Nỗi đau của người thuộc thế giới thứ ba
Trái ngang thay mình lại yêu một lúc cả hai người, có thể mọi người tưởng mình nói đùa, nhưng không phải thế đâu. Đó là sự thật, một sự thật trái ngang, tưởng có thể dấu được tất cả mọi người nhưng con tim thì thật sự không dấu được.
Mọi cảm giác dường như tê liệt cả, đau lắm nhưng sao mình khóc không thành tiếng được (Ảnh minh họa)
Nói ra thật bất ngờ, mình là một người thuộc thế giới thứ ba, hay mọi người thường gọi rằng người của giới LGBT. Mình là “BI” hay nói cách khác mình là người “song tính”. Đúng thế mình yêu cả con trai và con gái. Có lẽ đây là ngày mình đau nhất từ trước tới giờ, nó còn đau hơn cả bị ba mẹ đánh đòn, còn hơn cả khi mình biết được giới tính thật sự của mình. Mình là con người lạc quan, nên mọi chuyện dù có phức tạp tới đâu, mình đều vui vẻ chấp nhận. Đây là lần đầu tiên mình viết tâm sự gửi về blog tâm sự.
Mọi người ở đây chắc không có ai biết mình là ai, nên đó cũng là điều để mình dễ trải lòng hơn. Tính đến nay, đã gần 21 năm trôi qua, cho dù có rung động vài lần, nhưng để nói là yêu thật sự thì cũng mới bắt đầu vào khi mình bước chân vào học cao đẳng năm nhất, ở đây mình quen rất nhiều người bạn, trong đó có “cậu ấy” và “cô ấy”. Đây cũng là hai người mà mình dùng cả con tim để yêu, dám khẳng định điều đó. Cả ba bọn mình chơi rất nhau rất thân, mình cũng không biết là bắt đầu từ khi nào nữa, nhưng đến khi cảm nhận lại thì mình biết chắc mình đã yêu.
Mình chẳng biết làm sao khi mình yêu cả hai người bạn thân (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng trái ngang thay mình lại yêu một lúc cả hai người, có thể mọi người tưởng mình nói đùa, nhưng không phải thế đâu. Đó là sự thật, một sự thật trái ngang, tưởng có thể dấu được tất cả mọi người nhưng con tim thì thật sự không dấu được. Mọi người đều cho rằng người của LGBT đều không bao giờ yêu thật lòng, không phải ai cũng thế đâu. Mình yêu cô ấy, cô bạn thân nhất của mình, lúc nào cũng muốn bảo vệ cố ấy, che chở cho cô ấy, không muốn cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào. Mình muốn gần cô ấy, muốn quan tâm cô ấy, muốn làm tất cả mọi thứ cho cô ấy, mọi việc lớn nhỏ của cô ấy mình đều quan tâm hết, muốn biết hết…..nói chung là mình muốn bảo vệ cho cô ấy.
Còn đối với cậu ấy thì mình lại có cảm giác khác, muốn lúc nào cũng được nói chuyện, thân mật, muốn nhận sự quan tâm che chở từ cậu ấy. Tất cả mọi cảm xúc đó đều là thật, rất thật là đằng khác, đi đâu cũng có ba đứa, làm gì cũng có ba đứa. Nhưng mình lại biết một bí mật khác, đó là cậu ấy yêu cô ấy, rất nhiều. Bởi vì mình thật sự quan tâm đến họ, nên mình biết chắc chắn là thế. Cả ba đều biết rõ,mình thích cả hai người, còn cậu ấy lại thích cô ấy, cả ba đều biết hết.
Nhiều lần mình đã cố gắng từ bỏ, nhưng đến khi mình sắp thành công thì cậu ấy lại đến bên, quan tâm mình, bao nhiêu công sức cố gắng trôi đi vô nghĩa. Mình luôn tìm cách tác hợp cho họ nhưng lại đau khi thấy họ thân mật cười đùa với nhau, cũng không biết đó là cảm giác gì, không vui khi người ở bên cạnh cô ấy không phải là mình. Nhưng lại có chút ghen tị vì cô ấy được gần cậu ấy, nhiều lần muốn bỏ mặc tất cả để không suy nghĩ nữa, thấy hai người ấy đi chung với nhau thì tránh mặt đi nơi khác.
