Nỗi đau khi đi dâng vợ cho người khác
Vợ tôi đang có bầu tháng thứ 9. Thế là sau bao ngày chờ đợi, đứa con cũng sắp chào đời. Vậy mà tôi không hề cảm thấy vui mừng chút nào, thậm chí tôi còn cảm thấy đ.au x.ót khi nghĩ đến ngày vợ tôi sinh con bởi đứa con trong bụng cô ấy không phải là của tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 10 năm. Cuộc sống của chúng tôi khá êm đềm, hạnh phúc. Tôi làm trong một công ty liên doanh với nước ngoài còn vợ tôi là một cô giáo dạy môn Văn ở cấp THPT. Cuộc sống của chúng tôi là niềm mơ ước của nhiều người.
Hồi mới cưới được hai năm, chúng tôi đã cảm thấy xót ruột vì mãi vợ tôi không có bầu. Bên nội bên ngoại cứ hỏi han, trách móc không sinh cho ông bà đứa cháu để bồng bế khiến chúng tôi càng thêm nóng ruột.
Vợ chồng tôi dắt nhau ra bệnh viện Phụ sản để kiểm tra. Đất dưới chân tôi như sụt xuống khi biết mình không có khả năng có con. Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Nhìn vợ tôi tần ngần nhìn vào thinh không mà lòng tôi đau như cắt. Dù không nói ra, nhưng tôi biết cô ấy rất buồn.
Video đang HOT
Sau mấy đêm thức trắng, tôi đã đưa ra một đề nghị mà theo tôi là tốt cho cả tôi và vợ. Chúng tôi sẽ ly dị. Như thế, cô ấy có thể tìm được cho mình một người khác tốt hơn, và quan trọng là có thể cho cô ấy một hạnh phúc vô bờ là được làm mẹ. Vợ tôi nhất định không chịu. Cô ấy vừa khóc vừa v.an x.in tôi hãy để cô ấy được chăm sóc cho tôi suốt cuộc đời. Trước sự hi sinh của vợ, tôi chỉ còn biệt cảm ơn tình yêu của cô ấy dành cho mình.
Từ khi phát hiện ra nguyên nhân không có con, chúng tôi tìm đủ mọi cách để chữa chạy. Nghe ai nói đến thầy lang ở đâu có thể chữa được bệnh vô sinh là chúng tôi tìm đến. Nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô vọng. Trong suốt 8 năm trời, chúng tôi đã đi hàng trăm ông thầy, uống không biết bao nhiêu loại thuốc mà vẫn không có tiến triển gì. Cả tôi và vợ tôi đều cảm thấy mệt mỏi, t.uyệt v.ọng.
Đã mấy lần chúng tôi thử làm phương pháp thụ tinh nhân tạo nhưng đều thất bại. Bao nhiêu t.iền của mà hai vợ chồng ki cóp trong bao nhiêu năm đã tan biến cùng những hi vọng mong manh.
Nhiều lúc, vô tình bắt gặp vợ tôi ngồi khóc một mình mà lòng tôi thắt lại. Có lẽ, tôi đã huỷ hoại cuộc đời người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất. Tôi đã tước đi của cô ấy một thứ đặc quyền thiêng liêng là được làm mẹ. Càng thương vợ, tôi càng cảm thấy mình thật tội lỗi. Không! Tôi không thể tước đi quyền được làm mẹ của cô ấy! Đó sẽ là một tội ác.
Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn… (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu ý nghĩ vừa đ.au đ.ớn, vừa cao thượng cứ vần vũ trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi đi đến một quyết định vô cùng khó khăn. Tôi thuyết phục vợ tôi xin ai đó một đứa con. Tôi chấp nhận điều đó! Tôi mong vợ tôi được hạnh phúc. Vợ tôi từ bất ngờ đến phản đối kịch liệt đề nghị ấy của tôi. Cô ấy không muốn phản bội tôi. Cô ấy nói rằng dù có phải sống cô đơn suốt đời cô ấy cũng không bao giờ làm điều gì có lỗi với tôi. Nghe cô ấy nói, tôi càng yêu và thương cô ấy nhiều hơn.
Càng thương vợ, tôi càng quyết tâm thực hiện ý đồ của mình.
Trong thời gian ấy, một người bạn của tôi đi làm ăn ở thành phố Hồ Chí Minh ra thăm nhà. Tôi đã đưa ra đề nghị táo bạo ấy và cầu xin bạn tôi giúp đỡ. Sau hơn một tuần, tôi đã thuyết phục được cậu bạn của mình.
Tối đó, tôi mời người bạn đến nhà ăn bữa tối trước khi cậu ấy trở lại miền Nam. Hôm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Cả tôi và cậu ấy đều cảm thấy không đủ can đảm để làm điều ấy với vợ tôi. Trước bữa ăn, tôi đã cho vợ uống t.huốc n.gủ để chúng tôi dễ dàng thực hiện kế hoạch. Cô ấy hoàn toàn không biết việc tôi làm.
Ngày biết mình có thai vợ tôi sung sướng đến cực điểm. Cô ấy cứ nghĩ, phép màu đã đến với vợ chồng tôi. Sau bao nhiêu năm chạy chữa, giờ đã được thoả ước mơ. Cô ấy chăm chút từng tí cho cái thai. Từ ngày có con, lúc nào trên môi cô ấy cũng rực rỡ nụ cười thoả mãn. Chắc cô ấy đang rất hạnh phúc. Ông bà hai bên cũng mừng ra mặt. Mẹ tôi chăm sóc cô ấy tận tình, chu đáo. Bà bắt cô ấy phải nghỉ ngơi, phải tích cực bồi dưỡng cho cháu bà mau lớn…
Còn tôi, tôi quay cuồng với bao ý nghĩ đ.au đ.ớn, nửa như ghen tuông, nửa như hối hận. Lúc nào hình ảnh vợ tôi không một mảnh vải che thân trong vòng tay người đàn ông khác cũng ám ảnh trong đầu tôi. Không biết việc tôi làm có đúng không! Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn. Vợ tôi càng hạnh phúc với con bao nhiêu, tôi càng thấy đ.au đ.ớn bấy nhiêu. Tôi đã lừa dối cô ấy, lừa dối cả bố mẹ tôi để làm cái việc không biết diễn tả bằng từ ngữ nào chính xác nữa!
Rồi sau này, khi đ.ứa b.é sinh ra không giống tôi mà giống anh bạn ấy thì sao? Liệu tôi có đủ can đảm và nghị lực để đối mặt với bí mật khủng khiếp này không? Nếu biết tôi đã làm cái việc bỉ ổi ấy, vợ tôi sẽ ra sao! Bố mẹ tôi sẽ ra sao? Và cả vợ con anh bạn tôi biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Rồi sau này lớn lên, đ.ứa b.é sẽ nghĩ gì về bố mẹ chúng khi biết việc làm của tôi?
Theo VNE