Nỗi đau của người đàn bà có chồng trăng hoa
Nơi u tịch này, giờ với tôi đã trở thành chốn thanh nhàn. Nhưng, tôi còn con gái, còn cả tương lai của con phía trước, làm sao buông tay cho được.
Nghe mọi người kể, lúc nhỏ, tôi rất dễ thương. Nhà ở cạnh chùa nê n các sư cô hay bế tôi về chùa nựng nịu cho thỏa việc thiếu hơi trẻ con. Năm đó, ba tôi bị tai nạn, má gửi tôi cho các sư để lên Sài Gòn nuôi ba.
Ba nằm viện hơn một tháng. Bác sĩ nói, do di chứng nên ba khó phục hồi được đôi chân. Má quyết định đưa cả nhà về Sài Gòn mưu sinh, tiện việc chữa trị cho ba.
Chẳng hiểu thế nào mà tôi cứ níu các sư, khóc ngằn ngặt, nhất định không chịu theo má. Mấy lần sau má trở lại, tôi càng khóc dữ. Cảnh nhà đông con, ba lại nằm một chỗ, má gạt nước mắt giao tôi cho nhà chùa. Năm đó, tôi mới bốn t.uổi.
Tôi lớn lên ở chùa, không hiểu nhiều chuyện thế gian; vậy mà trớ trêu thay, năm 18 t.uổi, tôi gặp tiếng sét ái tình. Một doanh nhân đến chùa làm pháp sự, có cả đoàn người đi theo quay phim, chụp ảnh.
Anh chàng quay phim vừa nhìn thấy tôi đã ngẩn ngơ quên cả công việc. Tôi đứng lặng nghe tim mình như có luồng điện chạy qua, lòng rộn lên cảm giác xao xuyến rất kỳ lạ.
Sau đó, anh nhiều lần trở lại chùa tìm tôi. Tôi mặc cảm phận mình, luôn né tránh anh. Anh khẳng định chắc nịch, chúng tôi là duyên trời định. Sư thầy hết lời khuyên can, nhưng tình yêu đã làm tôi mê lịm.
Tôi bỏ áo nâu sồng, nuôi tóc dài. Ngày tôi theo anh về ra mắt gia đình, chị anh tấm tắc: “Em đẹp vầy, hèn chi…”. Má anh thì nói: “Sau này con làm tròn bổn phận là được, hai bác không câu nệ gì”. Tôi như trút được gánh nặng trong lòng.
Sau đám cưới, người chị chồng giàu có cho miếng đất, cho t.iền cất nhà, xin cả việc làm cho tôi. Lấy nhau rồi tôi mới biết, chồng tôi sinh sau đẻ muộn, được cả nhà cưng chiều.
Anh học hành dở dang nên học nghề quay phim. Công việc của anh khi có khi không, t.iền tiêu xài chủ yếu do cha mẹ và các chị cung cấp. Tôi khuyên anh nên đổi việc để ổn định cuộc sống, nhưng việc nào anh cũng chê cực, không xứng tầm.
Hạnh phúc của tôi chẳng tày gang. Anh quá rảnh nên hay la cà quán xá, cặp bồ hết cô nọ đến cô kia. Tôi khuyên can, khóc lóc. Anh thản nhiên bảo:
“T.iền tôi xài là của cha mẹ cho, đâu phải t.iền của cô mà xía vô”. Nhiều lần năn nỉ chồng không được, tôi mệt mỏi buông xuôi, nghĩ chắc tại số mình khổ, đã tu sao không tu cho trót.
Video đang HOT
Lần đó, nghe anh cặp bồ với một phụ nữ đã ngoài 40, rất giàu có, tôi tá hỏa. Đêm anh về nhà, vợ chồng cãi vã tưng bừng. Anh gầm ghè: “Chê người ta già, vậy mà cô cũng không sánh bằng, cô lên mặt cái gì”.
“Chê người ta già, vậy mà cô cũng không sánh bằng, cô lên mặt cái gì”. (Ảnh minh hoạ)
Anh giật phắt tấm chân dung ba tôi trên bàn thờ, vất vào nhà tắm. Tôi uất nghẹn, ngã lịm dưới sàn nhà. Hôm ấy, ba chồng từ quê lên chơi, đang ở nhà chị chồng kế bên. Nghe ồn ào, ông chạy sang can ngăn.
Nghe tôi uất ức kể sự tình, ông bảo thằng con nghịch tử: “Vô nhặt tấm hình ra, thắp nhang lạy tạ lỗi với anh sui”. Chồng tôi chỉ nhìn cha một cái rồi lên xe đi mất. Không nỡ làm cha chồng khó xử, tôi tự mình nhặt lại tấm ảnh. Quỳ lạy tạ lỗi với cha ruột, tôi đau thắt lòng, chỉ muốn đ.ập đ.ầu c.hết cho xong.
Đêm đó tôi ngồi viết đơn ly hôn, nhưng mấy ngày sau lại xé. Thu nhập của tôi không nhiều nên tôi không có quyền tước đi những ngày no đủ của con gái, cơ hội học hành, ngôi nhà đẹp đẽ và cả người cha – vô lương tâm, của nó.
