Nỗi đau đêm Giáng sinh
Tôi là một người đàn bà bất hạnh vì tôi cảm thấy dường như trong mọi bước tiến của cuộc đời, tôi đều không may mắn. Tôi luôn gặp những sự cố ngoài ý muốn. Bởi vì tôi thấy mình quá mệt mỏi và luôn thiếu sự yêu thương cần thiết trong những lúc tôi sắp quị ngã. Và cái đau đớn nhất của tôi chính là không tìm được một người tử tế để yêu. Tôi đã quá tin vào một tình yêu lý tưởng để rồi tôi tự đào hố chôn mình vào tuyệt vọng.
ảnh minh họa
Vâng, tôi là người đàn bà ngu ngốc!
Đó là một người đàn ông tôi yêu, khi ấy tôi 17 tuổi. Một người đàn ông mà tôi tin rằng, tôi có thể cùng kiến tạo được một cuộc sống hạnh phúc. Bữa đó tôi đang chạy ngoài đường về nhà thì bỗng nhiên có một đám thanh niên chặn xe lại. Chúng đòi tiền và yêu cầu tôi đưa xe cho chúng. Tôi quá hoảng sợ, la hét ầm ĩ. Một tên bịt tay vào miệng tôi và tất cả những tên còn lại lục lọi, lấy đồ của tôi. Đến khi chúng định giờ trò bậy bạ với tôi thì người đàn ông đó xuất hiện.
Về sau, tôi thấy tình huống này giống rất nhiều bộ phim mà tôi từng xem. Nhưng bữa đó tôi thấy anh như một người anh hùng mà tôi mang ơn. Anh quần nhau với đám thanh niên đó rất lâu. Và chúng hung hãn đến mức tôi sợ anh sẽ bị chúng đánh đến chết. Nhưng không, anh đã làm chủ được tình thế, vì sức khỏe hơn người. Một lát sau, cả bốn tên cùng nhào lên xe bỏ chạy. Còn anh thì người bê bết máu. Tôi để anh ngồi sau xe mình và chạy vội vàng đến bệnh viện.
Nhưng tới cổng bệnh viện thì anh lại nói anh không sao, anh muốn nhờ tôi chở về nhà. Tôi đưa anh về, băng bó vết thương cho anh. Anh sống cùng với mẹ và một người em gái. Về sau tôi mới biết, đó chỉ là hai người thân được ghép lại như một gia đình. Cả ba người đều tìm chỗ nương tựa vào nhau nhưng họ vẫn có ba cuộc sống độc lập dưới căn nhà trọ ấy. Nhưng dẫu thế, khi ấy tôi vẫn thấy ấm áp vì nhìn vào cuộc sống của anh. Tôi cũng chỉ còn có mẹ và tôi thấy thật cùng cảnh ngộ.
Sau bữa đó ngày nào tôi cũng ghé thăm anh. Chúng tôi cảm thấy rất thương mến nhau. Và anh không hề giấu tôi. Anh đã gần bốn mươi và đã từng có một đời vợ. Vợ anh đã đưa con đi xuất cảnh ở nước ngoài và anh không còn ai là người thân ở thành phố này. Tôi nói, tôi mong anh sẽ là người thân của tôi. Chúng tôi có khoảng ba mươi ngày hạnh phúc.
Một ngày, khi tôi đến nhà anh thì mẹ nuôi của anh nói, anh vừa bị bắt. Bà nói, công an tới khám nhà và bắt anh về tội gì đó, rất kinh khủng. Tòa tuyên án anh 7 năm tù về tội giết người. Tôi bàng hoàng không tin vào tai mình. Anh ấy đã giết người? Phải chăng anh đã quá tay trong lần cứu tôi khiến một trong 4 tên bữa đó bị chết? Tôi cảm thấy mình có lỗi ghê gớm. Tôi đã đẩy người tôi yêu quý vào tù.
Tôi vật vờ như cái bóng trong một thời gian dài, mang cảm giác tội lỗi và thấy mình chưa làm được gì cho người mình yêu mà cuối cùng tôi lại đẩy anh ấy vào vòng tù tội. Tôi chấp nhận chờ đợi, chấp nhận mọi thứ, hàng tháng vào thăm anh. Mỗi lần gặp anh, tôi đều khóc vì ân hận.
Tôi nói, anh tha thứ cho em, bởi vì em mà anh ra nông nỗi này. Anh ấy thường nói, thôi, dù sao chuyện cũng đã rồi, mong là mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi. Tôi tin tưởng và tôi một lòng chờ anh. Tôi tin rằng chúng tôi cùng nhau vượt qua được mọi khó khăn, dù trong thời gian ấy có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, nhưng tôi đã không màng tới ai.
Anh được đặc xá và ra tù sớm hơn quy định. Khỏi phải nói tôi mừng vui như thế nào. Tôi may cho anh ba bộ quần áo mới và đến tận trại giam đón anh. Tôi hạnh phúc đến mức tôi quên luôn cả việc cả hàng phố nhìn ngó vào tôi như một kẻ ngớ ngẩn.
