Nỗi đau dâng vợ cho người khác
Tôi cảm thấy bế tắc đến cực độ… (Ảnh minh họa)
Vợ tôi đang có bầu tháng thứ 9. Thế là sau bao ngày chờ đợi, đứa con cũng sắp chào đời. Vậy mà tôi không hề cảm thấy vui mừng chút nào, thậm chí tôi còn cảm thấy đa.u xó.t khi nghĩ đến ngày vợ tôi sinh con bởi đứa con trong bụng cô ấy không phải là của tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 10 năm. Cuộc sống của chúng tôi khá êm đềm, hạnh phúc. Tôi làm trong một công ty liên doanh với nước ngoài còn vợ tôi là một cô giáo dạy môn Văn ở cấp THPT. Cuộc sống của chúng tôi là niềm mơ ước của nhiều người.
Hồi mới cưới được hai năm, chúng tôi đã cảm thấy xót ruột vì mãi vợ tôi không có bầu. Bên nội bên ngoại cứ hỏi han, trách móc không sinh cho ông bà đứa cháu để bồng bế khiến chúng tôi càng thêm nóng ruột.
Vợ chồng tôi dắt nhau ra bệnh viện Phụ sản để kiểm tra. Đất dưới chân tôi như sụt xuống khi biết mình không có khả năng có con. Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Nhìn vợ tôi tần ngần nhìn vào thinh không mà lòng tôi đau như cắt. Dù không nói ra, nhưng tôi biết cô ấy rất buồn.
Sau mấy đêm thức trắng, tôi đã đưa ra một đề nghị mà theo tôi là tốt cho cả tôi và vợ. Chúng tôi sẽ ly dị. Như thế, cô ấy có thể tìm được cho mình một người khác tốt hơn, và quan trọng là có thể cho cô ấy một hạnh phúc vô bờ là được làm mẹ. Vợ tôi nhất định không chịu. Cô ấy vừa khóc vừa va.n xi.n tôi hãy để cô ấy được chăm sóc cho tôi suốt cuộc đời. Trước sự hi sinh của vợ, tôi chỉ còn biệt cảm ơn tình yêu của cô ấy dành cho mình.
Từ khi phát hiện ra nguyên nhân không có con, chúng tôi tìm đủ mọi cách để chữa chạy. Nghe ai nói đến thầy lang ở đâu có thể chữa được bệnh vô sinh là chúng tôi tìm đến. Nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô vọng. Trong suốt 8 năm trời, chúng tôi đã đi hàng trăm ông thầy, uống không biết bao nhiêu loại thuố.c mà vẫn không có tiến triển gì. Cả tôi và vợ tôi đều cảm thấy mệt mỏi, tuyệ.t vọn.g.
Đã mấy lần chúng tôi thử làm phương pháp thụ tinh nhân tạo nhưng đều thất bại. Bao nhiêu tiề.n của mà hai vợ chồng ki cóp trong bao nhiêu năm đã tan biến cùng những hi vọng mong manh.
Video đang HOT
Nhiều lúc, vô tình bắt gặp vợ tôi ngồi khóc một mình mà lòng tôi thắt lại. Có lẽ, tôi đã huỷ hoại cuộc đời người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất. Tôi đã tước đi của cô ấy một thứ đặc quyền thiêng liêng là được làm mẹ. Càng thương vợ, tôi càng cảm thấy mình thật tội lỗi. Không! Tôi không thể tước đi quyền được làm mẹ của cô ấy! Đó sẽ là một tội ác.
Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn… (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu ý nghĩ vừa đa.u đớ.n, vừa cao thượng cứ vần vũ trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi đi đến một quyết định vô cùng khó khăn. Tôi thuyết phục vợ tôi xin ai đó một đứa con. Tôi chấp nhận điều đó! Tôi mong vợ tôi được hạnh phúc. Vợ tôi từ bất ngờ đến phản đối kịch liệt đề nghị ấy của tôi. Cô ấy không muốn phản bội tôi. Cô ấy nói rằng dù có phải sống cô đơn suốt đời cô ấy cũng không bao giờ làm điều gì có lỗi với tôi. Nghe cô ấy nói, tôi càng yêu và thương cô ấy nhiều hơn.
