Nỗi đau sau cơn ghen mù quáng
Sẵn giận người vợ gian dối, ngoại tình, Bàn Văn Nhiệm trong một phút nóng giận đã ra tay sát hại vợ. Mẹ mất, cha vướng vào vòng lao lý, 2 đứa trẻ con của Nhiệm bỗng chốc trở thành bơ vơ, không nơi nương tựa.
Chiều chập choạng, cô bé hơn chục tuổi lại cõng đứa em nhỏ ra lưng chừng dốc, theo sau nó là đứa em gái tóc còn để chỏm cũng phụng phịu đòi mẹ… Hơn một tuần thiếu mẹ, chúng như con chim non xa tổ, ngơ ngác đến tội nghiệp. Đứa chị người gầy nhẳng, cố nựng thằng em nhỏ nhưng thằng bé lên ba nhớ mẹ cứ khóc ngằn ngặt trên lưng. Chứng kiến cảnh ấy, người dân ở bản Nậm Hu, xã Tân Tiến, huyện Văn Bàn (Lào Cai) ai cũng động lòng thương cảm. Người thì cho chúng cái bánh, người thì cho dăm ba củ khoai để chúng dỗ dành nhau. (Ngày 20/7, cơ quan CSĐT Công an huyện Văn Bàn đã ra quyết định khởi tố bị can đối với Bàn Văn Nhiệm, 31 tuổi, trú tại xã Tân Tiến – cha của 2 đứa trẻ, về hành vi giết người).
Chợt nghe một tiếng khóc trẻ thơ, Nhiệm bật khóc nức nở… Nhiệm thương ba đứa con thơ chỉ vì sự nóng giận của anh ta, trong phút chốc trở thành những đứa trẻ bơ vơ, không cha, không mẹ.
Năm 1998, Nhiệm kết hôn với chị Trương Thị Mành. Nhiệm đi làm thuê, cuốc mướn, còn chị Mành thì quanh quẩn với việc đồng áng. Kinh tế của vợ chồng Nhiệm khá eo hẹp. Để có tiền trang trải, Nhiệm và vợ xoay xở làm đủ mọi nghề… Mệt mỏi với gánh nặng mưu sinh, Nhiệm chẳng đoái hoài gì đến cô vợ đẫy đà đang tuổi xuân phơi phới. Chỉ đến khi nghe làng xóm dị nghị, Nhiệm mới kỳ công bắt quả tang vợ… Sau lần đó, chính quyền địa phương đã có sự can thiệp, vả lại cũng vì thương con nên Nhiệm quay về sống với Mành, nhưng tình cảm vợ chồng không còn được như lúc đầu. Nhiệm có phần cảnh giác hơn, Mành đi đâu lâu là Nhiệm lại nổi cơn ghen. Chính vì điều đó, giữa vợ chồng Nhiệm, Mành thường xuyên xảy ra các trận khẩu chiến.
Theo lời khai của Nhiệm thì sau đó, Nhiệm lại bắt quả tang chị Mành phản bội. Nhiệm chua xót: “Làm thằng đàn ông, bị vợ cắm sừng thật vô cùng đau đớn. Tôi muốn quên nhưng hình ảnh đồi bại đó cứ ám ảnh trong đầu”. Chán nản, Nhiệm lao vào rượu chè…
Khoảng 19h30 ngày 11/7, Nhiệm ăn cơm ở nhà một người bạn, trở về chỉ có 3 đứa con nhỏ đang nằm ngủ trong giường. Vốn sẵn có sự nghi ngờ, Nhiệm hỏi con gái lớn rằng “mẹ mày đang ở đâu” thì cháu trả lời rằng mẹ đang ở bên bà ngoại. Nhiệm liền đi sang nhà mẹ vợ. Khi gần đến cổng, Nhiệm thấy vợ cùng gia đình đang ăn cơm và phát hiện một người đang thập thò ở ngoài nhìn vào. Do trời tối nên Nhiệm cũng không nhìn thấy mặt và cũng chẳng xác định được là ai nhưng anh ta đã nghĩ ngay rằng đó là người tình của vợ. Thế là, Nhiệm phục xem Mành có đi với người này hay không.
