Nỗi đau tận cùng khi mang thai vẫn bị chồng đánh đập
Ngay sau khi cưới anh tôi đã phải trải qua những tháng ngày hết sức tồi tệ, dù có bầu nhưng tôi vẫn bị anh hành hạ.
ảnh minh họa
Tôi và anh biết nhau do một lần tình cờ anh đến nhà tôi chơi với người bạn học của mình. Lúc đầu, tôi không hề có chút ấn tượng nào với anh, cũng có thể nói là tôi rất khó chịu với anh bởi anh nói rất nhiều và có phần nào thái quá khi nói chuyện.
Từ hôm đầu tiên gặp mặt ấy, tưởng rằng thái độ không mở lòng đón tiếp của tôi sẽ khiến anh chán nản và sẽ chẳng đến lần thứ 2 khi lần thứ nhất gặp mặt mà tôi đã dành cho anh ánh mắt hình viên đạn.
Vậy mà hôm sau anh vẫn tiếp tục đến nhà tôi chơi. Nhưng do không thích anh nên tôi đã trốn trên nhà và không ra tiếp chuyện. Vài hôm như thế, anh không đến chơi nữa, tôi nghĩ rằng anh đã bỏ cuộc và nhận ra thái độ của tôi về anh như thế nào.
Nhưng hơn một tuần sau, không ngờ anh lại xuất hiện trước nhà tôi. Nhìn anh lần này lịch lãm, chững chạc… khác hẳn với hình ảnh của anh những lần trước. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng sơ vin cùng chiếc quần vải màu đen chỉn chu… Không hiểu sao nhìn anh lúc đó, tôi lại có cảm giác rất thích thú.
Lần này không còn trốn tránh anh như lần trước, tôi ra tiếp chuyện anh, ngồi nghe anh nói chuyện rất lâu và được biết, thời gian vừa rồi anh bị ốm nên không thể qua nhà tôi chơi được. Hôm ấy, hai chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thoải mái giống như đã thân thiết với nhau rồi. Tự nhiên tôi thấy mình thay đổi suy nghĩ và cái suy nghĩ không có cảm tình với anh đã biến mất khỏi tôi từ lúc nào không hay.
Từ đó trở đi, tối nào anh cũng đến nhà tôi chơi. Tôi thừa hiểu rằng khi một người con trai thường xuyên qua nhà con gái chơi là một tín hiệu cho biết rằng, người con gái đó đã làm xiêu lòng người con trai, vì thế tôi tự tin rằng anh thích tôi. Giờ chỉ cần tôi đồng ý nữa là mọi chuyện sẽ xong.
Càng ngày hai chúng tôi càng trò chuyện nhiều hơn. Có khi vừa gặp nhau ở nhà tôi xong, đợi anh trở về nhà hai chúng tôi lại tiếp tục nhắn tin nói chuyện qua điện thoại đến lúc đi ngủ. Cứ như vậy, để rồi trái tim tôi đập thổn thức và nhớ tới anh lúc nào không hay biết.
Tôi nhận lời yêu anh chỉ sau hơn 2 tháng tìm hiểu và hai đứa đã tổ chức đám cưới. Không biết quyết định này của tôi có quá vội vàng không, khi tôi thực sự chưa biết nhiều về anh, mỗi lần nói chuyện hầu như chúng tôi nói chuyện trong cuộc sống, chuyện phiếm là nhiều, hơn nữa từ khi quen anh tôi cũng chưa lần nào được anh mời tới nhà chơi.
Cưới xong tôi có bầu luôn, và cũng kể từ sau ngày cưới ấy, tôi mới nhận ra con người thật của anh. Thì ra cái thói rượu chè cờ bạc hay chửi tục của anh đã được anh che giấu đi trong thời gian tán tỉnh tôi. Tôi cảm thấy anh thật đáng sợ. Có được tôi rồi, anh bỏ mặc tôi, sáng vẫn đi làm nhưng tối về là anh lại nhậu nhẹt với bạn bè, ngày nào cũng thật khuya mới về. Càng đáng sợ hơn khi cứ say xỉn là anh đánh đập, chửi mắng, nhục mạ tôi đủ điều bằng những lời lẽ rất thô bỉ. Đánh chửi xong, khi tỉnh rượu anh tỏ ra ăn năn rồi lại xin lỗi, nỉ non tôi tha thứ. Có lần, vì bị anh đánh, tôi đã bỏ nhà đi hai ngày, anh và gia đình anh phải tìm tôi về. Nhưng rồi anh vẫn chứng nào tật nấy khiến tôi rất sợ.
Tôi đang có bầu mà bị anh hành hạ thế này thì tôi và cái thai trong bụng liệu có thể được yên ổn không. Bố tôi thì bảo bỏ, mẹ tôi thì bảo thôi nhẫn nhịn vì chồng tôi làm kinh tế trong nhà. Tôi chỉ làm nội trợ, những công việc vặt trong nhà. Nếu bỏ anh tôi sẽ trắng tay, còn đứa con trong bụng tôi sinh ra sẽ không có cha, nó sẽ bị người đời, bạn bè nói gì sau lưng đây? Tôi sẽ làm gì để kiếm tiền nuôi con? Nhìn đứa con trong bụng tôi lại thấy xót xa vì nó đâu đáng phải gánh chịu những nỗi đau khổ này. Lòng người thật khó đoán, giờ tôi mới nhận ra cái giá phải trả cho sự vội vàng và mù quáng trong tình yêu của mình.
Theo VNE