Càng thương vợ, tôi càng quyết tâm thực hiện ý đồ của mình.
Trong thời gian ấy, một người bạn của tôi đi làm ăn ở thành phố Hồ Chí Minh ra thăm nhà. Tôi đã đưa ra đề nghị táo bạo ấy và cầu xin bạn tôi giúp đỡ. Sau hơn một tuần, tôi đã thuyết phục được cậu bạn của mình.
Tối đó, tôi mời người bạn đến nhà ăn bữa tối trước khi cậu ấy trở lại miền Nam. Hôm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Cả tôi và cậu ấy đều cảm thấy không đủ can đảm để làm điều ấy với vợ tôi. Trước bữa ăn, tôi đã cho vợ uống thuố.c ng.ủ để chúng tôi dễ dàng thực hiện kế hoạch. Cô ấy hoàn toàn không biết việc tôi làm.
Ngày biết mình có thai vợ tôi sung sướng đến cực điểm. Cô ấy cứ nghĩ, phép màu đã đến với vợ chồng tôi. Sau bao nhiêu năm chạy chữa, giờ đã được thoả ước mơ. Cô ấy chăm chút từng tí cho cái thai. Từ ngày có con, lúc nào trên môi cô ấy cũng rực rỡ nụ cười thoả mãn. Chắc cô ấy đang rất hạnh phúc. Ông bà hai bên cũng mừng ra mặt. Mẹ tôi chăm sóc cô ấy tận tình, chu đáo. Bà bắt cô ấy phải nghỉ ngơi, phải tích cực bồi dưỡng cho cháu bà mau lớn…
Còn tôi, tôi quay cuồng với bao ý nghĩ đa.u đớ.n, nửa như ghen tuông, nửa như hối hận. Lúc nào hình ảnh vợ tôi không một mảnh vải che thân trong vòng tay người đàn ông khác cũng ám ảnh trong đầu tôi. Không biết việc tôi làm có đúng không! Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn. Vợ tôi càng hạnh phúc với con bao nhiêu, tôi càng thấy đa.u đớ.n bấy nhiêu. Tôi đã lừa dối cô ấy, lừa dối cả bố mẹ tôi để làm cái việc không biết diễn tả bằng từ ngữ nào chính xác nữa!
Rồi sau này, khi đứ.a b.é sinh ra không giống tôi mà giống anh bạn ấy thì sao? Liệu tôi có đủ can đảm và nghị lực để đối mặt với bí mật khủng khiếp này không? Nếu biết tôi đã làm cái việc bỉ ổi ấy, vợ tôi sẽ ra sao! Bố mẹ tôi sẽ ra sao? Và cả vợ con anh bạn tôi biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Rồi sau này lớn lên, đứ.a b.é sẽ nghĩ gì về bố mẹ chúng khi biết việc làm của tôi?
Theo TTO
Chồng "trót dại" với em họ
Họ không cưỡng nổi mình và đã quan hệ với nhau nhiều lần... (Ảnh minh họa)
Họ biết yêu nhau là tội lỗi. Họ đã dằn vặt, đấu tranh mãi, nhưng mà lý trí không thắng được con tim. Rồi không cưỡng nổi mình, họ đã quan hệ với nhau nhiều lần.
Tôi và anh lấy nhau phần nhiều do sự tác thành của hai gia đình. Từ nhỏ chúng tôi lớn lên bên nhau, anh là mối tình đầu nhưng là tình đơn phương của tôi. Tôi yêu anh và mừng là gia đình anh quý tôi như dâu con, luôn tác thành cho chúng tôi. Tôi vẫn biết anh không dành tình cảm cho tôi nhiều như tôi dành cho anh, nhưng tôi rất mừng sau bao năm tôi âm thầm bên anh, quan tâm anh... anh đã đồng ý với tôi, với gia đình là sẽ làm đám cưới.
