Nỗi đau gọi tên anh
Em đã gặp anh để thỏa niềm mong mỏi, đã làm việc mà em muốn làm, đã lưu giữ hình ảnh của anh… và em ra đi. Em xa anh… xa thật rồi đấy.
Em trở về nhà với cái lạnh đến tê tái làn da… chẳng thiết làm gì chạy vội lên giường chùm chăn và run rẩy…
Đau… chẳng hề ứa máu như khi em chẳng may bị dao cứa vào tay, chẳng hề phải co gập người lại như khi em đau bụng, chẳng hề bầm tím như khi em ngã xe lúc trước… Em ước giá mà giờ đây em đang đau những nỗi đau như thế. Tay bị cứa rồi sẽ lành, đau bụng rồi sẽ qua, bầm tím rồi sẽ hết…
Chia tay, mình chia tay nhau cũng là lúc em hiểu và cảm thông sâu sắc với anh nhất. Thông cảm với hoàn cảnh của anh, với những người con gái khác như Hạnh, hay Kim Chi… và em thật mừng vì anh vẫn ở bên họ, vẫn chạy đến bên họ khi họ cần.
Video đang HOT
Em không mắc bệnh hiểm nghèo, hàng ngày vẫn không phải chịu đựng những nỗi đau thể xác hay phải uống một đống thuốc, mỗi tối đi ngủ không phải lo giấc ngủ là mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Mỗi ngày em không cần phải đong đếm, hay sống quá vội vã như sợ hiện tại là khoảng thời gian cuối cùng mà em có.
Và em cũng không biết khi em ở trong hoàn cảnh của Hạnh, hay Kim Chi em có thể sống quả cảm được như họ hay không… nhưng em hiểu… niềm khát khao có một ai đó bên cạnh để chia sẻ, an ủi và động viên hay thực sự cần một trái tim cho họ. Em hiểu… họ rất cần có anh.
Anh hãy sống thật mạnh khỏe và hạnh phúc nhé… (Ảnh minh họa)
Còn anh?? Em biết anh có những áp lực, trách nhiệm, có những mệt mỏi của riêng mình… cũng hay ốm, đau… nhưng chẳng hề ca thán vì anh là đàn ông mà. Thật sự muốn ở bên anh, vỗ về những lúc anh mệt mỏi, thật sự muốn làm một căn nhà ấm áp đón anh về, thật sự muốn là một nơi bình yên, không hề đòi hỏi… chỉ thế thôi nhưng em không đủ can đảm để nói với anh điều đó nữa bởi hạnh phúc giản đơn ấy đã ngoài tầm tay với.
Em ghét những lời lẽ sáo rỗng, ghét cả cái cách mà người ta cứ làm quá lên khi thực sự cảm xúc của họ không phải như thế. Em coi trọng những cảm xúc thật, những điều thật bởi con người em vốn thế.
Chia tay anh, em sẽ không đến nỗi phải đi lên cầu Bãi Cháy mà tự tử đâu… và từ trước đến giờ em cũng không hề có ý nghĩ đó bởi mẹ – người sinh ra em đã cho em biết tự tử là một điều dại dột. Em sẽ vẫn sống bình thường, ngày ngày đi làm, tối về ăn cơm với mẹ. Em sẽ vẫn biết mặc ấm khi trời lạnh, vẫn vui chơi với bạn bè… cũng sẽ chẳng uống rượu say nát bét để hét điên cuồng. Em vẫn là em – thuộc tuýp những cô gái cổ điển như anh nói, sẽ chỉ khóc, ôm nỗi đau của riêng mình mỗi khi đêm về… và em không thể vượt qua để đến với người đàn ông khác…
Anh hãy sống thật mạnh khỏe và hạnh phúc nhé, nhất định là thế để sau này em sẽ phải hối hận khi đã rời xa anh…
Có một nỗi đau không phải là thể xác… có cái gì đó nhói đau nơi lồng ngực… nỗi đau gọi tên anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình muộn
Xa nhau, em biết cả hai sẽ buồn, sẽ day dứt nhưng có lẽ sẽ tốt cho nhau. Em từng an ủi mình rằng anh bận và đằng sau con người khô khan ấy là cả một tình yêu sâu sắc dành cho em. Nhưng bằng linh cảm của trái tim mình, em hiểu rằng tình cảm ấy đang ngày một nhạt nhoà đi.
Thời gian gần 4 năm cho một tình yêu không quá ngắn và cũng chưa đủ dài, nhưng đủ để em nhận ra rằng tình yêu mà anh dành cho em không đủ lớn để anh có thể về bên em vào những lúc em cần anh nhất. Em không còn nhiều cơ hội để lựa chọn nhưng không vì thế mà em cố gắng duy trì một tình cảm nửa vời như vậy. Em biết là anh rất thích làm hài lòng người khác để chiếm lấy tình cảm đặc biệt mà người ta dành cho anh nhưng đó chỉ là khoẳng khắc. Rồi đằng sau đó là sự khô khan của anh đã khiến em thực sự mệt mỏi, em chới với trong nỗi đau khi quyết định rời xa anh nhưng em thật lòng nguyện cầu anh bình an và hạnh phúc. Biết là người ấy không bao giờ thuộc về mình dù mình có cố gắng đến đâu chăng nữa. Khổ tâm nhưng vẫn phải vượt qua. Đau đến cồn cào, khóc như hết nước mắt, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Chỉ còn biết đổ cho duyên số. Yêu không nhất nhất là người ấy sẽ bên mình mãi mãi. Chỉ cần tình yêu dành cho người ấy là mãi mãi. Sống tốt hơn với bản thân, người ấy có lẽ sẽ mỉm cười khi nhìn thấy ta hạnh phúc.
Theo Ngôi Sao
Nặng lòng... "Sau 5 năm yêu nhau, vui có, buồn có, hạnh phúc có, giận hờn cũng có giống như bao tình yêu khác, nhưng chúng ta đã chia tay... chỉ đơn giản là giận hờn, trách móc, là không thể hiểu và thông cảm cho nhau, không có nhiều thời gian quan tâm, chăm sóc nhau, là xa mặt cách lòng, là ích kỷ,...