con và chẳng nói gì tới đám cưới nữa. Tôi chỉ biết khóc, rồi tôi quyết định phá thai.
Ngày đêm tôi cầu xin đứa bé tha thứ cho cha mẹ nó… Hôm đi bệnh viện, tôi gọi cho anh, nhưng anh bảo phải đi làm không đón tôi được – “Hay là để hôm khác, em đừng đi một mình nguy hiểm lắm”. Chẳng biết anh nói thật hay nói dối, nhưng tôi vẫn quyết định đi một mình.
Anh gọi điện hỏi thăm và hẹn gặp, nhưng tôi từ chối. Tôi cũng không hiểu điều gì đang xảy ra với mình và tại sao tôi lại thay đổi đến thế.
Ba tháng trôi qua không có anh, trái tim tôi như héo úa. Tôi nhận ra sự thật là tôi không muốn mất anh, bởi tôi quá cô đơn và đã quá yêu anh mất rồi. Nhưng anh thì sao, anh có thực lòng yêu tôi không, anh sẽ dành cho tôi tình cảm nào khi gặp lại?…
Hàng chục câu hỏi và sự hoài nghi xuất hiện trong đầu tôi mà không có câu trả lời. Hàng đêm tôi không ngủ được, nước mắt ướt đẫm gối.
Nhiều lúc nhớ anh vô cùng, hình ảnh anh vẫn in đậm trong trái tim tôi, nhưng tại sao anh không đến, sao anh dễ dàng buông xuôi như vậy? Phải chăng giờ đây tôi chẳng còn chút giá trị gì đối với anh, tôi chỉ như thứ đồ cũ đáng bỏ đi? Đó có phải cái giá mà tôi phải trả?
Có thể tôi đã mất anh thật, nhưng dù thế nào tôi cũng không hận anh. Bây giờ tôi chỉ ước một điều giản dị, mong manh: Anh vẫn nhớ tới tôi và một ngày nào đó anh sẽ đến – và chúng tôi sẽ lại nắm tay nhau…
Theo PNVN
Chia tay em, anh nhé!
Em biết, anh chỉ đến với em bằng sự thương hại và lợi dụng thể xác...
Em biết anh không yêu em, chẳng có tình cảm nào dành cho em hết ngoài sự thương hại và lợi dụng tình dục nơi em...
Em biết sẽ có lúc anh đọc được bài viết này, anh sẽ hiểu được nỗi niềm của em. Em đã yêu, đã luôn nhớ mong anh chỉ cần bờ vai anh, mong anh ôm lấy em vào lòng, cầm tay em kéo đi khi em không lê bước nổi...
Nhưng anh biết không, hơn một năm qua em đã yêu thương và hi vọng sẽ được nhận lại những thương yêu từ anh... Vậy mà cuối cùng, chính anh đã làm cho em thực sự thất vọng. Em đã cố gắng để an ủi và huyễn hoặc mình chỉ vì em yêu anh.
Yêu một người thật khó phải không anh? Em đã rất cô đơn khi đến với anh và giờ đây, em còn cô đơn hơn thế nữa anh ạ! Em biết anh không yêu em, chẳng có tình cảm nào dành cho em hết ngoài sự thương hại và lợi dụng tình dục nơi em... Nghe phũ phàng quá nhưng đó là sự thật! Sự thật ấy khiến em đau lòng mỗi khi phát hiện thêm một nick mới của anh. Anh dùng những cái nick ấy làm gì hả anh? Có lẽ, anh không cần trả lời thì em cũng hiểu được anh dùng những cái nick ấy để làm gì rồi.
Hôm nay em đã rất buồn nhưng lòng thôi quặn thắt, vì em nhận ra nhiều điều bổ ích với em hơn là việc đánh cắp anh, vụng trộm với anh như thế. Em ngu dại quá anh nhỉ? Nếu sau này em làm gì đó thì xin anh cũng đừng trách em nhé! Em đã sống hết mình với anh rồi, giờ đây em thấy vợ anh thật đáng thương anh ạ, cô ấy không biết rằng, người chồng của mình đã lén lút ngoại ngoại tình, trăng hoa với biết bao người.
Tạm biệt tình yêu của em...
Hãy dừng lại đi anh, đừng kiếm tìm cái không thuộc về mình nữa anh nhé! Rời xa em rồi anh vẫn còn vợ anh, em sẽ không làm tổn thương vợ anh đâu, em sẽ im lặng như chưa từng biết anh và yêu anh, hy vọng khi rời xa em rồi anh cũng nhận ra rằng, em cũng đã từng có ý nghĩa trong cuộc đời anh! Và anh ơi! Em mất niềm tin nhiều quá, em thật sự mất hết niềm tin rồi anh ạ!
Tình cảm của anh bao la quá, có thể chia sẻ với bất cứ người phụ nữ nào thế sao anh? Anh vẫn thế, anh nói rất hay nhưng anh chưa làm được điều gì đúng với lời anh nói, phải thế không anh?
Thế thôi mình chia tay anh nhé, đừng phản bội thêm ai nữa nghe anh! Chúc anh luôn thành đạt và hạnh phúc với những người phụ nữ anh đã yêu đang yêu và sẽ yêu sau này!
Tạm biệt tình yêu của em... Dù biết rằng, tận sâu trong trái tim mình, em vẫn yêu anh nhiều lắm!
Minh Châu (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nếu chúng mình chia tay nhau... Em luôn yêu ai đó bằng tất cả những gì em có thể... Không hiểu sao lúc bắt đầu nhận lời yêu anh, cũng là lúc em luôn tự hỏi: Mình sẽ chia tay vì lý do gì? Nhưng em không cố gắng chuẩn bị cho cái ngày chia tay ấy. Em biết, anh không tin vào cái gọi là "yêu mãi". Em...