Mình không giận ai cả, không giận bởi vì họ không có lỗi gì cả, mọi chuyện cứ như thế cho tới một ngày. Ngày mà mình biết một việc, mới chiều nay mình biết được tin là cậu ấy bị u não… Mình không biết cảm xúc của mình lúc này ra sao hết, nó trống rỗng không suy nghĩ được gì hết….đau lắm, sợ lắm, thật sự mình rất sợ, sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì thì sao. Việc này chỉ có mình là người biết đầu tiên, cậu ấy nói với mình hồi chiều.
Mình không tin đó là sự thật đâu, nhưng mình sợ, rất rất sợ. Cậu ấy không cho mình nói với ai hết, nhưng có một sự cố nhỏ xảy ra là cô biết và khóc rất nhiều. Mình đau lắm, đau khi nhìn thấy cô ấy khóc, nhưng cũng đau vì bệnh tình của cậu ấy…..mình phải làm sao đây, phải làm sao đây. Thật sự đến giờ này mình không biết phải làm sao cả. Cả ba ôm nhau khóc nữa nở, cô ấy khóc ngất lên ngất xuống luôn, mình vô dụng thật không làm được gì cả. Mình đúng là vô dụng thật mà. Ôm cô ấy và cậu ấy vào lòng, muốn khóc thật to, muốn hét lên, nhưng sao nước mắt mình rơi nhưng sao không nge thấy tiếng khóc, có cảm giác như trái tim đang bị ai đó bóp ngẹn lại vậy.
Mọi cảm giác dường như tê liệt cả, đau lắm nhưng sao mình khóc không thành tiếng được, cái nỗi đau này ai hiểu được cho mình đây, dặn lòng không được khóc phải mạnh mẽ lên để làm chỗ dựa tinh thần cho hai người ấy, nhưng mình làm không được, chỉ cần nhìn thấy họ là mình cầm lòng không được. Mọi người có thể nói cho mình biết mình phải sao lúc này bây giờ không, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mình thật sự không biết làm thế nào cả, mong mọi người cho mình lời khuyên.
Theo VNE
Em sẽ mãi yêu anh
Tình yêu là gì nếu con người không biết tôn trọng và nâng niu. Nếu thật lòng yêu em tại sao anh lại làm như thế?
Nếu nói rằng đến với em bằng sự chân thành thì tại sao lại để cho em một khoảng trống hụt hẫng đến vậy? Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi của em là vì sao và tại sao?
"Yêu anh là em biết đắng cay, đợi chờ. Yêu anh dù bên em biết bao gọi mời, dù em biết tình này không lối thoát mà vẫn lao vào vòng xoáy ái ân, để đêm về nghe lòng thao thức, uống cho say để thấy anh bên mình, Tình ta trao nhau, là tự tìm đến nỗi đau, dù rằng mình quá khác xa, vẫn yêu anh dù anh là chính anh".
Anh à, có biết bao điều em muốn nói nhưng em phải nói thế nào đây và ra sao để người khác có thể hiểu được? Em sẽ im lặng tập cho mình một thói quen im lặng để người khác xa lánh em như anh xa lánh em vậy. Em chỉ biết rằng trong khi yêu cuộc sống của con người sẽ bị đảo lộn và con người sẽ sống thật với tình yêu của mình.
