Nỗi đau dâng vợ cho người khác
Tôi cảm thấy bế tắc đến cực độ… (Ảnh minh họa)
Vợ tôi đang có bầu tháng thứ 9. Thế là sau bao ngày chờ đợi, đứa con cũng sắp chào đời. Vậy mà tôi không hề cảm thấy vui mừng chút nào, thậm chí tôi còn cảm thấy đau xót khi nghĩ đến ngày vợ tôi sinh con bởi đứa con trong bụng cô ấy không phải là của tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 10 năm. Cuộc sống của chúng tôi khá êm đềm, hạnh phúc. Tôi làm trong một công ty liên doanh với nước ngoài còn vợ tôi là một cô giáo dạy môn Văn ở cấp THPT. Cuộc sống của chúng tôi là niềm mơ ước của nhiều người.
Hồi mới cưới được hai năm, chúng tôi đã cảm thấy xót ruột vì mãi vợ tôi không có bầu. Bên nội bên ngoại cứ hỏi han, trách móc không sinh cho ông bà đứa cháu để bồng bế khiến chúng tôi càng thêm nóng ruột.
Vợ chồng tôi dắt nhau ra bệnh viện Phụ sản để kiểm tra. Đất dưới chân tôi như sụt xuống khi biết mình không có khả năng có con. Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Nhìn vợ tôi tần ngần nhìn vào thinh không mà lòng tôi đau như cắt. Dù không nói ra, nhưng tôi biết cô ấy rất buồn.
Sau mấy đêm thức trắng, tôi đã đưa ra một đề nghị mà theo tôi là tốt cho cả tôi và vợ. Chúng tôi sẽ ly dị. Như thế, cô ấy có thể tìm được cho mình một người khác tốt hơn, và quan trọng là có thể cho cô ấy một hạnh phúc vô bờ là được làm mẹ. Vợ tôi nhất định không chịu. Cô ấy vừa khóc vừa van xin tôi hãy để cô ấy được chăm sóc cho tôi suốt cuộc đời. Trước sự hi sinh của vợ, tôi chỉ còn biệt cảm ơn tình yêu của cô ấy dành cho mình.
Từ khi phát hiện ra nguyên nhân không có con, chúng tôi tìm đủ mọi cách để chữa chạy. Nghe ai nói đến thầy lang ở đâu có thể chữa được bệnh vô sinh là chúng tôi tìm đến. Nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô vọng. Trong suốt 8 năm trời, chúng tôi đã đi hàng trăm ông thầy, uống không biết bao nhiêu loại thuốc mà vẫn không có tiến triển gì. Cả tôi và vợ tôi đều cảm thấy mệt mỏi, tuyệt vọng.
Video đang HOT
Đã mấy lần chúng tôi thử làm phương pháp thụ tinh nhân tạo nhưng đều thất bại. Bao nhiêu tiền của mà hai vợ chồng ki cóp trong bao nhiêu năm đã tan biến cùng những hi vọng mong manh.
Nhiều lúc, vô tình bắt gặp vợ tôi ngồi khóc một mình mà lòng tôi thắt lại. Có lẽ, tôi đã huỷ hoại cuộc đời người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất. Tôi đã tước đi của cô ấy một thứ đặc quyền thiêng liêng là được làm mẹ. Càng thương vợ, tôi càng cảm thấy mình thật tội lỗi. Không! Tôi không thể tước đi quyền được làm mẹ của cô ấy! Đó sẽ là một tội ác.
Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn… (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu ý nghĩ vừa đau đớn, vừa cao thượng cứ vần vũ trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi đi đến một quyết định vô cùng khó khăn. Tôi thuyết phục vợ tôi xin ai đó một đứa con. Tôi chấp nhận điều đó! Tôi mong vợ tôi được hạnh phúc. Vợ tôi từ bất ngờ đến phản đối kịch liệt đề nghị ấy của tôi. Cô ấy không muốn phản bội tôi. Cô ấy nói rằng dù có phải sống cô đơn suốt đời cô ấy cũng không bao giờ làm điều gì có lỗi với tôi. Nghe cô ấy nói, tôi càng yêu và thương cô ấy nhiều hơn.