Khoảng 20 phút sau, Nhiệm nhìn thấy vợ ra cửa cầm đèn pin soi vào mặt người đó và cả hai có nói gì đó với nhau. Khi đó, cơn ghen trong người Nhiệm dâng lên. Vào đến nhà, Nhiệm điên cuồng hét lên: “Vừa lúc nãy thằng đón mày là ai? Mày không thương con mày à, mày lại đi ngoại tình phải không…” rồi xông vào đánh, đấm Mành. Cơn ghen mù quáng đã lấy đi sinh mệnh của vợ Nhiệm, đồng thời đẩy anh ta vào vòng lao lý.
Những đứa trẻ vô tội trở thành nạn nhân đáng thương nhất trong vụ án. Thiếu vòng tay chở che của cha, sự yêu thương của mẹ, liệu chúng có thể trở thành một người có ích cho xã hội? Câu trả lời còn bỏ ngỏ đó còn là lời cảnh tỉnh cho các bậc làm cha, làm mẹ trước mỗi biến cố của cuộc sống, cách xử sự và hành động của họ quyết định đến tính cách và tương lai của những đứa trẻ sau này.
Video đang HOT
Theo Công an nhân dân
Bi kịch của những cơn ghen "cuồng"
Những cơn ghen bệnh hoạn của những người phụ nữ có máu ghen bệnh hoạn đã nhiễm sâu vào trong huyết quản.
Con gái của chúng tôi đã trút hơi thở cuối cùng để ra đi sau bao nhiêu năm vật vã đau đớn về thể xác cũng như tinh thần. Nó nằm yên đó nhưng vẫn chứng kiến và hiểu hết nỗi đau của ba...
Một ngày đầu tháng sáu, cơ quan tổ chức sinh nhật cho những thành viên sinh nhật trong tháng. Nhân tiện, mọi người đã tổ chức ăn uống, chuyện trò và gặp gỡ nhân tiện đầu tháng, vì vậy nên hôm đó, tôi trở về nhà hơi muộn...
Về đến nhà, tôi thấy không khí gia đình càng căng thẳng, vợ tôi cứ giữ thái độ lạnh tanh, khinh khỉnh giống như không có sự có mặt của tôi trong gia đình nhỏ này. Sau hai mươi năm chung sống, mặc dù cũng có những lúc cắn đắn nhau, cơm không lành, canh không ngọt nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác ngột ngạt, khó chịu như thế này.
Mặc dù bị vợ coi như không có sự hiện diện trong gia đình nhưng tôi vẫn cố gắng làm trọn trách nhiệm của người chồng, người cha trong khi vợ đang mang bầu được 5 tháng. Tắm giặt xong thì đã 23h tối, trong người hơi choáng váng, mệt mỏi... nhưng nghiêng qua nghiêng lại, tôi vẫn không tài nào ngủ được một giấc ngon lành.
Những hình ảnh, những âm thanh trong chuỗi ngày quá khứ từ khi lập gia đình cho đến giờ cứ lần lượt hiện ra trong tâm trí tôi... khiến cho tôi phải nghĩ lại những điểm mốc đau lòng đã xảy ra với gia đình chúng tôi trong suốt những năm tháng qua.
Năm 1992, tôi quyết định bán căn nhà đầu tiên trong đời do chính công sức của mình làm ra, chỉ vì nó có nguy cơ ảnh hưởng đến hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ. Ngày ấy, vì có một người phụ nữ trẻ cứ nhìn chằm chặp qua nhà tôi, mỗi lần thấy vậy, tôi quay người lại nhìn thì thấy vợ mình đang nhìn tôi từ sau lưng... Sau này tôi mới phát hiện ra, cô ấy bị cận thị, sợ đeo kính sẽ không còn xinh xắn nữa nên cứ mỗi lần có người xuất hiện, cô ấy thường chằm chằm nhìn như thế, chứ không có ý đong đẩy, lẳng lơ gì hết.
