Nỗi đau ở làng có nhiều người điên
Xã Đức Đồng, huyện Đức Thọ, tỉnh Ha Tinh hiên có 70 người bị bệnh tâm thần được hưởng trợ cấp xã hội va 9 người đã có hồ sơ bệnh án đang chờ được hưởng chế độ.
Người già có, trẻ có, với vẻ mặt ngô nghê vừa đi vừa la hét, c.hửi bới cùng những cuộc đời gắn chặt với sợi dây xích là hình ảnh mà chúng tôi chứng kiến khi về xã Đức Đồng, huyện Đức Thọ, tỉnh Hà Tĩnh.
Đi theo con đường nhỏ quanh co chạy sát chân đồi, chúng tôi tìm đến nhà bà Nguyễn Thị Ngọ (SN 1954) ơ thôn Phúc Hòa, xã Đức Đồng. Tiếp chuyện chúng tôi trong căn nhà hoang lạnh, bà Ngọ rơm rớm nước mắt khi kể về người con trai Hoàng Văn Thành (SN 1978) bị bệnh tâm thần đã 20 năm nay. “Cháu nó sinh ra bình thường, khỏe mạnh và học rất giỏi. Đến lớp 9 thì cháu bất ngờ đổ bệnh, rồi thường xuyên c.hửi bới, đ.ập p.há cả ngày lẫn đêm. Gia đình đưa cháu đi chữa trị khắp nơi nhưng bệnh không giảm mà ngày càng nặng hơn” – bà Ngọ tâm sư.
Đã 20 năm nay, anh Hoàng Văn Thành phải sống với sợi dây xích
Lo lắng cho con nên từ năm 1994 tới nay, gia đình bà Ngọ đã phải mua dây xích con lại trong nhà bếp. “Cháu bệnh nặng, thả ra là đ.ánh n.gười, nhảy xuống ao, đ.ập p.há đồ đạc… Du thương con nhưng gia đình vân phải lấy dây xích cháu một chỗ” – bà Ngọ xót xa. Được biết, anh Thành bị bệnh tâm thần nặng từ năm 1994 nhưng đến năm 2008 mới nhận được chế độ trợ cấp. Hiện tại (tháng 4/2014), gia đình anh chỉ nhận được mưc hỗ trợ 270.000 đông/tháng, đây là mức thấp hơn so với quy định.
Cách nhà bà Ngọ không xa là nhà chị Trần Thị Lâm (SN 1967) cung thuôc thôn Phúc Hòa. Chị Lâm có con trai là Hoàng Xuân Dũng (SN 1990) bị bệnh tâm thần từ nhỏ. Khi chúng tôi đến, Dũng đang ngồi cạnh chuồng bò hôi hám, miệng không ngừng la hét, c.hửi bới. Chị Lâm buồn rầu kê: “Từ khi sinh ra cháu đã bị bệnh, gia đình tốn nhiều t.iền cua, đi khắp nơi nhưng vẫn không chữa khỏi bệnh cho cháu. Có người ở nhà thì thả cháu ra, những lúc đi văng phải nhốt cháu trong nhà để cháu không phá phách”.
Cũng theo chị Lâm, mặc dù Dung bị bệnh tâm thần nặng đã 24 năm nhưng gia đình mới được nhận trợ cấp xã hội mây năm nay vơi mưc 180.000 đông/tháng, trong khi ở trong xóm nhiều người bệnh nhẹ hơn, hằng ngày vẫn đi làm được, lại được hưởng trợ cấp 270.000 đông và 360.000 đông/tháng…
Không chỉ thôn Phúc Hòa, ở nhiêu thôn khác thuôc xã Đức Đồng như Hồng Hoa, Thanh Phúc, Sơn Thành, Lai Đồng…chúng tôi cung bắt gặp rất nhiều cảnh đời bất hạnh vì mắc căn bệnh quái ác.
Hiện xã Đức Đồng, huyện Đức Thọ có 70 người bị bệnh tâm thần được hưởng trợ cấp xã hội. “Ngoài 70 người bị bệnh tâm thần đang được hưởng chính sách thì hiện tại còn 9 người khác đã có hồ sơ bệnh án của bệnh viện kết luận bị bệnh tâm thần đang chờ được hưởng chế độ”- bà Nguyễn Thị Long, cán bộ chính sách xã Đức Đồng, cho biết.
Trả lời câu hỏi về việc một số người nhà bệnh nhân phản ánh việc con em họ bị bệnh tâm thần nặng nhưng chi được hưởng chế độ hỗ trợ thấp hơn mưc quy định, bà Cù Thị Mỹ Hiệp, quyền trưởng Phòng Lao động – Thương binh và Xã hội huyện Đức Thọ, cho hay: “Đã có quyết định nâng mức trợ cấp theo quy định mới từ năm 2013 cho cac đối tượng nay. Tuy nhiên, họ đã được nhận t.iền theo mức mới hay chưa thì tôi không nắm rõ”.
