Nỗi đau người phụ nữ 10 năm ước chồng đi ngoạ.i tìn.h
Khi chị đang thiu thiu ngủ, chồng chị lại về trong tình trạng xay xỉn, chị từ chối chiều chuộng, anh ta đã hét lên, xé hết quần áo của vợ mà chử.i…
Chị Hải sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở Tân Kỳ, Nghệ An. Từ nhỏ, chị đã chịu không ít khổ cực khi mẹ chị sau khi sinh cậu em út được 4 tuổ.i đã nằm một chỗ vì tai biến. Mình chị hỗ trợ cha chăm em, lo cho em có một cuộc sống đầy đủ như bao bạn bè cùng trang lứa khác.
Thừa hưởng đức tính cần cù, hiếu học của cha, từ những năm cấp 2, chị Hải đã luôn là học sinh giỏi cấp huyện. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, không có tiề.n học nên sau khi tốt nghiệp cấp 3, chị phải theo bạn bè vào Sài Gòn làm công nhân.
Những năm mưu sinh tất bật xa hơi ấm tình thân, chị đã gặp và yêu Kỷ, một anh chàng cùng quê nhưng khác xã. Mới đầu, chị còn e thẹn chưa dám nhận lời nhưng thời gian qua đi, trước tình cảm chân thành của Kỷ, chị dần xiêu lòng và không lâu sau đó, chị có thai. Đám cưới ‘chạy làng’ của chị diễn ra trong sự ngỡ ngàng của gia đình hai bên. Bố mẹ chị không khỏi xót lòng, bởi ông bà biết rõ gia đình Kỷ – họ vô cùng nghiêm khắc và sống không chan hòa với hàng xóm.
Tuy nhiên, vì ‘gạo đã nấu thành cơm’ nên bố mẹ chị đành chấp nhận. Ngày cưới, chị bố mẹ không làm trang hoàng như những gia đình khác mà chỉ gói gọn 8 mâm cỗ cưới. Không có nhạc nhẽo linh đình mà chỉ có một bữa ăn đơn giản. Khi đó, chị không khỏi xót lòng, bởi đám cưới là sự kiện quan trọng nhất cuộc đời mỗi con người nhưng với chị nó thật đơn giản và vội vã.
Ảnh minh họa
Về phía gia đình Kỷ cũng chỉ có 3 mâm cơm, thái độ của gia đình Kỷ thì khỏi phải nói, ai cũng lầm lì. Trước thái độ của gia đình chồng con gái tương lai, bố chị đã gạt vội giọt nước mắt.
Trước khi về, bố chị có đưa cho con gái 1 chỉ vàng và dặn đó là của hồi môn ‘Con cầm lấy mà phòng thân, khi sinh đẻ, ốm đau có đồng ra đồng vào. Từ giờ con là dâu nhà người ta rồi, có gì không vừa lòng cũng bỏ qua mà sống con ạ!’.
Những ngày sau đó trong nhà chồng, không khí vô cùng ngột ngạt, căng thẳng. Chị bụng mang dạ chửa vẫn phải đi cấy, làm đồng. Có hôm chị làm tới 12h mới về nhưng mẹ chồng chị cũng chẳng chịu cơm nước, nhất định đợi con dâu về lo toan hết. Khi chị về muộn không những bị mẹ chồng trách mắng mà chồng chị cũng nhảy bổ lên mắng vợ ‘chậm chạp, lề mề’.
Video đang HOT
Chồng chị từ ngày cưới vợ, không chịu làm gì, suốt ngày quanh quẩn ở nhà. Cũng vì thế, những đồng tiề.n trước đây kiếm được anh ta đều tiêu hết vào l.ô đ.ề, cờ bạc. Khi hết tiề.n anh ta đổ hết mọi oan ức lên đầu vợ.
Chị cũng vì quá đau buồn, ấm ức mà sảy thai. Chị mất con, còn bị mẹ chồng chì chiết suốt ngày nên lầm lì, ít nói. Vợ chồng chị vì thế mà cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, suốt ngày cãi vã.
Có lẽ, ai ở trong hoàn cảnh của chị mới thấu hiểu được nỗi đau mất con nhưng không nhận được sự đồng cảm từ gia đình. Những lúc đó, chị nhớ nhà quay quắt. Những đêm chồng chị đi tới 2h sáng mới mò về, người toàn mùi rượu lại bị bạn bè khích đểu nên đổ hết lên đầu vợ.
Anh ta không chỉ mắng mỏ mà còn đòi vợ chiều chuộng liên tục để sinh con trai. Nhiều đêm chị muốn bỏ đi đâu đó thật xa. Chị sợ cảm giác gần người chồng toàn mùi rượu bia ấy nhưng rồi nghĩ thương cha mẹ, nếu chị b.ỏ chồn.g, bỏ đi bố mẹ chị còn biết ăn nói sao với anh em làng xóm.
Chị cũng sợ nếu chị đi rồi người ta sẽ dị nghị nói cha mẹ chị không biết dạy con nên bị nhà người ta hắt hủi, ruồng bỏ. Huống chi mẹ chị đang bệnh tật, nếu biết chị sống khổ như thế, mẹ chị sẽ vì thế mà tuyệ.t vọn.g.
Sau 5 năm hôn nhân, cuộc sống của chị vẫn rơi vào bế tắc. Chị không thể sinh cho anh ta một đứa con, gia đình chồng chị dường như chán nản, thờ ơ với cô con dâu như chị. Hễ có chuyện gì không may mắn trong gia đình, mọi người đều đổ lên đầu chị.
Còn chồng chị vẫn bết bát với rượu chè, đi làm thuê được đồng nào đều đem nướng vào l.ô đ.ề cờ bạc. Chán nản tới mức không thiết tha gì chăm chút bản thân, chưa đầy 30 mà chị chẳng khác gì một thiếu phụ 40 tuổ.i.
Ảnh minh họa
Nhiều lần thấy con, bố chị hốt hoảng ‘Sao con gầy thế? Thế tình hình sức khỏe con thế nào rồi? Bác sĩ nói chuyện con cái thế nào’. Những lúc đó, chị chỉ muốn chế.t quách đi cho xong, chị còn tha thiết gì nữa. Nghĩ đến đêm nào chồng cũng bắt chiều chuộng để sinh con, chị đã gần như kiệt sức mất rồi. Chị giải thích với chồng phải ăn uống, nghỉ ngơi, sinh hoạt điều độ nhưng chồng chị vẫn chứng nào tật ấy.
Có những lúc ở bên chồng, chồng chạm vào người chị giật mình thon thót. Nhiều khi chị ước, cầu mong cho chồng đi ngoạ.i tìn.h cũng được nhưng anh ta không đi.
Rồi tối hôm qua khi chị đang thiu thiu ngủ, chồng chị lại về trong tình trạng xay xỉn. Khi anh ta mon men lại giường đòi hỏi vợ chiều chuộng đã bị chị đẩy ra ngoài. Lần đầu tiề.n sau 10 năm, chị thật sự không còn muốn gần chồng, chị không còn tha thiết gì nữa. Trước sự từ chối của chị, anh ta đã hét lên, xé hết quần áo của vợ mà chử.i, mà mắng.
Anh ta mắng chử.i chị là người đàn bà vô dụng, người đàn bà không đúng nghĩa khi không biết đẻ, không biết chiều chồng. Rồi anh ta ám chỉ chị có người đàn ông khác.
Quá đau buồn, chị đã phản ứng quyết liệt: ‘Từ khi mất con, tôi đã không còn tha thiết gì tới chuyện vợ chồng, tôi không còn cảm hứng gần anh. Với tôi, tất cả chỉ là sự gắng gượng. Tôi quá mệt mỏi với công việc, tôi với anh chỉ là nghĩa vụ… Tôi đã ước anh đi ngoạ.i tìn.h, lang chạ với ai đó tôi còn đỡ đau khổ hơn’.