Êm ấm hạnh phúc cũng chỉ là tạm bợ, vì những cơn ghen ấy luôn tiềm ẩn trong tâm hồn những người phụ nữ ấy.
Rồi sau bao sóng gió của cuộc đời đi qua, lần lượt hai đứa con ra đời. Những nỗi vất vả, thiếu trước hụt sau, có lúc đủ đầy, vợ chồng con cáu xúm xít nhau rất vui vẻ... Nhưng nào đây ngờ, một lần nữa, cuộc sống vợ chồng lại có những vết rạn khó có thể chữa lành được...
Khi cuộc sống gia đình đã khá giả hơn, vợ tôi cũng bắt đầu nổi tiếng với sự thành đạt của mình... chính những điều đó đã khiến cho tôi rất lo sợ. Tôi không lo sợ mang tiếng đàn ông mà thua thiệt vợ mình, tôi chỉ lo sợ vai trò trụ cột của người đàn ông trong gia đình sẽ mất đi, hạnh phúc sẽ bị ảnh hưởng nếu như cả hai không khéo léo... Và chính những cơn ghen cuồng của vợ mình đã quật ngã hạnh phúc vợ chồng tôi! Thật đau lòng... khi cơn ghen xuất hiện, gia đình sẽ đổ vỡ, cho dù gia đó có giàu có đến đâu cũng tan nát, ưự nghiệp có vững chắc bao nhiêu cũng sẽ sụp đổ nếu như chúng tôi không thể kiềm chế được.
Những cơn ghen bệnh hoạn của những người phụ nữ có máu ghen bệnh hoạn đã nhiễm sâu vào trong huyết quản. Khi êm ấm hạnh phúc cũng chỉ là tạm bợ, vì những cơn ghen ấy luôn tiềm ẩn trong tâm hồn những người phụ nữ ấy.
Năm 2007, con gái đầu của chúng tôi mang căn bệnh hiểm nghèo, mặc dù đã điều trị được hơn bốn năm nhưng cháu vẫn đang nằm một chỗ. Do áp lực cuộc sống gia đình, công việc và tài chính, vợ tôi lại không tỉnh táo... Những lời nói bóng gió, những lời ra tiếng vào của những người phụ nữ ghen tị vô tình thổi bùng lên cơn ghen đang ngấm ngầm đã lạnh lùng đốt cháy hạnh phúc gia đình tôi. Cũng vì thế nên vợ tôi đã mang hai đứa con ra Hà Nội trong khi thời tiết rét đậm, bỏ lại tôi lẻ loi, trống vắng... và tôi đã tìm đến bia rượu để giải sầu, cho nên trong một năm, tôi ba lần liên tiếp bị tai nạn rất nặng.
Tôi cũng không thể nào ngờ được, vợ tôi đã nộp đơn ra tòa án xin ly hôn từ lúc nào? Tôi cũng không thể nào biết được cho đến khi có giấy triệu tập hòa giải, tôi mới giật mình khi biết được tin sét đánh ấy... Ba lần tòa hòa giải không thành vì tôi vẫn một mực giữ nguyên ý kiến của mình là không đồng ý ly hôn. Cho đến ngày cuối cùng, bản thi hành án chuẩn bị có hiệu lực chờ quyết định cuối cùng để ký vào biên bản đó thì đột nhiên cô ấy thay đổi quyết định của mình. Người thẩm phán thụ lý vụ ly hôn cũng phải ngạc nhiên và sau đó, có nói chuyện riêng với tôi: "Anh cố gắng đi anh ạ! Tôi biết anh không có gì sau nhưng hãy thông cảm cho nỗi lòng của những người phụ nữ. Tôi xử án nhiều năm, nhiều vụ lắm rồi nhưng chưa thấy vụ nào đau lòng và phức tạp như vụ này cả".
