Nỗi đau của gia đình kẻ sát hại 4 người thân
Bây giờ thì Đặng Quốc Việt, sinh 1981, ở phường Dư Hàng Kênh, quận Lê Chân đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Bản án tử hình đã được thi hành. Và chính kẻ đã đang tâm sát hại những người ruột thịt của mình (ông nội, bác dâu, chị con bác) cũng đã thừa nhận “trăm lần đáng chết!”.
Trước khi thi hành án vài ngày, Đặng Quốc Việt sống trong tâm trạng kỳ quặc: Khóc nhiều và lúc nào cũng muốn giãi bày với Ban giám thị, cán bộ quản giáo trại tạm giam. Kẻ tử tội ân hận “hình như sắp đến ngày cháu phải vĩnh biệt mọi người rồi, vì mấy đêm nay ông nội cháu thường gặp cháu trong giấc mơ và lần nào ông cũng nói thương cháu lắm… Cũng thật lạ, chính cháu giết ông cơ mà sao ông lại thương cháu… Ông chỉ lặng im và ru cháu ngủ. Dù hành động của cháu là tội ác, nhưng bây giờ cháu mới thấm thía cái giá phải trả cho cuộc đời mình, càng thấy thương ông nội nhiều hơn…”. Vào hôm đi thi hành án, trong lá thư viết cho người thân, Đặng Quốc Việt nhắc lại đủ điều trước khi chào lời vĩnh biệt…
Hai bố con anh Thắng
1. Nhớ lại ngày 17-5-2005, vụ án hy hữu gây chấn động dư luận thành phố Cảng về người cháu ruột Đặng Quốc Việt bỗng chốc ra tay sát hại bốn người thân là ông nội Đặng Đình Bảo, sinh 1926; bác dâu Dương Thị Quyên, sinh 1967; chị con bác Đặng Thị Hồng Nhung, sinh 1996 và người anh Đặng Ngọc Long, sinh 1992. Trong số 4 người chỉ duy nhất Đặng Ngọc Long được cứu sống và cả cuộc đời sẽ mang thương tật 94% sức khoẻ. Đã 5 năm trôi qua, mọi chuyện đau lòng với gia đình anh Đặng Ngọc Thắng, sinh 1955 (bác ruột của Việt và bố đẻ của Long) coi như đã kết thúc, nhưng sâu thẳm trong anh, nỗi đau dường như chẳng bao giờ nguôi ngoai. Phải vài lần nhờ đến CSKV Công an phường Dư Hàng Kênh và thuyết phục mãi anh Đặng Ngọc Thắng mới đồng ý cho chúng tôi được tiếp xúc và trò chuyện về hệ lụy gia đình anh đang gánh chịu hậu quả vì sự nhẫn tâm đến tàn bạo của chính đứa cháu trong nhà.
Một buổi sáng thứ bảy, trời bỗng đổ mưa rả rích. Ngồi trong căn nhà cũ nơi xảy ra vụ việc kinh hoàng ngày trước, anh Thắng tâm sự với chúng tôi trong tâm trạng mà anh cho rằng “mọi cái bây giờ rất khó nói ra…”. Thỉnh thoảng anh lại ngước mắt lên phía bàn thờ nơi đang gánh nặng hương hồn người bố, người vợ và cô con gái bé bