Nỗi đau của người đàn ông “đổ vỏ”
Chị gái đầu là sản phẩm tình yêu giữa mẹ và người đàn ông ấy (Ảnh minh họa)
Mẹ có thai với người đàn ông khác, bố sẵn sàng cưu mang và chịu tai tiếng “đổ vỏ”… nhưng cuộc đời bố vẫn chưa bao giờ có được niềm hạnh phúc thật sự!
Khi đọc được bài viết “Bố bất tài, mẹ tòm tem với hàng xóm”, tôi chợt giật mình khi thấy tâm trạng của cô gái trong bài này rất giống tâm trạng của ba chị em tôi, chỉ có điều rằng, người bố đáng kính của chúng tôi đã không còn trên cuộc đời này nữa!
Năm tôi học lớp 7, bố vẫn còn sống. Cuộc sống của gia đình tôi người ngoài nhìn vào cứ nghĩ là đang yên ấm, hạnh phúc… nhưng chỉ có những người trong cuộc mới có thể hiểu được. Tôi không còn quá trẻ con để biết được đang có chuyện gì xảy ra trong gia đình mình, và tôi hiểu nỗi đau của bố, sự hi sinh, tần tảo của bố đã dành cho cái gia đình bé nhỏ này… nhưng đổi lại, chỉ nhận được sự bội bạc của chính người vợ mình – là người mẹ đã sinh ra chúng tôi.
Tôi nghe họ hàng, làng xóm xì xào chuyện chị Mai không phải con của bố bao nhiêu năm nay nhưng tôi không tin, vì chị giống tôi như đúc và yêu thương, chăm lo cho hai đứa em hết mực. Nhưng rồi, càng lớn lên, cái chuyện về chị Mai đã khiến tôi hoài nghi và cho đến bây giờ, tôi mới biết được rằng, chị Mai là sản phẩm tình yêu của mẹ và chú Thành – mối tình đầu của mẹ.
Ngày xưa, chú Thành là bạn thân nhất của bố tôi, cũng là người đã “dẫn mối” cho bố và mẹ quen nhau. Mẹ yêu chú ấy, cũng đã dâng hiến tất cả cho chú nhưng hai người họ không thể đến được với nhau khi chú Thành chưa có gì trong tay, hơn nữa, chú ấy không yêu mẹ thật lòng và còn muốn phiêu lưu với những cuộc tình thoảng qua khác. Bố là người đã chứng kiến từ đầu cuộc tình của họ, khi hai người còn đang hạnh phúc bên nhau, cho đến khi mẹ bị bỏ rơi và mang trong mình giọt máu của người bạn thân bố.
Bố yêu mẹ từ ngày mới gặp gỡ nhưng vì mẹ và chú Thành đang hạnh phúc bên nhau nên suốt mấy năm trời, bố chỉ lặng lẽ dõi theo cuộc tình của họ. Và khi biết được “hậu quả” tình yêu của hai người, khichú Thành bỏ rơi mẹ và giọt máu của mình thì bố đã trở thành “người đổ vỏ” tự nguyện cho cuộc tình của họ. Dù bố biết mình sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi và điều xa tiếng xấu khi lấy mẹ nhưng vì tình yêu của bố dành cho mẹ bao năm nay quá lớn nên dù gia đình và họ hàng phản đối, bố vẫn quyết lấy được mẹ.
Khi mẹ sinh chị Mai, bố vẫn cơm nước, giặt giũ quần áo cho mẹ và đứa con thơ ngoài giọt máu đào của mình… Chính sự quan tâm và yêu thương ấy của bố đã khiến mẹ cảm động và từ một tình thương, mẹ đã yêu bố nhiều hơn và cũng nhủ lòng sẽ bù đắp những thiệt thòi cho người đàn ông đã yêu thương và cứu rỗi cuộc đời mình. Và rồi, sản phẩm tình yêu giữa hai người họ là tôi và em Nhung ra đời. Tưởng chừng như gia đình chúng tôi sẽ luôn đầy ắp tiếng cười, bố sẽ nhận được tình yêu và sự bù đắp cho những mất mát mẹ đã để lại cho bố… nào ngờ, một lần nữa, mẹ lại trắng trợn phản bội người đã cưu mang mình trong suốt bao nhiêu năm qua!
Năm tôi 10 tuổi, cũng là năm tôi phải chứng kiến biến cố đầu tiên của gia đình mình. Và cũng kể từ đó, hạnh phúc gia đình chúng tôi bắt đầu rạn nứt và bên bờ vực thẳm của sự đổ vỡ.
Mẹ và ông ta đã có một khoảng thời gian rất hạnh phúc bên nhau (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ như in cái khoảnh khắc đó, người đàn ông tên Thành tìm về đến tận gia đình chúng tôi. Bố mẹ tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra và tiếp đón ông ta rất tốt… Nhưng rồi, ông ta đã ở lại nhà tôi chơi bốn ngày, và sang ngày thứ 5 thì mẹ tôi cũng đột nhiên biến mất cùng gã khách trong đêm hôm đó. Đến ngày hôm sau nữa, mẹ lại một mình về với gia đình… ba chị em tôi thì mừng khôn xiết khi mẹ đã trở về, còn bố tôi chẳng nói chẳng rằng bất cứ một câu nào, ông đã lên gác ngồi hút thuốc cả buổi và những ngày tiếp theo là những chuỗi ngày thật đáng sợ, bởi bố và mẹ không nói với nhau bất cứ một lời nào, bố cũng không buông một lời trách mắng, mẹ không mở miệng nói được một câu xin lỗi… không khí gia đình ngột ngạt và đáng sợ vô cùng khi chiến tranh lạnh giữa bố và mẹ xảy ra.
Tầm hơn một tháng sau, bố và mẹ mới lại nói chuyện với nhau… nhưng rồi, họ không còn ngủ chung giường với nhau như trước nữa. Bố cứ ngủ một mình trên gác, còn tôi xuống ngủ với mẹ… và mỗi đêm, tôi cảm nhận được sự trở mình, những tiếng thở dài chua chát, cũng như nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ. Có lẽ, đấy là sự trả giá đích đáng cho những gì mẹ đã gây ra cho bố, cũng như nỗi đau, sự cô đơn mẹ sẽ phải gánh chịu suốt cuộc đời còn lại.
Video đang HOT
Năm tôi 14 tuổi, bố tôi mất sau một tai nạn giao thông trên đường đi làm về. Cũng kể từ đó, cái gia đình vốn vắng bóng niềm vui lại càng trở nên lạnh lẽo và buồn chán hơn. Bố mất, ba chị em tôi trở nên ác cảm với mẹ, còn mẹ cứ sống lùi lũi trong nỗi đau, sự ăn năn, hối hận… Có lẽ đến lúc ấy, mẹ mới thấy được tình yêu thương của bố lớn lao đến nhường nào, cũng như cảm nhận được nỗi đau khi không còn bố đớn đau như thế nào!
Nhưng rồi… mẹ tôi lại một lần nữa mắc phải sai lầm, khi bố qua đời chưa được một năm. Đấy là cũng vào một buổi chiều, người đàn ông tên Thành đến nhà chúng tôi chơi, sau khi thắp cho bố mấy nén nhang, chuyện trò với mẹ một buổi chiều thì ông ta ở lại nhà ăn cơm tối và ngủ qua đêm ở đó. Ba chị em tôi khinh ghét ra mặt nhưng không ai dám hé răng đuổi ông ta đi… và ngày hôm sau, mẹ cũng bất ngờ mất tích khỏi ngôi nhà nhỏ này.
Nỗi đau đè lên nỗi đau, hận thì nối tiếp thù hận. Ba chị em tôi mỗi đứa một tâm trạng, một nỗi đau… nhưng chung quy lại là cảm giác căm ghét người đàn bà mà chúng tôi ngày ngày vẫn gọi là mẹ, hận người đàn ông đã khiến bố tôi mất đi niềm hạnh phúc duy nhất, khinh thường hai con người chỉ vì bản năng, dục vọng mà đã đánh mất đi chính hạnh phúc gia đình và niềm tin của những người thân yêu nhất dành cho họ.
Giờ đây, mẹ là người thứ ba đang cướp đi hạnh phúc của người phụ nữ khác (Ảnh minh họa)
Đã gần 8 năm trôi qua, mẹ tôi vẫn sống một mình trong căn nhà vắng lặng tình yêu thương, chị Mai đã có chồng, tôi cũng đã có công ăn việc làm ổn định và có người yêu, còn cô em út cũng đang học Đại học… nhưng dường như cả ba chị em chúng tôi đều không đủ bao dung để thứ tha cho những lỗi lầm của mẹ. Và cũng gần 8 năm trôi qua, người đàn ông ấy vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong ngôi nhà của chúng tôi… nhưng bây giờ thì mẹ không còn lén lút ba chị em tôi để đi theo gã đàn ông ấy nữa, mà giờ đây, mẹ đã ngang nhiên công khai mối quan hệ với người tình cũ trong chính ngôi nhà của mình.
Mỗi lần về quê và nghe mọi người kể chuyện về mẹ và ông ta sống với nhau trong nhà mình, tôi không kìm nổi sự tức giận, xấu hổ khi có một người mẹ như xấu xa và trơ trẽn như vậy. Cứ mỗi lần tôi góp ý, mẹ đều bao biện cho hành động của mình: “ Mẹ cũng là phụ nữ, mẹ cũng cần có một người bạn để tâm sự” hay “ Các con đi xa hết, mẹ không có ai bầu bạn nên có chú ấy chuyện trò cho vui thôi”… Nhưng đây đâu phải là lần đầu tiên mẹ và chú ấy “bầu bạn” với nhau? Đã bao nhiêu năm qua, mẹ lừa dối bố, lừa dối con cái để lén lút “bầu bạn” với người ta… và bây giờ, mẹ sẵn sàng dẫm đạp lên tất cả những lời khuyên răn của con cái hay những điều xa tiếng xấu của thiên hạ để sống cho bản năng và những ham muốn của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ và nhục nhã khi có một người mẹ như vậy! Cứ mỗi lần về quê, tôi không dám đi ra khỏi nhà vì sợ hàng xóm, láng giềng nhủ tai nhau, chỉ trỏ đủ kiểu rồi mỉa mai cười khi bắt gặp chị em tôi qua ngõ.
Tôi là một người có tư tưởng khá thoáng và hiện đại nhưng tôi không thể chấp nhận được hành động của mẹ mình! Đã bao năm mẹ phản bội bố – người đã yêu thương và nâng đỡ mẹ dậy khi mẹ “đứt gánh giữa đường”, vậy mà mẹ vẫn sẵn sàng dẫm đạp lên tất cả để thỏa mãn đam mê, dục vọng của mình. Đến khi bố mất, mẹ vẫn lén lút qua lại với người đàn ông ấy, vẫn dẫm đạp lên sự tin yêu của con cái dành cho mẹ… và giờ đây, mẹ sẵn sàng bỏ ngoài tai những điều ra tiếng vào của thiên hạ, bỏ qua những góp ý chân thành của con cái và ngang nhiên qua lại với người đàn ông đó, và là kẻ thứ ba đang cướp đi niềm hạnh phúc của người phụ nữa khác…
Tại sao cuộc sống của chị em tôi lại bất hạnh như thế này? Tại sao tôi lại có một người mẹ xấu xa và nhẫn tâm như thế? Tôi phải làm sao để can ngăn mẹ không nên làm điều sai trái này nữa đây?
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bỏ người yêu... chạy theo bóng hình khác
Tôi bỏ lại người đàn ông đã yêu thương tôi trong suốt hai năm qua để chạy theo một hình bóng khác...
Tôi bỏ lại người đàn ông đã yêu thương tôi trong suốt hai năm qua để chạy theo một hình bóng khác... Để rồi, khi không được đáp lại tình yêu ấy, tôi lại tìm đến anh như cần một chỗ bấu víu trong cuộc đời mình...
Cuộc tình đầu tiên, tôi đã rất mãnh liệt. Tôi hiến dâng cho anh tất cả để rồi, tôi chợt nhận ra rằng, chúng tôi không thể tiếp tục mối quan hệ này được nữa... vì hai người thực sự không hợp nhau.
Tôi và Đức luôn gần nhau nhưng mỗi người lại là một đường thẳng riêng biệt. Anh có suy nghĩ riêng của anh, tôi có suy nghĩ của tôi, chúng tôi đã miễn cưỡng bên nhau suốt hai năm qua... Sau bao nhiêu sóng gió bên cuộc tình ấy, đến bây giờ cả hai chúng tôi không thể cố gắng để yêu nhau nữa.
Anh là con trai trưởng, anh có trách nhiệm rất lớn đối với gia đình mình. Chính những điều đó đã khiến anh có tính gia trưởng và hiếu thắng. Khi nhận ra sự đối lập trong tính cách, tôi chạnh lòng khi nghĩ đến phận mình bị hắt hủi và phụ thuộc nhiều vào người đàn ông ấy. Buồn lắm. Xót xa lắm. Đau đớn lắm... nhưng tôi không thể nào tiếp tục với một cuộc sống "tầm gửi" được nữa...
Tôi buồn vì khoảng thời gian qua sống hạnh phúc bên nhau, buồn vì tôi biết anh yêu tôi... và xót xa cho bản thân mình khi tôi đã hiến dâng cho anh tất cả... Vậy mà tình yêu ấy vẫn không thể cùng nhau đi đến cuối con đường...
Mọi người bảo rằng, tôi sẽ hối hận khi chia tay người đàn ông ấy... và rất khó để có thể tìm được một người đàn ông tốt với tôi hơn anh. Và nếu tìm được người đàn ông tốt, liệu họ có chấp nhận quá khứ của tôi không?... Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng hiện tại, tôi chỉ biết được rằng, tôi không muốn kéo dài thêm mối quan hệ này nữa. Nó khiến tôi đã quá mệt mỏi!
Hôm ấy, tôi đã điện thoại hẹn gặp anh. Khi anh đến, tôi chạy đến ôm chầm lấy anh. Anh ngạc nhiên vì cảm nhận được sự thay đổi của tôi.
- Sao vậy em? - Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Chúng mình chia tay anh nhé!... Tôi im lặng và ôm lấy anh thật chặt.
Nhìn thấy sự bàng hoàng trên gương mặt anh, tôi cảm giác dường như mình vừa nói sai một điều gì đó. Anh nhìn tôi rất lâu... như thể đang nghĩ xem người trước mặt mình là ai? Có phải là người con gái anh yêu thương và đã yêu anh hết lòng bấy lâu nay không?
Tôi im lặng và ôm lấy anh thật chặt.
- Tại sao? - Câu hỏi của anh vẫn chưa hết bàng hoàng...
- Vì chúng mình không hợp nhau. Thời gian vừa qua đã rất uổng phí cho cả hai chúng ta. - Tôi trả lời ngắn gọn.
... Đôi mắt anh đỏ hoe... Anh quay đi và nói:
- Em nghĩ kỹ lại đi em! Chúng ta lớn rồi, chúng ta phải có trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.
- Em đã suy nghĩ chuyện của chúng mình lâu lắm rồi anh ạ. Chỉ có điều bây giờ em mới thấy quyết định này thật sáng suốt.
Anh im lặng đi về...
Tối hôm đó, tôi đã khóc. Khóc rất nhiều... Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa? Tôi chưa bao giờ khóc và thấy lòng đau đớn như vậy.
Vài hôm sau, anh điện cho tôi hỏi "Anh có làm gì sai không?"; " Em đã hết giận anh chưa?" nhưng tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình. Chúng tôi vẫn còn liên lạc với nhau hơn một tháng sau đó... nhưng tất cả đều do anh chủ động gọi.
Có một lần, tôi biết anh đang rất buồn khi nói chuyện điện thoại với tôi. Dù anh níu kéo, dù anh mong tôi thay đổi... nhưng tôi vẫn không thể thay đổi quyết định của mình. Từ hôm đó, anh không liên lạc với tôi nữa. Vậy là chúng tôi đã chia tay nhau sau hai năm yêu thương gắn bó.
Sau này, tôi quen Minh, một người đồng nghiệp mới của mình. Tôi luôn dặn lòng mình không được yêu thêm bất cứ ai và chỉ xem Minh như một người bạn. Nhưng dường như lý trí càng ngăn cản thì trái tim lại càng thổn thức mỗi lần nghĩ đến Minh. Nhưng thật bất hạnh cho tôi khi anh ấy chỉ xem tôi là một người đồng nghiệp như biết bao đồng nghiệp khác ở cơ quan... Lúc này, tôi chợt nhớ tới câu nói của người bạn mình ngày trước " Liệu có người đàn ông nào chấp nhận nổi cái quá khứ của mày không?".
Cuộc sống của tôi đang rơi vào bế tắc, không lối thoát...
Tôi giấu Minh về quá khứ của mình và sống bằng một vỏ bọc khác, là một người con gái đơn thuần và giản dị. Khi anh gặp khó khăn, buồn chán, tôi luôn ở bên cạnh anh, lo lắng và chăm sóc anh như người yêu của mình. Khi anh bị đồng nghiệp hiểu lầm, tôi đã đứng ra giải thích cho anh... Vì Minh, tôi có thể làm tất cả, thậm chí những việc vượt quá khả năng cho phép của mình, tôi vẫn luôn cố gắng xoay sở để giúp anh vượt qua...
Lúc này Minh là điều duy nhất tôi quan tâm. Tôi yêu anh hơn cả công việc và cuộc sống của mình... nhưng những gì tôi nhận được từ anh vẫn là danh nghĩa "bạn bè". Những lúc tôi buồn và cần có người bên cạnh, tôi đã gọi cho anh... nhưng nhận lại chỉ là một câu nói vô tâm "Anh rất ngại qua nhà em". Khi tôi ốm nặng và phải nằm viện, tôi rất muốn có anh bên cạnh chăm sóc thì anh lại khéo léo từ chối " Anh không chịu nổi mùi ở bệnh viện" và khi tôi gặp khó khăn trong công việc, tôi cần anh cho tôi lời khuyên thì đáp lại chỉ là một câu nói lạnh lùng "Việc em em biết, còn anh đâu rành?"...
Tôi đã rất đau khổ khi bị Minh đối xử phũ phàng với tình cảm của mình như vậy... Và lúc ấy, tôi chợt nhớ tới Đức, người yêu cũ của mình, người tôi đã nhẫn tâm rũ bỏ để chạy theo một người đàn ông không yêu mình. Tôi đã điện thoại cho anh và khóc rất nhiều... Anh im lặng nghe tôi khóc, chỉ khóc thôi... không nói gì hết. Và khi đó, anh đã ở bên cạnh tôi, động viên, an ủi tôi rất nhiều... Cũng từ độ đó, tôi và anh bắt đầu nhắn tin lại cho nhau. Tôi không biết dạo này anh thế nào, đã có gia đình chưa và cuộc sống của anh có hạnh phúc không?... tôi chỉ muốn chuyện trò với anh, không có việc gì khác ngoài chuyện công việc của mình.
Tôi biết mình đã sai... Tôi hiểu mình là người xấu xa khi nhẫn tâm rũ bỏ người đàn ông yêu thương mình nhất để chạy theo một kẻ hờ hững, vô tâm với tình cảm của mình... Và rồi, khi đau khổ, thất vọng nhất, tôi lại tìm đến anh. Tôi biết mình đang lợi dụng lòng tốt của anh... nhưng tôi vẫn cố chạy theo những điều vô vọng và níu giữ những yêu thương không còn là của mình nữa.
Giờ đây, cuộc sống của tôi đang rơi vào bế tắc, không lối thoát... nhưng tôi không thể nào dừng lại được nữa! Tôi đã yêu người đàn ông ấy, đã dâng hiến tất cả những gì quý giá nhất cho anh... để rồi, khi người ta cần được ở bên tôi nhất, tôi lại rũ bỏ anh để chạy theo một người đàn ông khác. Giờ đây, khi không được đáp lại tình yêu của mình, tôi lại nhẫn tâm tìm về với anh, cần có anh bên cạnh để động viên, an ủi...
Phải chăng, tôi là một người phụ nữ quá xấu xa và tệ bạc?
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Đến chỉ để "làm tình" Anh ta tự cho mình cái quyền được "kéo" bạn vào nhà nghỉ mỗi khi anh ta muốn giải tỏa ham muốn nhục dục của mình... Sau khi đăng bài " Cái ngàn vàng... và viên thuốc tránh thai" , chúng tôi đã nhận được rất nhiều thư của độc giả. Và sau đây, chúng tôi xin trích một số bức thư hay...