Nghe những lời chị nói anh ta gần như chế.t lặng. Có lẽ, cái tôi đàn ông trong anh ta đã bị tổn thương quá nhiều, anh ta cứ lẩm bẩm ‘Cô muốn tôi đi ngoạ.i tìn.h đúng không?’, ‘Với tôi cô chỉ làm cho xong nghĩa vụ thôi sao?’…. Chị không phản ứng gì mà ôm mặt khóc nức nở.
Mẹ chồng chị nghe thấy cãi nhau lại chạy vào chử.i con dâu bênh con trai, bà chử.i chị là loại đàn bà không biết đẻ, loại đàn bà lắm chuyện…
Hôm đó, chị đã bỏ về nhà ngoại. Còn chồng chị sau 3 ngày suy nghĩ cũng đã quyết định l.y hô.n, giải thoát cho chị.
Theo Người Đưa Tin
Khi đàn ông... khóc
"Có lẽ tôi sống rất lý trí. Nhưng tôi nghĩ, khóc không phải là chuyện riêng có của phụ nữ hay nam giới. Đó là cảm xúc của con người..."
Ảnh mang tính minh họa
Khi dỗ dành một b.é tra.i đang khóc, trong mười bà mẹ thì có lẽ đến chín bà sẽ nói: "Nín ngay! Con trai mà khóc gì, người ta cười cho. Xấu hổ lắm!". Trưởng thành hơn một chút, những cậu choai choai đang tập làm người lớn lại rỉ tai nhau: "Đàn ông đổ má.u chứ không đổ lệ!". Có lẽ vì vậy mà cả phụ nữ lẫn đàn ông, khi vô tình chứng kiến những giọt nước mắt của phái mạnh đều cảm thấy đó là một điều gì kinh khủng lắm, phải là chuyện đa.u đớ.n thế nào thì người đàn ông mới bật khóc.
Bản thân tôi cho đến giờ cũng chỉ một lần chứng kiến đàn ông khóc. Anh và tôi yêu nhau, sau bao năm xa cách mới gặp lại. Anh rưng rức: "Em ở đâu mà để anh tìm mãi, phải qua bao đau khổ, muộn màng". Phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó là ngạc nhiên đến sững sờ, người như đông cứng lại. Tôi nghĩ lẽ ra người khóc là mình mới phải. Thế nhưng lại có trường hợp như T., bạn học của em trai tôi, từng "nổi tiếng" thời trung học vì... mít ướt. Điểm thấp: khóc. Cha mẹ đón trễ: khóc. T. bị cô lập có lẽ một phần vì sự yếu đuối thái quá đó. Mãi đến bây giờ, trong những buổi họp lớp với bạn học cũ, T. cũng rụt rè một góc, chỉ thỉnh thoảng góp vài câu nhạt thch.
Có bạn nữ ác miệng còn kết luận: đó là lý do vì sao mãi đến giờ T. vẫn chưa lập gia đình. Lại có anh đồng nghiệp của cô bạn tôi, "chế.t tên": "B. - Lưu Bị" ở công ty, vì cứ đụng chuyện rắc rối, khó khăn là anh giải quyết bằng nước mắt. Ban đầu, mọi người chỉ thấy ngồ ngộ, xầm xì về cặp vợ chồng đũa lệch của anh: anh mềm yếu bao nhiêu thì vợ anh lại mạnh mẽ, nóng tính bấy nhiêu. Khi vợ chồng B. lục đục, chị vợ đòi l.y hô.n, nhiều đồng nghiệp mới nghiêm túc nói chuyện với anh, yêu cầu anh phải nghiêm khắc nhìn lại mình, phải thay đổi để mạnh mẽ hơn, xứng đáng là cây tùng cây bách...
Có lẽ vì định kiến, phái yếu đã "đóng khung" cho một nửa còn lại và chính phái mạnh cũng tự ràng buộc mình vào công thức: đàn ông = mạnh mẽ và mạnh mẽ = không khóc(?!). Thử làm một cuộc phỏng vấn bỏ túi với những người đàn ông đậm chất nam nhi, kết quả chúng tôi nhận được khá bất ngờ.