Video đang HOT
Ông Nguyễn Hữu Vấn, Chủ tịch UBND xã Đức Đồng, cho biết: Có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc nhiều người dân xa Đức Đồng mắc bệnh tâm thần. Trong đó cần kể đến nguyên nhân do yếu tố di truyền bởi môt sô gia đình có đến 3-4 người cùng mắc loại bệnh này.
Theo Đức Ngọc (Người Lao Động)
Chuyện nắm cơm thừa của chiến sỹ Điện Biên
Mỗi chiễn sỹ Điện Biên được nấu 1kg gạo tẻ một ngày. Hầu như không có chuyện phải nhịn đói, cùng lắm là chậm một hai bữa.
Nhớ về chiến dịch Điên Biên Phủ ngày đó, nhà giáo Đỗ Ca Sơn cho rằng không thể không ghi nhận công lao của hệ thống hậu cần miệt mài tiếp tế lương thực, đạn dược hàng trăm cây số đường rừng lên chiến địa.
Trung đoàn 174 của ông Sơn chính là đơn vị chủ lực đ.ánh đồi A1 ngày đó. Năm nay, dù đã ở t.uổi 82 nhưng ông vẫn nhớ như in câu chuyện về nắm cơm, con cá ở dưới chiến hào của 60 năm về trước.
Nước mắt anh nuôi
Nói đến chiến dịch Điện Biên Phủ, nhiều người hình dung đến những chiến sỹ ăn đói mặc rét. Nhưng ông Sơn khẳng định, bộ đội ở Điện Biên không đói. Ông Sơn và đồng đội chỉ thỉnh thoảng bị đứt bữa vì gạo chưa về kịp cho anh nuôi nấu. Đơn vị ông ẩn nấp cách đồi A1 chỉ 2km. Từ đó đến kho gạo khoảng 15 - 20km. Đôi khi gạo từ miền xuôi lên chậm một chút nên phải nhịn một hai bữa.
Người khỏe mạnh bây giờ mỗi ngày chỉ ăn hết nhiều lắm là nửa cân gạo. Nhưng ông Sơn vẫn nhớ, mỗi chiến sỹ Điện Biên ngày đó được phân tiêu chuẩn 1kg gạo tẻ một ngày. Nếu gạo nếp là 1,2 kg.
Ông Đỗ Ca Sơn vẫn nhớ như in câu chuyện về nắm cơm, con cá ở dưới chiến hào của 60 năm về trước
Anh nuôi nấu cho mỗi người 2 nắm cơm. Mỗi nắm nửa cân. Lính tráng cứ giắt cơm ở lưng quần, muốn ăn lúc nào thì ăn. Vừa chiến đấu vừa ăn, vừa đào hào vừa ăn. Ở vào hoàn cảnh đó, người ta đâu có thời gian để đến bữa ngồi 6 người một mâm.
Mỗi người được 1 hoặc 2 con cá bé bằng 2 ngón tay. Chiến sĩ Điện Biên ai cũng nhớ loại mắm kem đặc, cũng được làm từ cá (quánh lại như kem).
Không có thịt ăn không phải là điều đáng sợ. Nhưng suốt mấy tháng trời, ông Sơn và nhiều chiến sỹ khác không được ăn rau. Bộ phận hậu cần chỉ có thể đảm bảo đủ lương thực, đạn dược.
Lúc mới đóng quân, anh nuôi có thể xuống khe suối, hái rau tàu bay về ăn. Nhưng chỉ một hai hôm, rau tàu bay hết. Sau đó, họ kiếm được rau gì ăn không c.hết là được. Có những loại rau vừa đắng, vừa chát nhưng bộ đội vẫn cố ăn.
Mỗi đại đội khoảng 120 người thì có một tiểu đội 10 người làm cấp dưỡng. Ban đêm, anh nuôi nấu cơm rồi phát cho mỗi chiến sỹ 2 nắm cơm to. Anh nuôi bao giờ cũng nấu đủ cơm, nhưng thường không có đủ người để ăn. Cơm vừa nấu xong nhưng có thể chỉ ngay sau đó đã có người không ăn nữa. Sau mỗi trận đ.ánh, mỗi trận bom địch đổ xuống lại có vài chục người lại nằm xuống. Nắm cơm để lại không có người ăn.
Người c.hết không ăn, người bị thương không ăn, người đ.ánh n.hau mệt quá không ăn. Những người sống sót quá đau đớn, xót thương đồng đội cũng không ăn.
"Người ta đưa ra công thức: 80 người ăn 120 suất." - Ông Sơn nhớ lại.
Có ngày, sau trận đ.ánh, anh nuôi rơi nước mắt khi nhìn người sống cố nuốt cơm trệu trạo. Những nắm cơm còn lại của người c.hết nằm lăn lóc dưới chiến hào.
Anh nuôi nức nở: Nấu cơm không thằng nào ăn thì nấu làm gì? Tôi không nấu cơm nữa đâu! Mai tôi đi đ.ánh nhau!
Ông Sơn nghẹn đắng như sống lại ký ức 60 năm trước. Đáng thương đôi khi không phải vì đói mà là thiếu rau xanh, cảnh gian khổ, đồng đội hy sinh.
