Nỗi đau nhói lòng khi anh rời xa tôi chẳng lời tạm biệt
Anh ra đi chọn sự bình yên cho bản thân để mặc tôi ở lại muôn ngàn đớn đau với nỗi nhớ anh da diết, đến nhức nhói cả tim mình
Giá như tôi cứ mãi như một đứa trẻ chỉ biết nô đùa vô tư trong sáng cùng chúng bạn, không một chút vướng bận bụi đời, không hiểu thế nào là nỗi đau của tình yêu. Vẫn biết trước yêu là đau khổ, là những cung bậc cảm xúc mà chỉ ai đủ mạnh mẽ mới có thể giữ vững mình để vượt qua. Xa nhau không phải là dấu chấm hết cho tình yêu của tôi, chỉ là để xem tình yêu kia có đủ mạnh mẽ vượt qua những thử thách và sóng gió cuộc đời. Xa nhau buồn lắm, đau lắm, có ai yêu mà không ít nhất một lần đau? Có ai yêu mà không khổ lụy? Nỗi đau ấy càng nhân lên gấp bội khi anh rời xa tôi mà không thể trực tiếp nói cùng tôi lời tạm biệt nào.
Ảnh minh họa
Ở phương trời nào đó anh có ổn không? Anh có đau chung nỗi đau như tôi không? Anh có nhớ tôi nhiều đến không thở nổi không? Tôi tự hỏi và tự trả lời cho mình hàng trăm ngàn lần như thế mà chính tôi cũng không thể nào biết được câu trả lời của anh là như thế nào. Có hy vọng nào mỏng manh, có tia sáng nào cho con đường chúng tôi đang đi không? Tôi nhớ anh, nhớ những kỷ niệm hai đứa bên nhau, những buổi chiều hoàng hôn trên bãi biển cứ hiện về trong tâm trí tôi. Những nụ hôn ngọt ngào anh trao cùng tiếng sóng rì rào trên bãi biển như một minh chứng, một niềm tin mãnh liệt để tiếp thêm cho tôi sức mạnh, niềm tin và là lẽ sống để tôi vịn vào, chờ đợi anh ngày trở lại. Cho dù cả thế giới này không tin anh nhưng với tôi, tình yêu dành cho anh là bất diệt.
Video đang HOT
Sao anh không đủ mạnh mẽ để kéo tôi ra khỏi những dây tơ hồng bùi nhùi ấy? Sao anh không đủ mạnh mẽ để chạy theo tôi như bao lời anh đã hứa, lại lẳng lặng rời đi. Sao anh lại mềm yếu trước những khó khăn phía trước? Rồi đôi khi sao trong anh lại mệt mỏi nhanh đến vậy. Để rồi một ngày anh chọn con đường ra đi, anh âm thầm quay về một phương trời mà biết ở nơi đó mãi mãi tôi sẽ không bao giờ tìm thấy được. Anh ra đi chọn sự bình yên cho bản thân để mặc tôi ở lại muôn ngàn đớn đau với nỗi nhớ anh da diết, đến nhức nhói cả tim mình. Anh sẽ trở lại đúng không? Anh lại gọi tôi ra phi trường đón anh như bao lần vẫn làm thế? Đúng rồi, con tim tôi luôn thầm mách bảo rằng hãy tin ở anh, tin vào định mệnh mà tạo hoá đã ban cho chúng ta. Mong anh hãy quay về bên tôi, mong gió gửi đến anh những lời này. Các bạn ơi, xin hãy chia sẻ cùng tôi, chân thành cảm ơn.
Theo Ngọc/Ngoisao
'Chồng ơi, đi viện, đi viện nhanh, chồng làm rách của vợ rồi' và cái kết
Chẳng phải là mới lấy nhau, cũng chẳng phải đêm tân hôn đầu tiên. Nhưng tai nạn hi hữu ấy lại khiến chồng không khỏi giận chính bản thân mình vì khiến vợ phải nhập viện trong đêm.
Vợ chồng cưới nhau đến nay cũng được hơn 5 năm, có một cô con gái xinh xắn, đáng yêu mới được gần 7 tháng tuổi. Cả hai vợ chồng đều có nhu cầu về chuyện chăn gối tương đối cao nên cố gắng lắm mới đợi được hết thời kì vợ ở cữ để lại "yêu"như ngày xưa.
Vợ kiêng khem đủ 6 tháng sau khi sinh, tôi ham lắm, thật sự rất thèm được tân hôn lại với vợ. Nhưng rồi khi tôi tiến đến, nhìn vợ chẳng có lấy một tý gì hứng khởi. Đang lúc tôi hào hứng nhất thì con nhỏ lại khóc, vợ vội vàng đẩy tôi ra bế con lên cưng nựng. Tôi chẳng nhẽ lại giành với con, thật sự giận tím mặt mà không làm gì được cô công chúa nhỏ nhà mình nên thôi. Tôi hậm hực leo lên giường đi ngủ không thèm đòi vợ nữa.