Anh Trịnh Nghiêm Minh (chủ thương hiệu áo cưới Memories Bridal) cho biết: "Đã là con người thì chuyện buồn vui, cười khóc là hết sức bình thường. Hồi còn trẻ tôi khóc kiểu hơi... con nít, vào những lúc cảm thấy không được cha mẹ, người yêu quan tâm. Lớn hơn một chút, cũng có lúc tôi rơi lệ vì thất vọng, mặc cảm trong công việc, sự nghiệp. Còn bây giờ, tôi chỉ khóc khi cảm thấy bất lực trước những việc sức mình không thể thay đổi được. Thật ra, đó chỉ là giây phút chạnh lòng, hơi nghèn nghẹn một chút, rồi thôi. Xã hội phát triển thì dường như con người mềm yếu hơn. Họ không tìm thấy người đáng tin cậy để tâm sự, giãi bày những nỗi niềm.
Người phương Đông, trong đó có Việt Nam chúng ta, thường quan niệm đàn ông thì phải mạnh mẽ vì là trụ cột gia đình. Tôi đã chứng kiến vì nếp nghĩ đó mà nhiều trường hợp bị dồn nén, ức chế, không có chỗ "xả" những căng thẳng, đau khổ, dẫn đến phát tiết bằng cách tiêu cực như sinh sự đán.h ngườ.i, đậ.p ph.á đồ đạc... Nghĩ cho cùng, khóc chỉ là một cách giải tỏa cảm xúc. Rơi vài giọt nước mắt rồi sau đó bình tĩnh lại tìm cách giải quyết vấn đề thì cũng đâu có gì là mất mặt nam nhi".
Với biên tập viên Lưu Đình Long (báo Giác Ngộ), những trường hợp có thể khiến anh rơi nước mắt là khi nghe, xem những bài thuyết pháp, giảng đạo. Lúc nhận ra một điều gì đó mới mẻ trên bước đường học đạo, tìm kiếm kiến thức, anh luôn cảm thấy rất xúc động. Cũng có khi Đình Long khóc vì nghĩ đến bậc sinh thành đã nuôi dạy mình vất vả. Hình dung cảnh sinh - ly - tử - biệt không thể tránh khỏi giữa những người thân, Long cũng có thể khóc.
"Không hề là mềm yếu nếu rơi nước mắt vì một điều lớn lao như tình thương yêu, các giá trị nhân văn. Giọt nước mắt ấy là cần thiết. Chỉ có thể bị đán.h giá là ủy mị, yếu đuối khi người đàn ông khóc vì một cảnh "ướt át" trên phim, hoặc vì những khó khăn trong cuộc sống. Nếu chỉ khóc mà không chịu tìm giải pháp tháo gỡ gút mắc thì dứt khoát phải xem xét lại tính cách của người đó", Đình Long thẳng thắn.
Nhà văn trẻ Văn Thành Lê tâm sự, từ bé đến giờ anh chỉ sụt sịt một lần duy nhất vì tủi thân do bị mẹ không tin tưởng. Còn lại, khi đối diện với những chuyện không vui trong cuộc sống, Lê không hề khóc. "Có lẽ tôi sống rất lý trí. Nhưng tôi nghĩ, khóc không phải là chuyện riêng có của phụ nữ hay nam giới. Đó là cảm xúc của con người. Có thể chúng ta vẫn nghĩ, đàn ông là phái mạnh nên có khả năng kìm nén cao, nhưng thật ra đàn ông khóc được thì cũng tốt, miễn là thể hiện đúng cảm xúc của bản thân. Sự mạnh mẽ hay mềm yếu không thể căn cứ vào những dòng nước mắt mà xét được", Thành Lê khẳng định.
Theo PNO
Tôi điếng người khi bước vào phòng ngủ của vợ sau 2 tháng xa nhà Tôi chưa bao giờ cảm thấy co.i thườn.g những giọt nước mắt của vợ, chưa bao giờ nghĩ những giọt nước mắt đó là giả dối, cũng chưa bao giờ tôi đán.h v.ợ, nhưng hôm đó tôi đã tát cô ấy vì sự giả dối. Hai vợ chồng tôi cưới nhau đến nay đã được 12 năm, có 2 đứa con trai, cháu...