Đêm tân hôn, tôi những tưởng mình sống trong hạnh phúc. Nhưng đêm hôm đó, rất rất nhiều tin nhắn nhắn đến điện thoại của anh, đáng ra anh nên tắt điện thoại nhưng anh để thế và lén lút đọc tin.
Tôi cũng chả để ý gì, nghĩ là bạn bè chúc mừng. Những ngày sau đó, tôi thấy anh rất hay trầm ngâm khi nhận được tin nhắn của một ai đó. Tôi vốn là người rất tôn trọng sự riêng tư của người khác, tôi chưa bao giờ xem trộm tin nhắn của chồng. Hơn nữa, anh là người khá cẩn thận. Anh luôn mang điện thoại bên người.
Nhưng hôm đó, khi tắm, anh hớ hênh để điện thoại ở phòng khách. Thấy tiếng tít của điện thoại của chồng reo lên, tôi biết anh có tin nhắn. Rồi tò mò, hiếu kỳ thôi thúc, không kìm chế được sự tôi mở điện thoại của anh ra xem tin nhắn. Và tôi chế.t điếng người khi đọc được tin nhắn đó: "Anh à, em không thể nào quên anh được. Ông trời ác độc thế, sao lại bắt chúng mình là anh em?".
Tôi đa.u xó.t khi biết sự thật, giá như tôi không yêu chồng mình, để tôi có thể ra đi... (Ảnh minh họa)
Trời ơi, tin nhắn đó là của V. Mà V là em con nhà dì ruột của anh cơ mà. Chẳng lẽ họ lại yêu nhau sao? Chẳng lẽ V chính là thủ phạm làm anh suy tư, buồn bã mỗi khi nhận được tin nhắn?
Truy hỏi mãi, anh thú nhận anh và V. đã yêu nhau. Trước đây, khi còn là sinh viên, mấy anh em họ hàng nhà anh ấy trọ một nhà với nhau. Rồi trong quá trình sống chung, cộng với những tò mò, ham muốn của tuổ.i mới lớn, anh và V yêu nhau lúc nào không biết. Họ biết yêu nhau là tội lỗi. Họ đã dằn vặt, đấu tranh mãi, nhưng mà lý trí không thắng được con tim. Rồi không cưỡng nổi mình, họ đã quan hệ với nhau.
Vì họ kín đáo, hơn nữa lại là anh em nên chả ai nghi ngờ mối quan hệ của họ. Anh và V. cũng muốn nhanh chóng kết thúc mối tình trái ngang này. Thế nên anh đồng ý lấy tôi, còn V. ra trường là đi làm ngay ở 1 vùng xa. Ngày cưới anh, V. không về. Đêm tân hôn của chúng tôi, chính V. đã nhắn tin cho anh.
Anh cầu xin tôi đừng nói cho ai biết chuyện này. Nếu chuyện này bị lộ, anh và V. không còn mặt mũi nào nhìn họ hàng, anh em, không thể tiếp tục sống trên đời này nữa. Anh xin tôi đừng bỏ anh, hãy ở bên anh để giúp sức để anh có thể dứt bỏ cuộc tình tội lỗi này.
Tôi như người chế.t đi sống lại. Tôi không ngờ người chồng mà mình rất mực yêu thương và luôn ngưỡng mộ lại là một người như thế, họ là anh em sao có thể làm chuyện trái ngang đó. Họ không thể đến với nhau nên tìm đến tôi, tôi chỉ là vật thế thân để anh quên đi cô ấy thôi. Tôi đa.u xó.t khi biết sự thật, giá như tôi không yêu chồng mình, để tôi có thể ra đi...
Theo VNN
Mong anh quay về Em chợt nhận ra rằng em đã yêu anh... (Ảnh minh họa) Anh đã đến bên em không hẹn trước, rất tình cờ và thật thú vị... Ngày em gặp anh, em không có ấn tượng gì nhiều về anh, chỉ thấy anh là người vui tính. Lúc đó em chỉ nghĩ được rằng có lẽ em và anh chỉ là bạn bình...