Sau lần đó, không biết chồng tôi đổi tánh hay sao mà ít chơi bời hơn trước. Anh mua hoa lan về treo đầy sân. Ngày ngày tỉa tót, chăm tưới. Tốn bộn t.iền nhưng tôi cắn răng. Thà vậy còn hơn cho gái ăn.
Không ngờ mấy tháng sau có người cho hay, anh đang cặp bồ với một cô gái mới 17 t.uổi. Cô ta vừa mang thai. Đã quen với tính khí của chồng, nhưng tôi vẫn chới với.
Có lúc, tôi mơ màng khung cảnh ấm êm chiều chiều vợ chồng cùng chăm sóc hoa, ngắm mấy búp lan vừa hé nụ. Nếu anh thích, tôi sẽ vay t.iền mở tiệm bán hoa kiểng.
Chuyện xưa, tôi sẽ cố quên để cùng anh làm lại từ đầu. Nhưng bây giờ, tim tôi trống rỗng, khô cạn hết niềm tin và hy vọng. Tôi bỗng thấm thía câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Tôi làm sao dời nổi thói trăng hoa trong anh.
Tôi trở lại ngôi chùa cũ. Mỗi ngày đi làm về, tôi mượn lời kinh tiếng kệ để giải nỗi đau thắt lòng. Thỉnh thoảng tôi ghé trường thăm con gái, hai mẹ con lại ôm nhau khóc.
Ba tháng tôi bỏ đi, anh không ghé thăm, cũng không điện thoại. Ba má chồng và chị chồng khuyên can, giục tôi về nhà. Nhưng, tôi làm sao đối diện với anh?
Một hôm tôi đang quét sân, anh dừng xe ngoài cổng chùa, nói vọng vào: “Ba má bảo tôi sang đây rước cô. Đừng có hòng. Tự đi thì tự về”. Tôi thẫn thờ thả mình xuống ghế, mặc hai hàng nước mắt ròng ròng.
Nơi u tịch này, giờ với tôi đã trở thành chốn thanh nhàn, tự tại. Nhưng, tôi còn con gái, còn cả tương lai rất dài của con phía trước, làm sao buông tay cho được. Đời tôi đã khổ, sao có thể để liên lụy cả con.
Tôi đã chọn nhầm bến đục, phải ráng gạn đục khơi trong để nuôi con gái tới ngày trưởng thành. Thôi thì, hy sinh một đời vì con vậy!
Theo Phunuonline
Hoang mang vì “vật thể lạ” bám dưới đế giày của chồng
Chồng tôi cuống lên, anh lật xem giày xong thì tái mặt. Nhưng anh khăng khăng nói anh không biết cái "vật thể lạ" này ở đâu ra.
24 t.uổi tôi lập gia đình khi công việc đã ổn định và vững vàng về kinh tế. Chồng tôi là người đàn ông có địa vị quan trọng trong một công ty truyền thông lớn ở Hà Nội, thế nhưng vẻ bề ngoài của anh lại có phần hơi "2 lúa" bởi sự giản dị và tính cách thật như đếm.
Khi mới gặp và quen anh, tôi thích anh ngay lập tức. Cái cách anh đối xử với tôi khiến tôi cảm thấy anh là người đàn ông đáng tin cậy, có thể nương dựa suốt đời được. Anh rất nhẹ nhàng, không nói những lời đường mật, làm gì cũng hết mình và chân thành. Đến buổi hẹn muộn mấy phút mà anh cuống cuồng xin lỗi và tỏ ra áy náy cả buổi.
Cưới nhau về, anh đúng như những gì tôi nghĩ, là một người cha, một người chồng mẫu mực. Chúng tôi kết hôn đến nay đã 6 năm, có 2 mặt con nhỏ nhưng chưa từng có một cuộc cãi vã to tiếng. Vì đơn giản là tôi chưa kịp lớn tiếng thì anh đã kịp thời dàn xếp ổn thỏa. Nhiều người vẫn bảo tôi số sướng, lấy được chồng vừa giỏi k.iếm t.iền lại yêu chiều vợ con và tâm lý không ai bằng. Nhưng chuyện mới đây, khiến tôi cảm thấy suy sụp và hoang mang.
Theo lịch thì công ty chồng tôi chỉ làm sáng thứ 7, đến trưa là anh đã có mặt ở nhà cùng vợ con ăn trưa hoặc đón vợ con về ăn trưa ở nhà ông bà nội. Nhưng mấy tuần gần đây, anh liên tục báo về muộn hoặc không về ăn trưa với đủ mọi lý do từ họp đột xuất cho tới ở lại bàn thêm công việc, triển khai dự án mới... Do quá tin tưởng chồng nên tôi cũng không nghi ngờ gì.
Cưới nhau về, anh đúng như những gì tôi nghĩ, là một người cha, một người chồng mẫu mực. (Ảnh minh họa)
Cuối tuần vừa rồi, anh báo họp đối tác gấp, không về trưa. Hôm đó, đến khoảng gần 6h tối anh mới về tới nhà. Thấy chồng có vẻ mệt mỏi, tôi còn hỏi chồng đi tận đâu về mà trông có vẻ mệt mỏi thì chồng bảo: "Đi đâu, anh ở cơ quan họp suốt, xong việc lên xe về thẳng nhà chứ còn đi đâu được chứ!".