Rồi biết bao nỗi đau mà chúng tôi đã phải đối mặt vượt qua... Con gái của chúng tôi đã trút hơi thở cuối cùng để ra đi sau bao nhiêu năm vật vã đau đớn về thể xác cũng như tinh thần. Nó nằm đó nhưng vẫn phải chứng kiến và hiểu hết nỗi đau của ba và sự ám ảnh của những trận cãi vã. Mẹ thì biền biệt lao vào công việc, làm ăn, cứ nay thì ở Hà Nội, khi thì miền Đông, miền Tây nên không có thời gian để chăm sóc con cái, vun vén cho gia đình nhỏ của mình...
Cuộc sống không bao giờ như chúng ta mong đợi.
Khi biết con gái mình đã sức cạn lực kiệt, tôi biết có thể đây là lần sinh nhật cuối cùng của cháu... vì vậy, tôi đã quyết định chọn căn nhà mới để kịp chuyển trước cho ngày sinh nhật của con. Trước hai ngày sinh nhật con thì tôi đã sắp xếp xong cho con gái một không gian riêng, có lắp truyền hình cáp để có thể làm bạn trong lúc bố mẹ vắng nhà. Ngôn ngữ trao đổi của bố con tôi là bảng chữ cái do tôi vẽ để con có thể chọn chữ gì khi muốn nói chuyện.
Ngày sinh nhật qua đi trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của con. Tôi đau thắt lòng khi biết rằng, con gái sẽ rời xa tôi ở cái tuổi 16 trăng tròn... và cuối tháng 7 năm nay, con đã ra đi... Tôi đã cố gắng hết sức mình, ngay cả ra tận Hà Nội hạ mình để van xin cô ấy mang con về miền Nam, để con được ra đi trong căn nhà của chính mình và để cho cha con chúng tôi được ở bên nhau trong giây phút cuối đời...
Sau hai năm hủy ly hôn, những tưởng sẽ không bao giờ hai vợ chồng xích mích với nhau nữa... thế nhưng, cuộc sống không bao giờ như chúng ta mong đợi. Chỉ vì sự thương xót một cô gái có hoàn cảnh đáng thương, tôi chỉ mang những cảm xúc, những kinh nghiệm của một người đàn ông từng trải để chia sẻ với cô gái ấy, và tôi cũng không hề giấu diếm vợ mình về chuyện cô gái ấy... Thế nhưng, những cơn ghen cuồng loạn, những ám ảnh về những chuyện không đâu lại bắt đầu xen vào giữa cuộc sống vợ chồng tôi và nó nhẫn tâm dẫm đạp lên hạnh phúc của chúng tôi một lần nữa...
Sau hai mươi năm chung sống, hai vợ chồng đã trải qua biết bao thăng trầm, sóng gió và ném đủ mùi vị của cuộc sống... nhưng những cơn ghen đã trở thành kẻ thù nhẫn tâm bóp nát hạnh phúc gia đình bao năm chung tay gây dựng... Tôi không thể nào chịu đựng được những cơn ghen tuông bệnh hoạn, những lời nói chì chiết của vợ mình nên đã tự mình bước đi một con đường khác... Cũng như căn bệnh ung thư xuất phát từ khối u, khối u này cắt đi thì chỉ phải chịu đau một lần, nhưng nếu vẫn cứ để yên như thế thì nó sẽ phát tán và trở thành di căn nguy hiểm... vì lúc đó, nó sẽ tự tàn phá cuộc đời mình không thương tiếc.
Với cái tuổi 45, để thay đổi cuộc đời mình thật không đơn giản chút nào. Nhưng với quãng đời đã qua, tôi đã tích lũy cho mình ít nhiều kinh nghiệm để đủ đối mặt với thực tế của cuộc sống. Cùng với hai bàn tay trắng, tôi sẽ làm nên tất cả... chắc chắn, tôi sẽ làm nên tất cả!
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, mình sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình ở cái tuổi 45. Thế nhưng, cuộc sống luôn có những đổi thay mà mình không bao giờ lường trước được...
Hữu Lâm (Theo Bưu Điện Việt Nam)