Nỗi đau khôn nguôi khi vợ về cõi vĩnh hằng
Em không đủ sức mạnh để chiến thắng tử thần, cũng chưa kịp nhìn mặt con, chưa kịp cho con uống một giọt sữa mà đã ra đi. Em không kịp cho tôi cơ hội được nói những lời yêu thương.
Ảnh minh họa
Nhìn đứa con trai 6 tháng tuổi ngủ ngon lành tôi lại trào nước mắt. Là đàn ông, hơn nữa lại là người lính, tôi luôn tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ, rắn rỏi, vậy mà từ lúc em đi, nỗi ân hận dày vò, sự cô đơn tột cùng khiến đôi lúc tôi như muốn gục ngã. Nếu không vì con, món quà vô giá em để lại có lẽ tôi đã buông xuôi hết mọi thứ rồi.
Thương em nhiều, vì yêu một người như tôi mà em phải khóc và buồn hoài. Nhớ những ngày đầu gặp em, lần đầu tiên em lên thăm tôi trên đơn vị, giữa cái rét 14 độ căm căm nhưng vẫn cười, nụ cười tôi thường ghẹo là toe toét. Ngày em nhận lời yêu, tôi hạnh phúc vì có em – người con gái dịu dàng, ngây thơ mà cũng không kém phần nghịch ngợm. Ở bên em tôi như trẻ ra mười tuổi bởi sự vô tư đáng yêu ấy, mọi thời gian rảnh tôi luôn cố gắng gọi điện cho em. Chúng tôi động viên nhau học tập, công tác, khi ấy em chỉ là cô sinh viên năm nhất.
Thời gian sau này, khi được em trao mọi thứ thì tôi lại không tìm thấy cảm giác như những ngày đầu yêu nhau, bên cạnh đó người yêu cũ gọi điện mong nối lại tình cũ. Gia đình tôi không chấp nhận em vì không môn đăng hộ đối, em luôn tự ti về bản thân, bóng gió xa xôi việc tôi phải chịu trách nhiệm về cuộc đời con gái của em càng khiến tôi chán nản. Những cuộc điện thoại ít dần đi, lời yêu thương không còn nữa, tôi vô tâm hờ hững với em. Thay vì lúc trước thời gian rảnh tôi cố gắng bù đắp cho em thì ngày đó tôi lại dành cho những cuộc nhậu bù khú với bạn bè, đồng nghiệp. Em âm thầm chịu đựng dù đôi lúc cũng nói chia tay, rồi chính em lại là người chủ động làm lành. Có lẽ tình cảm em dành cho tôi quá nhiều.
Video đang HOT
Rồi một ngày bạn em gọi điện cho tôi nói em bước xuống xe buýt hụt chân và té, vết thương không nghiêm trọng nhưng em bị động thai, đứa con em mang trong bụng là kết quả cuộc tình của hai đứa. Nói thật lúc ấy tôi rất vui vì trong lòng thật sự vẫn thương em, đây là lý do để gia đình tôi chấp nhận em. Ngày cưới, nụ cười em phảng phất nét buồn bởi mẹ tôi không chấp nhận cho em vào cửa trước mà bắt đi cửa phụ, chuyện này mẹ không bàn trước với tôi, dù thương em nhưng tôi vẫn không thể làm được gì bởi mọi chuyện đã rồi.
Về làm dâu em lại càng khổ hơn bởi sự xét nét của mẹ chồng, tôi sống trên đơn vị, lâu lâu mới được về, em nghén ngẩm không ăn được gì, thai lại yếu và suốt ngày ra máu. Em bị giãn dây chằng nên đêm không ngủ được, gọi điện cho tôi thì bị mẹ mắng vì sợ tôi lo lắng. Cũng vì em trẻ con nên vụng về, không được lòng mẹ tôi lắm. Sau này nghe chị dâu kể lại mẹ suốt ngày chửi mắng, cay nghiệt, em chỉ biết khóc vậy mà không hề nói gì với tôi cả.
Có lẽ hạnh phúc nhất là những ngày tôi nghỉ phép về nhà, nằm áp tay lên bụng và cảm nhận những cú đạp của cu con. Lúc ấy nụ cười của em lại toe toét như ngày nào, dường như những giận hờn, mệt mỏi ngày trước tan biến. Chúng tôi đều cảm thấy mãn nguyện với tổ ấm của mình, dự định sau này em sinh con, tôi chuyển công tác về gần nhà và hai đứa ra ở riêng. Tôi chưa kịp bù đắp những thiệt thòi cho em thì em đã ra đi mãi mãi.
Tôi vẫn nhớ như in ngày định mệnh ấy, khi đang trên lớp chính trị thì có điện thoại của mẹ. Em vỡ ối sớm phải nhập viện, khi tôi đến mặt mày em nhăn nhó vì những cơn gò của con, 6 tiếng sau khi ngậm thuốc kích tử cung, ối em cạn, sức cũng kiệt nên bác sĩ dùng đến biện pháp mổ bắt con. Lúc ấy tuy có lo lắng nhưng tôi vẫn không thể nào nghĩ đến tình huống xấu nhất xảy đến với em như thế. Con chào đời cũng là lúc huyết áp em tụt, rối loạn nhịp tim, còn cảm giác nào kinh khủng hơn việc bất lực ngồi ngoài nhìn người ta chạy ra chạy vào với một đống máy móc trong khi vợ con mình không biết ra sao.
Tin dữ cũng tới, em không đủ sức mạnh để chiến thắng tử thần, em cũng chưa kịp nhìn mặt con như thế nào, chưa kịp cho con uống một giọt sữa mà đã ra đi. Em không cho tôi cơ hội được nói những lời yêu thương, không cho tôi bù đắp những thiệt thòi gần 4 năm yêu nhau. Em ra đi nhẹ nhàng và thanh thản để lại cho tôi một vết thương lòng quá lớn, nỗi đau day dứt ngày đêm. Mẹ tôi cũng khóc hoài vì hối hận đã cay nghiệt với một đứa con dâu ngây ngô, hiếu thảo như em.
Giờ đây, con trai đã được 6 tháng tuổi, chơi ngoan và ít quấy khóc nên tôi cũng an tâm công tác. Con có cái miệng rộng toe, nước da trắng bóc giống em, mỗi lần con cười là những mệt mỏi trong tôi dường như tan biến. Dường như đâu đó trong nụ cười của con có hình bóng của vợ. Đôi lúc muộn phiền, muốn bỏ tất cả nhưng nhìn con lại có thêm sức mạnh. Nuôi con khôn lớn là cách duy nhất để tôi chuộc lại lỗi lầm của mình. “Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ dành tất cả để bù đắp cho em. An nghỉ vợ yêu nhé!”.
Theo VNE
Tình nhân
Anh lại lén lút đến gặp chị khi vợ đang đi du lịch cùng cơ quan. Nhìn vẻ gầy rạc của anh cùng nét mặt chẳng mấy hân hoan của mình, chị chẳng muốn chần chừ thêm một phút giây nào nữa để đi đến quyết định cuối cùng.
Anh gặp chị vào một ngày mưa, khi chiếc xe máy của chị đột nhiên dở chứng giữa đường. Thấy dáng chị đứng loay hoay trong mưa, anh dừng lại hỏi han. Chị đọc nhiều báo trên mạng, có những hoàn cảnh nguy hiểm na ná như thế này, đột nhiên chị sợ đến tái mặt. Sợ anh là người xấu, chị lấm lét nhìn trước nhìn sau không bóng dáng ai nên càng run lẩy bẩy. Hình như đoán được ý nghĩ của chị, anh phì cười, phân bua rằng anh chỉ muốn giúp chị chứ không có ý xấu đâu.
Anh xuống xe và kiểm tra xe giúp chị. Chiếc xe bị chết máy do bị tuột thứ gì đó chị chẳng rõ. Hì hụi một lúc, anh cũng làm cho nó nổ máy. Khi ấy, người anh cũng đẫm nước mưa. Chị cảm ơn anh và bắt đầu trò chuyện khi hai người chung một đường về. Hỏi ra, mới hay công ty anh cũng khá gần cơ quan chị. Như là cơ duyên, sau ba bé Hân, chị lại thấy tim mình thổn thức trước một người đàn ông lạ - dù người ta đã đeo nhẫn ở ngón áp út.