Sau màn hỏi han đó, tôi chuẩn bị cả quần áo, nước để chồng đi tắm cho đỡ mệt. Thấy chồng quên để giày lên giá, tiện tay tôi có nhấc lên cất thì vô tình nhìn thấy đế giày của chồng có một mảng bám kẹo cao su kèm nguyên một b.ao c.ao s.u đã sử dụng. Vừa nhìn thấy "vật thể lạ" đó, tôi đã giật nảy mình và trong đầu thì nảy sinh một loạt những hoài nghi.
Đợi chồng tắm xong, tôi cố tình hỏi lại một lần nữa xem chồng có nói dối gì không thì anh chau mày: "Sao hôm nay lại điều tra anh vậy? Anh đi làm mệt lắm rồi, còn đâu thời gian mà nghĩ tới chơi bời gì". Để chứng minh cho tôi thấy, anh còn bảo tôi kiểm tra quần áo, điện thoại, ví t.iền của anh.
Bình thường tôi không bao giờ động đến những thứ riêng tư của anh, nhưng hôm nay, vì nghi ngờ nên tôi đã cầm lấy và xem xét một loạt. Lật ví anh ra, bên trong có bức ảnh của 2 đứa con, vài tờ t.iền, mấy tờ danh thiếp và thẻ ngân hàng, thẻ xe... Không có gì lạ. Mở tiếp điện thoại, lật xem danh bạ, nhật ký điện thoại, tin nhắn, album ảnh, nhưng không có khả nghi. Tôi lao vào phòng tắm kiểm tra quần áo của anh, thấy sạch sẽ, chỉ dính chút mùi mồ hôi không đáng kể. Chồng tôi vẫn trố mắt nhìn tôi. Đến lúc này anh mới nhận ra tôi nghiêm túc, anh lại gần bảo: "Sao nay em lạ thế? Ai nói ra nói vào gì anh à?".
Tôi rất muốn tin chồng, nhưng lời giải thích của anh quá sơ hở còn cả "vật thể lạ" kia nữa. (Ảnh minh họa)
Bực bội, tôi hậm hực nói: "Anh nói thật đi. Nếu anh không còn muốn ở với mẹ con em nữa thì em sẽ dọn đi. Anh không phải che che giấu giấu điều gì khuất tất sau lưng em". Vẻ mặt chồng tôi méo lại như không hiểu gì.
Anh gặng hỏi tôi lý do, tôi bèn ngả bài: "Anh xem "vật thể lạ" bám dưới giày của anh kia là cái gì? Ở công ty mà vỏ b.ao c.ao s.u rải rác thế à? Anh ăn vụng mà lại không biết chùi mép". Càng nói, càng uất ức tủi thân nên tôi khóc.
Chồng tôi cuống lên, anh lật xem giày xong thì dáng vẻ luống cuống trông thấy. Nhưng anh khăng khăng nói anh không biết cái "vật thể lạ" này ở đâu ra. Anh làm việc ở công ty cả ngày, rời văn phòng chỉ một tiếng đi ăn trưa, kết thúc công việc thì xuống tầng hầm lấy xe rồi về nhà. Hoàn toàn không bước vào khách sạn hay nhà nghỉ nào.
Làm sao tôi có thể tin chuyện phi lý này được. Mặc dù chồng tôi bảo có thể điện thoại cho đồng nghiệp anh ở công ty để hỏi. Nhưng làm sao tôi dám điện. Hỏi ra, chắc chắn mọi người sẽ biết nhà tôi đang lục đục, tôi ghen tuông, sau anh đi làm còn mặt mũi nào. Với lại, trong một tiếng ăn trưa đó, ai biết anh đi đâu, có ăn hay không. Thảo nào gần đây chồng tôi đều đi sớm về muộn.
Tôi rất muốn tin chồng, nhưng lời giải thích của anh quá sơ hở còn cả "vật thể lạ" kia nữa. Tôi nào ngờ được, người đàn ông thật thà như anh cũng có ngày học người khác thói trăng hoa, chơi bời. Chuyện này cứ như cái gai trong lòng tôi vậy, khiến cho mấy hôm nay tôi rất hay nổi cáu với chồng, làm nhà cửa không yên lành, con cái cũng sợ hãi. Tôi muốn chờ thêm thời gian nữa xem thái độ chồng như thế nào. Có thật chồng tôi đang ngoại tình hay không? Nếu đó là sự thật thì tôi biết làm gì bây giờ hả mọi người?
Theo Afamily
3 chuyến công tác 3 đứa con, chồng vẫn không hối cải Lần này chị đã quyết, chị không thể cùng sống với con người tệ bạc đó thêm một ngày nào nữa. Chị thấy trên đời này không có ai khổ như chị, lấy phải người chồng không biết nên dùng tính từ nào để miêu tả nữa. Chị biết anh ta có cái tính trăng hoa từ khi còn trẻ nhưng cứ đinh...