Càng thương vợ, tôi càng quyết tâm thực hiện ý đồ của mình.
Trong thời gian ấy, một người bạn của tôi đi làm ăn ở thành phố Hồ Chí Minh ra thăm nhà. Tôi đã đưa ra đề nghị táo bạo ấy và cầu xin bạn tôi giúp đỡ. Sau hơn một tuần, tôi đã thuyết phục được cậu bạn của mình.
Tối đó, tôi mời người bạn đến nhà ăn bữa tối trước khi cậu ấy trở lại miền Nam. Hôm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Cả tôi và cậu ấy đều cảm thấy không đủ can đảm để làm điều ấy với vợ tôi. Trước bữa ăn, tôi đã cho vợ uống thuốc ngủ để chúng tôi dễ dàng thực hiện kế hoạch. Cô ấy hoàn toàn không biết việc tôi làm.
Ngày biết mình có thai vợ tôi sung sướng đến cực điểm. Cô ấy cứ nghĩ, phép màu đã đến với vợ chồng tôi. Sau bao nhiêu năm chạy chữa, giờ đã được thoả ước mơ. Cô ấy chăm chút từng tí cho cái thai. Từ ngày có con, lúc nào trên môi cô ấy cũng rực rỡ nụ cười thoả mãn. Chắc cô ấy đang rất hạnh phúc. Ông bà hai bên cũng mừng ra mặt. Mẹ tôi chăm sóc cô ấy tận tình, chu đáo. Bà bắt cô ấy phải nghỉ ngơi, phải tích cực bồi dưỡng cho cháu bà mau lớn…
Còn tôi, tôi quay cuồng với bao ý nghĩ đau đớn, nửa như ghen tuông, nửa như hối hận. Lúc nào hình ảnh vợ tôi không một mảnh vải che thân trong vòng tay người đàn ông khác cũng ám ảnh trong đầu tôi. Không biết việc tôi làm có đúng không! Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn. Vợ tôi càng hạnh phúc với con bao nhiêu, tôi càng thấy đau đớn bấy nhiêu. Tôi đã lừa dối cô ấy, lừa dối cả bố mẹ tôi để làm cái việc không biết diễn tả bằng từ ngữ nào chính xác nữa!
Rồi sau này, khi đứa bé sinh ra không giống tôi mà giống anh bạn ấy thì sao? Liệu tôi có đủ can đảm và nghị lực để đối mặt với bí mật khủng khiếp này không? Nếu biết tôi đã làm cái việc bỉ ổi ấy, vợ tôi sẽ ra sao! Bố mẹ tôi sẽ ra sao? Và cả vợ con anh bạn tôi biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Rồi sau này lớn lên, đứa bé sẽ nghĩ gì về bố mẹ chúng khi biết việc làm của tôi?
Theo TTO
Chồng "trót" quan hệ với em gái
Trong thời gian tôi đi công tác, chồng tôi và em gái em lại có những hành động bỉ ổi như vậy sao?
Cầm nhầm điện thoại của chồng đi làm, tôi đã đau đớn phát hiện ra một sự thật động trời: Anh ấy và em gái của tôi đã làm chuyện đó sau một lần say rượu.
Hỏi: Em và anh chơi với nhau từ hồi học tiểu học, hai gia đình lại ở cạnh nhau. Lớn lên em và anh lấy nhau phần nhiều do sự tác thành của hai gia đình. Em là mối tình đầu của anh, anh yêu đơn phương em từ hồi chúng em học cấp 2. Anh yêu em và gia đình anh quý em như con trong nhà, các bác luôn mong em có thể trở thành con dâu nhà họ. Sau bao nhiêu năm theo đuổi anh đã có được em khi em đã đồng ý kết hôn với anh.