Bộ chỉ huy kiêm Đảng ủy mặt trận Điện Biên Phủ họp tại Sở chỉ huy Mường Phăng ngày 22 tháng 4. Từ trái sang phải: Chủ nhiệm Cung cấp Đặng Kim Giang, Chủ nhiệm Chính trị Lê Liêm, Tham mưu trưởng Hoàng Văn Thái, Tư lệnh, kiêm Bí thư Võ Nguyên Giáp
Đ.ánh càng lâu, hậu cần càng khổ sở
Người ta vẫn hay nhắc đến sự gian khổ ở Điện Biên Phủ là 56 ngày đêm khoét núi, ngủ hầm. Nhưng theo ông Sơn, chiến dịch bắt đầu sớm hơn rất nhiều, gần 100 ngày đêm mới đúng.
Hồi đó, đơn vị ông hành quân từ Thanh Hóa, đến vị trí tập kết cách đồi A1 khoảng 2 cây số vào ngày 20/1. Từ đó, chiến dịch đã bắt đầu bởi ông và đồng đội chịu đựng bom đạn quần thảo suốt ngày đêm. Pháp biết là Việt Nam đang chuẩn bị đ.ánh. Địch không xác định cụ thể vị trí nhưng vẫn biết quân ta ẩn nấp quanh khu vực đó nên thường xuyên cho máy bay n.ém b.om. Tướng của Pháp tuyên bố rằng, chỉ cần một ngọn khói bốc lên là dập ngay.
Ngày nào cũng có thương vong, m.áu c.hảy, nhưng quân đội Việt Nam chưa được đ.ánh lại, chỉ đào hầm, đào hào ẩn nấp. Mọi thứ đều phải bí mật. B.ắn lại là lộ vị trí ngay. Suốt thời gian đó, hệ thống hậu cần vẫn cứ miệt mài cung cấp lương thực, đạn dược.
Lúc đầu chủ trương của Bộ Chỉ huy là đ.ánh nhanh thắng nhanh. Đ.ánh thắng vào Mường Thanh ăn Tết là đẹp. Chiến sỹ cũng háo hức đ.ánh một trận kịch liệt, c.hết thì c.hết, sống thì sống.
Nhưng sau đó, trên thay đổi chiến thuật. Chiến dịch kéo dài thêm mấy tháng. Nhiều lính tráng lúc đó khá buồn nhưng vì kỷ luật phải chấp hành.
Vậy nhưng ông Sơn cho rằng, những người chịu sức ép lớn nhất là hệ thống hậu cần. Vì chiến thuật đ.ánh thay đổi đột ngột, hệ thống hậu cần buộc phải thay đổi theo. Mọi thứ chuẩn bị cho 2 tháng bỗng dưng chuyển thành 5 tháng. Sự khó khăn ấy có ai tưởng tượng nổi.
"Sau này nghĩ lại, những người lính như chúng tôi thấy rất biết ơn hệ thống hậu cần ấy. Nhờ họ mà người lính không đói." - Người chiến sĩ của Điện Biên 60 năm trước nói.
Bộ chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ gồm: Chỉ huy trưởng kiêm Bí thư Đảng ủy mặt trận Võ Nguyên Giáp, Tham mưu trưởng Hoàng Văn Thái, Chủ nhiệm Chính trị Lê Liêm, Chủ nhiệm Cung cấp Đặng Kim Giang. Trong cuốn "Chiến tranh giải phóng và chiến tranh giữ nước" của NXB Quân đội nhân dân năm 1974, Đại tướng Võ Nguyên Giáp viết: "Trên mặt trận Điện Biên Phủ, vấn đề cung cấp lương thực, thực phẩm, đạn dược là một nhân tố vô cùng quan trọng, quan trọng không kém về tác chiến; khó khăn về cung cấp không kém khó khăn về tác chiến. Hậu cần phải cung cấp lương thực đạn dược cho một binh lực lớn ở xa hậu phương hàng 500-700 km trong một thời gian dài trong điều kiện đường sá khó khăn, phương tiện vận tải thiếu thốn, quân địch không ngừng đ.ánh phá các tuyến đường cung cấp của ta. Lại còn thời tiết nữa, một trận mưa có thể gây trở ngại hơn một trận bom địch. Chính vì vấn đề cung cấp khó khăn như vậy, cho nên quân địch không bao giờ tưởng tượng được rằng chúng ta có thể khắc phục được khó khăn này".
Theo Khampha
Nhiều chính sách mới có hiệu lực từ tháng 5/2014 Trong tháng 5/2014, hàng loạt chính sách quan trọng có hiệu lực như: Lương người giúp việc tối thiểu 2,7 triệu đồng/tháng, thi tốt nghiệp THPT 4 môn, không được mang theo vàng miếng khi xuất nhập cảnh... Thi tốt nghiệp 4 môn Thông tư về sửa đổi, bổ sung một số điều của Quy chế thi tốt nghiệp THPT 2014 có hiệu...