Nỗi đau thiếu nữ 17 tuổi và hai lần bán trinh
Không hiểu bố mẹ tôi nhận của bà bao nhiêu mà tôi đã phải bán trinh đến lần thứ hai vẫn chưa trả đủ.
17 tuổi, hăm hở gói vài bộ quần áo lỗi mốt, tôi theo bà cô họ dắt mối ra thị xã làm nhân viên mát xa cho một nhà nghỉ, sau khi bố mẹ tôi đã nhận của bà chủ số tiền tạm ứng trước.
Vốn thông minh, chăm chỉ, hơn tuần học nghề, tôi đã thuộc hết các động tác đấm lưng, xoa bóp, thư giãn cho khách. Rất trẻ và rất quê, tôi được nhiều khách nam đăng ký chờ đến lượt để tôi phục vụ.
Bà chủ ưng ý lắm, thỉnh thoảng khách lại thưởng cho tôi tiền vì làm rất tốt. Nghĩ bụng, công việc đơn giản lại kiếm nhiều tiền, chả trách ở đây chị nào cũng xúng xính áo váy, phấn son, nước hoa ngất trời.
Tháng đầu tiên trôi qua êm ả, nhẩm đến số tiền lương và thưởng gửi bà chủ mà tôi suýt reo lên. So với nghề làm nông chắc phải bằng cả năm đầu tắt mặt tối. Sang tháng sau bà chủ gọi tôi lên ngọt nhạt: “Con làm tốt lắm, chả mấy chốc mà xóa hết nợ, hôm nay cố gắng học thêm vài bài chiều khách con nhé!”
Tôi vui vẻ gật đầu ngay. Tưởng học thêm vài bài bấm huyệt, giác hơi, nào ngờ tôi phải thực hành vào xoa bóp gợi dục để đưa khách đến Z cho bà chủ thu tiền. Tôi sợ lắm, xin bà chủ về quê. Bà đổi ngay thái độ, nghiến răng rít lên: “À! Ra mày to gan nhỉ? Mày có biết bà bỏ ra bao nhiêu tiền để mua mày không? Biết điều thì làm theo không thì đừng trách bà ác, bà phỉ nhổ cả nhà mày cho mày xem!”.
Video đang HOT
Tôi đã phải bán trinh đến lần thứ hai vẫn chưa trả hết nợ (Ảnh minh họa)
Vừa học tôi vừa nức nở sợ hãi. Được vài hôm, một tối muộn, bà chủ bắt tôi diện váy áo mỏng tang, ngắn thun lủn, son phấn, nước hoa thơm nức để đón một ông khách sang trọng. Vào phòng ông không bắt tôi xoa bóp mà lịch sự mời tôi dùng bữa đã được bà chủ bày sẵn.
Chưa bao giờ được ăn một bữa ngon đến thế mà nếu không vì rụt rè, lạ lẫm chắc tôi phải vét sạch đĩa. Ăn xong ông rót cho tôi một cốc nước ngọt, còn ông vẫn uống rượu. Uống cạn sạch cốc nước ngọt thơm mát, một lúc tôi thấy người lạ lắm, cứ bồng bềnh và máu chạy rần rật trong người, tôi mê đi…
Mãi đến sáng muộn, tôi mới tỉnh. Mang chuyện thì thầm với chị cùng làm, chị cho biết bà chủ đã pha sẵn thuốc kích dục vào cốc nước ngọt để bán trinh của tôi cho ông khách sộp, lấy cả đống tiền. Chị bảo ở đây ai cũng vậy, còn phải bán tiếp vài lần nữa, không theo lời bà chủ chỉ có chui xuống đất mới thoát được.
Cách vài tháng sau, kiếm được mối, bà chủ đưa tôi ra phố, bỏ tiền để người ta vá lại cái ngàn vàng, biến tôi thành “gái sạch” ngây thơ để ông khách đứng tuổi được hài lòng, trả cho bà rất nhiều tiền.
Mẹ tôi ốm, bà nhất định không cho tôi về, vì theo bà tôi chưa trả hết nợ mà bà đã tạm ứng cho bố mẹ tôi trước khi tôi lên đây. Không hiểu bố mẹ tôi nhận của bà bao nhiêu mà tôi đã phải bán trinh đến lần thứ hai vẫn chưa trả đủ.
Rất may tôi không phải đóng vai gái sạch lần nào nữa vì nhà nghỉ của bà bị phanh phui do chứa gái mại dâm. Tôi trở về quê trong nỗi đau mất mát. Tôi sẽ làm lại cuộc đời bên lũy tre, ruộng vườn chân chất, biết là khó nhưng tôi sẽ cố. Quê nghèo sẽ che chở, đùm bọc và xóa hết vết nhơ trong đời tôi…
Theo VNE
Con đường về bất chợt thênh thang...
Bước chân em vô định, chẳng biêt mình nên bước tiêp hay dừng chân lại nghỉ ngơi. Hôm nay là môt ngày đặc biêt, bởi vây nên em cô tình kêt thúc công viêc vào thời điêm mà toàn thành phô đã lên đèn.
Quãng đường vê nhà dài hơn ba kilomet, nhưng em chọn cách gửi xe lại cơ quan đê tản bô vê nhà. Em muôn đôi chân mình phải mêt nhoài trước khi bước vê nhà, bởi như thê em có thê lăn ra ngủ ngon lành, không nghĩ ngợi nhiêu và không khóc...