Em những tưởng sẽ sống trong hạnh phúc khi có một người hết lòng yêu thương mình. Khi sinh con em đã nghỉ làm một thời gian dài để chăm con, còn anh vẫn là một người chồng có trách nhiệm, yêu thương vợ con hết lòng. Đến khi bé Tôm được một tuổi em nhờ em gái em làm dưới Hải Dương lên chăm cháu giúp em. Từ ngày em em ở cùng hai vợ chồng em, em bớt vất vả, hơn nữa em cũng yên tâm trở lại làm việc và đi công tác.
Lúc đầu em cũng không nhận ra sự thay đổi của chồng khi đi công tác về, anh ấy có vẻ quan tâm tới em nhiều hơn. Em nghĩ có thể 2 tuần vắng em nên anh ấy lo lắng cho em. Một lần tình cờ em mang nhầm điện thoại của chồng (hai vợ chồng em mua hai điện thoại giống nhau). Em mở điện thoại ra để nhắn cho chồng là em mang nhầm máy, nhưng em điếng người khi nhìn những tin nhắn còn sót lại mà có thể anh quên không xóa: "Anh xin lỗi vì đêm đó quá chén...", "Anh đang có một gia đình hạnh phúc, anh yêu chị của em và yêu gia đình mình anh không muốn gia đình anh bị tan vỡ, xin em đừng để chị gái của em biết"... và tin nhắn của em em "em ở nhà nấu cơm chờ anh về, anh có về không?...".
Sau bao nhiêu năm theo đuổi anh đã có được em khi em đã đồng ý kết hôn với anh.
Em hoa mắt, chóng mặt, chân tay bủn rủn. Trời ơi, lẽ nào trong thời gian em đi công tác người chồng em và em gái em lại có những hành động bỉ ổi như vậy sao? Em như bị người ta lấy mất hồn, chỉ còn biết chạy vào một góc kín mà khóc. Vì muốn biết rõ sự thật em gọi anh về nói chuyện. Lúc đầu anh còn chối, nhưng cuối cùng anh buộc phải thú nhận, hôm đó anh đã quá chén với bạn bè, khi về tưởng em trên giường cùng con.... Anh xin lỗi. Thật sự em không biết phải diễn tả cảm giác đau đớn tột cùng lúc đó như thế nào. Mỗi lời nói của anh như từng nhát dao đâm vào trái tim em.
Chồng em cầu xin em tha thứ nhưng làm sao em có thể tha thứ cho anh, nhất là khi anh làm chuyện đó với chính em gái ruột của em. Em gái em rời đi nơi khác khi biết em biết chuyện. Em cũng không muốn nhìn mặt đứa em đó trong ngôi nhà của mình. Chồng em ngàn lần xin lỗi em, mong em đừng để ai biết được chuyện này. Nếu không anh không còn mặt mũi nào để đối diện với mọi người. Tình yêu với chồng em đã hết chỉ còn lại là sự khinh bỉ, em phải sống trong ngày tháng ám ảnh mỗi khi nghĩ về hai người đó, cả hai người đó đã huỷ hoại niềm tin ở em.
Em phải làm sao đây? Có nên cho anh ta một cơ hội chuộc lại lỗi lầm? Tôm - con của em còn quá nhỏ, em phải cố cắn răng chịu đựng, bề ngoài cuộc sống vợ chồng em vẫn diễn ra bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Em cũng không muốn vì em mà bố mẹ phải buồn, con em khổ.
Em không ngờ người chồng hết mực yêu em lại làm cái chuyện ngang trái với em gái của em. Thật đau xót khi biết sự thật, giá như em ngay từ đầu em không lấy anh ta thì có lẽ em sẽ không phải đau khổ như thế này. Giá mà em có thể rũ bỏ được tất cả để ra đi... Em phải làm gì đây?
Theo VTC
Chồng "trót dại" với em họ Họ không cưỡng nổi mình và đã quan hệ với nhau nhiều lần... (Ảnh minh họa) Họ biết yêu nhau là tội lỗi. Họ đã dằn vặt, đấu tranh mãi, nhưng mà lý trí không thắng được con tim. Rồi không cưỡng nổi mình, họ đã quan hệ với nhau nhiều lần. Tôi và anh lấy nhau phần nhiều do sự tác thành...