Thêm một lần gặp gỡ khi anh có dịp đi ngang cơ quan chị, hai người bất ngờ chạm mặt nhau. Anh bảo mình có duyên nên mời chị đi uống nước. Suốt buổi trò chuyện, anh kể nhiều về con trai mình, chị lại say sưa kể về con gái. Hai người đùa cợt, biết đâu sau này lại có duyên làm sui. Anh kể về vợ trong khi chị im lặng lắng nghe. Khi anh hỏi về ba của bé Hân, chị im lặng một lúc rồi thả hết nỗi lòng. Lần đầu tiên, trước một người lạ, chị trút hết bầu tâm sự như vậy, cảm giác như anh là tri kỷ. Ba bé Hân chối bỏ hai mẹ con chị khi chị mang thai bé, chị đã quyết định giữ lại con và làm mẹ đơn thân từ đó đến giờ. Năm năm trôi qua, thời gian đủ lâu để chị tạm quên mọi chuyện và xem quá khứ cay đắng đã ngủ yên.
Anh cảm phục chị, từ cảm phục đến mên mến. Sau này, có chuyện gì anh cũng gặp chị để nhờ tư vấn. Chẳng hạn như mua quà ngày 8-3 cho vợ anh, mua quà sinh nhật tặng mẹ anh hay thậm chí là những chuyện trong công việc, anh đều muốn chia sẻ với chị.
Hai người âm thầm yêu nhau theo cách riêng của họ. Chỉ yêu theo kiểu nhớ nhung và thương cảm chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh tôn trọng chị và không muốn gia đình tan vỡ. Chị cũng không hề muốn làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác. Cùng là phận đàn bà, chị đã đau đớn nhiều nên tuyệt nhiên chẳng muốn vợ anh phải đớn đau vì chị.
Bây giờ đã là tháng ba, tròn nửa năm ngày anh chị gặp nhau. Chị đưa bé Hân tới trường rồi hẹn anh ở góc quán quen thuộc. Lâu nay, chị đã suy nghĩ rất nhiều, nên kết thúc mối quan hệ này càng sớm càng tốt, kéo dài chỉ khiến cả hai cảm thấy mệt mỏi và có lỗi với những người còn lại.
Tiếng nhạc trầm buồn phát ra từ cái loa cổ nơi ban công khiến tâm trạng chị càng thêm nặng nề. Chị bảo anh hãy kết thúc mọi chuyện ở đây để cuộc sống của cả hai bình yên như lúc trước.
Anh nhìn lên bầu trời, hạ bắt đầu về giữa lòng thành phố. Anh biết nói gì đây khi chẳng thể nào nói rõ cả cõi lòng mênh mang của mình. Anh thương vợ nhưng cũng yêu chị theo một cách khó hiểu.
Lòng chị xênh xang, biết chẳng thể nào trốn tránh cái ngày sẽ chia tay với những buổi lang thang phố cùng anh. Những hôm trời đẹp, anh rủ chị trốn việc để ra ngoại thành ngắm cảnh. Từ khi quen anh, chị cảm giác mình trẻ ra đến vài tuổi, chị lại yêu đời, lại muốn hát ca như trước. Chỉ là đêm về, thao thức mất ngủ vì bao cảm giác đan xen.
Chị sợ anh sẽ níu cả tháng ngày ở lại, sợ anh sẽ nhẹ nhàng đưa chị sang một bầu trời của tháng ngày khác. Kéo dài và tiếc nuối làm gì, thứ hạnh phúc vay mượn kia, chị ứa nước mắt đứng dậy ra về. Bên ngoài, một chiếc lá vừa vĩnh biệt tàn cây, rơi nhẹ nhàng trên bậu cửa.
Theo VNE
Bồ của chồng đến tận nhà tìm tôi Khi anh xách vali ra đi, tôi nghĩ rằng cuộc sống của mình tới đây là chấm dứt. Trong con mắt của mọi người, tôi may mắn vì có một gia đình hoàn hảo, dù thật sự, tôi chẳng mấy xinh đẹp. Ấy vậy nên nhiều người mới nói, phúc lớn nhất của tôi là lấy được một người chồng không chỉ đẹp...