Video đang HOT
Mà thật, chỉ có một đứa con gái ngớ ngẩn như tôi mới hạnh phúc đến “over” khi đón một người vừa ra tù trở về, trong sự cảnh giác và nghi kị của những người láng giềng. Cũng chỉ có ngớ ngẩn như tôi mới tin rằng, tôi được thực sự yêu thương từ một người mà tôi chưa từng biết rõ quá khứ.
Chúng tôi tranh thủ thời gian để lo chuyện ổn định cuộc sống. Khi ấy tôi đang làm cho một công ty quảng cáo. Và anh đang tìm lại các mối quan hệ trong ngành xây dựng của mình. Mẹ tôi thì có vẻ lo lắng cho tôi. Bà nói, nhìn đôi mắt của anh có gì đó rất dữ và khuôn mặt ấy thần sắc không tốt.
Bởi vì bà thường thấy anh đảo mắt rất nhanh như toan tính điều gì đó không rõ ràng. Một người đàn ông như vậy thì không được chính trực cho lắm. Khi ấy tôi cãi nhau với mẹ. Tôi cho rằng mẹ có ác cảm với anh và mẹ bị ám thị rằng, một kẻ tù tội thì chắc chắn khó lòng lương thiện.
Tôi gào lên với mẹ, rằng mẹ có biết anh ấy đi tù là do con không, là vì cứu con mà anh ấy lỡ đánh chết người khác. Mẹ im lặng. Và bà đi vào thư viện thành phố, tìm lại những tờ báo cũ của những ngày tháng đó. Bà photo về cho tôi đọc.
Tòa tuyên án anh giết người, nhưng lại là một vụ việc khác. Đó là một vụ tranh giành trong một công trình xây dựng. Vì đám nhậu ở gần đó tới quậy công trình anh đang thi công và anh đã dùng gạch đập vào đầu một người say rượu dẫn đến tử vong.
Tôi lặng người vì biết mình đã tự lừa dối và đày đọa mình trước một sự việc không thuộc về mình. Nhưng đúng là lúc đó, tình yêu của tôi mạnh mẽ, đến mức tôi không hề hỏi lại anh về chuyện đó. Tôi nói với mẹ, thôi, mẹ cứ để con tự quyết đời con, vì con đã yêu anh ấy mất rồi. Con mất 7 năm chờ đợi, không lẽ giờ con chẳng được gì sao? Quan trọng là anh ấy yêu con. Mẹ tôi lại im lặng! Nhưng đầy lo lắng.
Chuyện bắt đầu xảy ra và hạnh phúc tan nát khi con tôi được 6 tháng tuổi. Lúc đó tôi cảm thấy bí bách vì con nhỏ và công việc bị đình trệ. Đêm đó là Giáng sinh và tôi phải đi lo cho một event của công ty ở quận ngoại thành, về đến nhà thì đã khá muộn.
Anh thì đi tối ngày và bữa đó tôi phát hiện ra đang ân ái với một cô gái ngay trong chiếc xe hơi trước cửa nhà. Trời đã khuya và chắc anh nghĩ tôi đã bồng con ngủ. Và tôi nói với anh rằng, anh đừng làm em thất vọng hơn nữa. Anh đã phụ tất cả mọi công sức và tình yêu của em. Anh liền quay lại và nói thẳng, thực ra anh chưa bao giờ yêu em. Anh chỉ thấy thương em thôi. Em thật đáng thương!
Từ bữa đó anh đi luôn ra khỏi nhà và không một lời hỏi han. Cho đến khoảng 3 tháng sau thì anh nói với tôi, lỗi tại con bé. Ý anh nói là con gái tôi. Anh nói rằng, vì sinh con ra khắc mạng của tôi, nên anh mới sinh ra chuyện ngoại tình. Thầy bói có nói với anh như vậy. Tôi cảm thấy vớ vẩn. Anh nói, không tin thì tùy, anh không muốn chấp nhận chuyện đó nhưng đó là sự thật.
Có những đứa con sinh ra gây tổn hại cho cha mẹ. Cái đó là lỗi của thiên cơ. Tôi nghe lùng bùng và nói, thôi anh ký đi, đơn em viết rồi. Ly dị. Anh cầm toàn bộ số tiền trong tài khoản của hai vợ chồng và đi mất. Tôi cũng cho anh luôn, cho nhẹ nợ. Con tôi không có ký ức của ba. Và lâu lâu anh về chọc phá tôi, nhưng cũng chưa bao giờ thèm quan tâm tới con. Vậy mà…
Ngày hôm qua, anh đến nhà tôi và năn nỉ: Em à, thầy bói nói, con gái rất hợp mạng với anh. Em cho con về ở với anh một thời gian đi. Anh hứa sẽ chăm sóc con và để con về với em mỗi khi em muốn. Con hợp với anh nên nó sẽ giúp anh thịnh vượng. Dạo này anh đang khó khăn trong công chuyện làm ăn. Bây giờ con cũng lớn rồi, con có thể lo được cho mình mà.
Tất nhiên là tôi không đồng ý. Nhưng anh thuyết phục tôi nhiều quá, thuyết phục đến mức tôi áy náy, rằng nếu tôi kiên quyết cự tuyệt anh thì có phải tôi đang cố gắng tách con ra và chối bỏ cái quyền có cha của con mình hay không? Tôi thấy mình như rơi vào vực thẳm. Nhưng tôi không chấp nhận, sau tất cả những gì đã xảy ra…
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...