Đấy chỉ là một vài đêm thì chẳng sao , chứ các ông chồng nào mà có vợ mới sinh con xong chắc mới hiểu nổi cái cám cảnh này, cứ mỗi lần lên đến đỉnh cao trào thì là con lại khóc réo lên, không nhanh thì chỉ sợ con bé khóc to khiến hàng xóm mất ngủ rồi lúc ấy có mà khổ cả mình lẫn người. Cũng không hiểu sao mấy bé lại thích tỉnh dậy vào đúng lúc đêm tối, lúc mình hưng phấn hứng khởi nhất như thế mới được chứ.
Bí bách lâu ngày khiến tôi sinh ra cáu kỉnh, khó chịu với vợ. Vợ tôi thì vừa vất vả chăm con vừa phải chịu đựng những cơn giận dỗi của tôi nên tiều tụy hẳn đi. Có vài lần tôi thấy vợ ngồi nói chuyện điện thoại với bạn ở chân cầu thang, vừa nói vừa khóc. Lúc đấy tôi thương vợ lắm nhưng khi cơn ham muốn dâng lên thì tôi lại không sao chế ngự nó xuống được.
Vợ lịm dần khiến tôi hốt hoảng. (Ảnh minh họa)
Hôm đó, tôi nhất định phải đòi vợ bù một lần cho thỏa ước nguyện, biết vợ mới sinh con xong sẽ bị mất ít nhiều cảm giác trong chuyện chăn gối, tôi tìm được một cách tạo hưng phấn cho vợ trên mạng nên mang ra sử dụng. Đêm đó, tôi chuẩn bị cầu kì lắm, có một bó hoa tặng vợ, có rượu vang, cũng lãng mạn chẳng kém gì trong phim như mấy lần vợ xem rồi xuýt xoa ước lấy ước để.
Chờ vợ ru cho bé nhà tôi ngủ rồi,tôi gạ gẫm vợ lên giường. Nhìn những thứ tôi mất công chuẩn bị và bày biện, vợ nhìn tôi cảm động lắm, hợp tác với chồng ngay. Trộm vía hôm đó bé nhà tôi ngủ say, 2 vợ chồng "dạo đầu" hơn nửa tiếng vẫn không thấy ọ ẹ gì, thế là tôi hứng khởi quá, đi đến bước tiếp theo luôn. Có lẽ vì lâu ngày không được "thỏa mãn" nên tôi hành động khá mạnh, cũng có thể vì cách mới này không hợp nên vợ tôi bịt miệng lại kêu đau, rồi giơ tay lên đẩy tôi ra. Tôi cáu kỉnh không chịu, vẫn hì hục làm tiếp thì vợ cắn mạnh vào vai tôi. Tôi nhìn vợ ngẩn người, vợ hét toáng:
- Hình như anh làm rách của em rồi!
- Gì cơ? Chồng đã làm gì đâu. - Tôi hốt hoảng nhìn xuống dưới chân vợ, dưới ánh đèn mờ mờ ấy tôi thấy có máu chảy ra từ giữa chân vợ.
- Đi viện chồng à, vợ đau lắm, chồng gọi mẹ sang trông con đi - Rồi vợ lịm dần khiến tôi hốt hoảng vô cùng.
Tôi không còn đủ bình tĩnh nữa, vội vàng bế vợ xuống dưới, gọi xe rồi đưa cô ấy đến viện. Bác sĩ nói do hoạt động sinh hoạt tình dục mạnh, vợ vừa sinh con xong nên bị chấn động mạnh dẫn đến bị rách nơi vùng kín. Tôi bàng hoàng vô cùng, cứ nghĩ lần đầu tiên sau sinh của vợ chồng sẽ tốt đẹp vậy mà tại tôi mà vợ bị đau nhiều như vậy. Nhìn vợ nằm ngủ thiếp đi trên giường bệnh mà lòng tôi thương xót vợ vô cùng.
Theo Phununews
Đêm đầu tiên với vợ sau ngày bị 'túm sống' ở nhà nghỉ khiến tôi chết ngất Và đêm đầu tiên sau khi bị "túm sống" ở nhà nghỉ ấy, em đã đưa tôi lên thiên đường. Nhưng sang hôm sau... "Giàu vì bạn, sang vì vợ", câu nói ấy cực kì linh nghiệm với tôi. Trước khi lấy em, tôi chỉ là một gã trai công chức bình thường với chiếc xe số rẻ tiền. Nhưng em không chê...