Gặp anh và yêu anh là một sự tình cờ giữa anh và em đúng không? Em thật sự không dám tin rằng có lúc mình cũng ngồi tự viết nên những dòng này. Có lẽ anh sẽ không đọc được nó và hi vọng anh không nên đọc nó nhưng em vẫn viết bởi nếu em có thể khóc, có thể hận anh có thể ghét anh thì em sẽ không viết ra anh à. Nhưng thực tế em đã không thể khóc được. Người ta nói rằng nếu khi buồn bạn nên khóc thật to, nên đến nơi bạn muốn đến và hét thật to lúc đó bạn có thể thấy thoải mái hơn, nhưng có những lúc em đã khóc, khóc một mình thật nhiều, thật nhiều nhưng tại sao em vẫn thấy buồn nỗi buồn và sự tự ti càng lớn khiến em không đủ tự tin để khóc, nước mắt em không thể rơi được em thấy khó chịu tim mình nhói đau anh à. Tim em đau đến nghẹn thở.
Con người ta khi yêu ai cũng có một sự huyền bí không phải đó là sự đòi hỏi lãng mạn nhưng là cách để biêt rằng người mình yêu thật sự chân thành với mình hay không? Thế giới này đâu chỉ mình anh và em yêu nhau đúng không có rất nhiều người mà. anh đã không chứng minh cho em thấy rằng đó là tình cảm chân thành của anh mà anh đã để cho em hiểu một cách khác về con người anh. Rất yêu anh em biết phải làm thế nào đây? Em yêu anh cũng chẳng giấu anh điều gì cả, chẳng vì một điều gì cả, chỉ vì một tình yêu chân thành muốn đến với anh. Em không dối anh, có những điều em làm anh không bằng lòng thật nhưng em muốn thử thách tình yêu của anh đó. Nhưng anh đã không hiểu và làm cho em biết rằng anh có chân thành với em như không?
Em buồn em thất vọng, em đã hi vọng về anh rất nhiều, tôn trọng anh bởi em cần anh. Khi em cần anh cho em biết được những gì chân thành từ anh cho em thì anh lại để em thất vọng, anh bỏ mặc em quay đi lạnh lùng. Em đã khóc thật nhiều vì điều đó. Em tự hỏi rằng chẳng lẽ anh đến với em vì một thử thách với bạn anh chăng? Vì một kế hoạch gì đó sao? Một tháng thôi, tình yêu chỉ một tháng thôi sao? Bất cứ nơi đâu, lúc nào em cũng nhớ đến anh có thể khóc vì nhớ anh. Lúc này đây em cũng đang khóc? Tình yêu là duyên phận và mỗi người sinh ra để dành cho một người có lẽ mình không thuộc về nhau nhưng em sẽ lặng lẽ nhìn bước anh đi dù sau này cuộc sống của em thế nào anh thì em cũng mãi yêu anh? Em hàng ngàn hàng vạn lần không muốn tin rằng anh chỉ coi em là một cuộc chơi qua đường, là một cơn gió thoảng qua anh à. Anh hãy hiểu cho em, em làm sao để có đủ sự tự tin trở lại đây. Anh đã nói rằng anh không tin tưởng em thì em cũng không còn gì phải giải thích vì có giải thích thì anh cũng đâu có tin đúng không? Thời gian sẽ chứng minh tất cả, em sẽ không yêu ai cả. Em làm tất cả cũng chỉ vì sợ mất anh - người mà em cần em yêu anh biết không?
Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc... (Ảnh minh họa)
Ông trời sao lại trêu đùa số phận của em nhiều đến thế, em đã không gặp được may mắn như những người khác lại càng thêm những nỗi lo âu. Em từng nghĩ rằng có lẽ cuộc sống sẽ bù đắp cho em là anh. Anh sẽ là người mang lại cho em tất cả niềm vui và cùng nhau vươn tới một điều gì tốt đẹp. Chính anh cũng đã nói ra, nhưng sao trớ trêu thế anh? Tại sao thế? Anh đã yêu em thì em không bỏ cuộc đâu, dù anh có thế nào vào lao lý hoặc khó khăn em vẫn mãi bên cạnh anh, mãi yêu anh khi nào em chết đi sẽ thôi yêu anh. Dù hạnh phúc không mỉm cười với em bởi bây giờ em còn gì đâu để tự tin chứ, em sợ rất nhiều sợ nhiều lắm anh à. Anh đến và đi đã vô tình cứa thêm một vết sâu vào con tim nhỏ bé nhạy cảm của em, thật sự quá sức chịu đựng của em và giờ nó tê dại sẽ không còn cảm giác gì nữa em không biết lúc nào nó đau lúc nào nó không đau chỉ biết rằng mỗi lúc nghẹn đăng nơi cổ họng và lồng ngực nhói buốt làm thế nào đây? Nó cần một trái tim che chở chân thành không được sao, một điều mong muốn nhỏ bé như vậy thôi cũng không được sao? Nó sẽ không nhìn về một điều gì ngoài cuộc sống của anh. Anh là người lớn và người khác mãi là trẻ con sao? Anh đừng có làm như vậy? Trẻ con nhưng con người ta cũng đủ nhận thức được những gì mình nên làm và không nên làm mà.
Trong cuộc sống này một người xuất hiện trước một người bằng cả lòng chung thuỷ và sự chân thành khó vậy sao? Em từng nói với anh rằng yêu một người rất khó vì khi đã yêu em sẽ cố gắng và vun vén vậy mà anh đã không ủng hộ em anh đã gạt em ra khỏi cuộc sống của anh. Anh không cần em anh đùa cợt tình cảm của em sao? Em không tin anh à, anh đừng có đùa cợt và thử thách em nếu là thử thách thì em sẽ vượt qua đó em sẽ vượt qua để đón nhận hạnh phúc và cầu mong sẽ có người cổ vũ em.
Cuộc sống đã đá cho em một cú thật đau có lẽ đó là một bài học em sẽ nhớ mãi anh à. Nếu em không xứng đáng để anh hi sinh, không phải là người anh yêu thì nên dừng lại vì cuộc sống của anh còn có nhiều mục đích hơn. Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc, hãy đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình. Em không đủ mạnh để níu kéo anh nhưng em sẽ chờ đợi một ngày nào đó một lúc nào đó anh thấy buồn thì hãy nhớ đến em, nhớ đến một cơn gió thoảng qua trong đời anh. Là đứa trẻ con anh từng coi thường ngày nào đó vẫn đợi anh lau cho nó những giọt nước mắt, cho nó dựa một bờ vai đủ tự tin về hạnh phúc anh à. Và có một điều rằng "Nếu không đắng sẽ không phải là trái khổ qua và nếu không có chút đau khổ sẽ không có tình yêu chân thành, em đã đau khổ nhưng có lẽ em vô duyên không may mắn đón nhận điều đó số em là vậy mà". Anh hãy cố gắng nha, em không hận anh đâu chỉ hận chính bản thân em mà thôi. Anh buông tay em xuống khoảng không thì có lẽ em sẽ va vào đất đá hoặc sông nước trên đường đời cuộc sống anh à. Có thể sẽ giết chết một người con gái với trái tim tê dại vì tổn thương hoặc có thể trưởng thành hơn thì em không biết chỉ biết một điều rằng nó mãi yêu anh dù anh thoảng qua như một cơn gió, lúc nào nó chết thì nó sẽ gọi tên anh. Anh biết không, anh sẽ không phải đau khổ khi đi tìm hạnh phúc mới đâu.
Mãi yêu anh yêu một ngày khi em còn sống. Từng phút không lúc nào không thổn thức nhớ anh nó làm sao để bắt mọi suy nghĩ của nó không nghĩ về anh đây?
Theo VNE
Tại em đã "giữ gìn" quá Cánh cửa không khóa, tôi mừng rỡ khi anh đang ở nhà. Vừa đẩy cửa, trước mắt tôi là hình ảnh hai kẻ trần như nhộng... Hận thù bốc cháy, tôi nhìn hai kẻ đó như muốn thiêu sống họ. Ngày đầu gặp anh, tôi bị ma lực của anh cuốn hút. Anh làm cùng công ty tôi nhưng khác phòng. Anh nổi...