Nhưng có vẻ như bât kỳ biên pháp nào cũng đêu có điêu không ôn, bởi vì khi chỉ có riêng mình lẻ loi trên con đường rông thênh thang ây, em càng cảm nhân được nhiêu hơn bao giờ hêt nôi đơn đôc đang xâm chiêm lây tâm can mình. Em rút điên thoại ra khỏi túi xách, soạn môt tin nhắn vẻn vẹn bôn bôn từ: " Chúc mừng sinh nhât!", định gửi đi nhưng rôi sau môt thoáng chân chừ, ngón tay em lại nhân nút xóa.
Anh buông tay em môt cách quá dê dàng khiên cho bông chôc mọi thứ trở nên hư hư ảo ảo (Ảnh minh họa)
Buôi tôi mùa hè ở thành phô này chưa bao giờ yên tĩnh cả. Nhìn từng dòng xe nôi đuôi nhau trên đường, tiêng đông cơ, tiêng còi xe, tiêng nói cười rôm rả của từng tôp thanh niên ngôi quây tròn xung quanh môt chiêc bàn uông nước bên vê đường, đôt nhiên em cảm thây lòng mình trông rông. Bước chân em vô định, chẳng biêt mình nên bước tiêp hay dừng chân lại nghỉ ngơi.
Môt đôi trai gái vừa vụt qua phía trước mặt, tiêng cười giòn tan của cô gái ây dôi đên tai em, rôi ngay lâp tức vỡ ra, tan vào trong không khí. Tiêng cười tan đi rôi nhưng hình ảnh cô gái ngôi phía sau xe âu yêm tựa vào vai chàng trai, vòng tay ôm siêt chặt thì vân còn đọng lại trong tâm trí. Chẳng phải là hình ảnh quá đôi xa lạ, bình thường cũng có thê nhìn thây đây rây trên đường, thê nhưng thât trớ trêu khi mà trong môt ngày đặc biêt giông như hôm nay em lại bị bắt gặp.
Kỷ niêm giông như môt cuôn phim, cứ châm châm tua lại trong đâu theo cái cách mà ngay cả em cũng chẳng thê kiêm soát được. Môt buôi tôi mùa thu cũng dưới con đường này hai đứa mình cùng nhau đi dạo, cái nắm tay vụng vê, chiêc hôn đâu tiên mình trao nhau dưới tán cây sà cừ xanh mướt... Môt ngày mùa đông rét mướt anh đợi cả tiêng đông hô dưới công trường chỉ đê ân vào tay em môt chiêc áo bông vì trời hôm ây có gió mùa tràn vê bât chợt. Môt buôi sớm mùa hè anh giục em dây sớm cùng chạy tâp thê dục, anh thì hào hứng, còn em lại vừa đi bô vừa ngáp ngắn ngáp dài...
Tình yêu ngày ây đẹp biêt bao, nhưng cuôi cùng tình yêu ây cũng không thê vượt qua được tât cả mọi sóng gió. Em biêt, khoảng cách địa lý xa xôi không phải là cái cớ đê mình đem ra biên minh cho tât cả, bởi nêu như thực sự yêu nhau nhiêu thì sẽ chẳng có bât cứ điêu gì có thê cản trở được hai trái tim cùng nhịp đâp hướng vê nhau. Nhưng tiêc thay, khi mà em mỏi mêt thì anh lại không xiêt chặt bàn tay em lại. Anh cũng buông tay em môt cách quá dê dàng khiên cho bông chôc mọi thứ trở nên hư hư ảo ảo. Em chẳng biêt điêu gì là thât, điêu gì là giả, lẽ nào tình yêu cũng chỉ là môt thứ tình cảm nhẹ tựa lông hông, nói dứt là dứt được ngay?
Em ghét em của bây giờ, yêu đuôi và ủy mị (Ảnh minh họa)
Hôm nay là sinh nhât anh, là ngày mà tròn môt năm vê trước anh từng ôm chặt em vào lòng, đôi mắt ánh lên niêm hạnh phúc khôn tả và bảo rằng: " Cảm ơn thượng đê vì đã trao tặng cho anh món quà tuyêt vời nhât là em". Môt năm vê sau, vân con đường này, vân hàng cây này nhưng chỉ có môt mình em đơn đôc. Đường em vê hôm nay thênh thang lắm, gió luôn vào mái tóc mát lạnh, bât giác đôi tay em co lại, ngỡ như có ai đó vừa nắm lây bàn tay mình.
Em định gửi cho anh môt tin nhắn chúc mừng, nhưng đê làm gì khi mà bên cạnh anh giờ này đã có môt cô gái khác, đê làm gì khi biêt chắc chắn rằng anh sẽ ngay lâp tức nhân nút xóa ra khỏi hôp thư đên ngay sau khi đọc tin nhắn của em. Em ghét em của bây giờ, yêu đuôi và ủy mị, nhưng biêt làm sao được khi trong tiêm thức của em, hôm nay vôn đã là môt ngày đặc biêt rôi. Sẽ chỉ hôm nay thôi anh nhé, nôt hôm nay đê em dành suy nghĩ của mình cho anh đó, bởi từ mai em sẽ bỏ tât cả lại phía sau, học cách đi mà không ngoái lại nhìn.
Theo Eva
Cùng lúc anh 'qua lại' với ba phụ nữ Dù đã li dị nhưng anh vẫn về nhà, quan hệ với tôi, đồng thời dan díu với tình cũ và một cô gái làm tiền. Tôi chính là Kenvaben, tác giả của bài viết Anh bỏ mẹ con tôi chạy theo người tình. Tôi xin kể tiếp câu chuyện của mình, mong mọi người cho tôi lời khuyên. Sau hai tháng, anh...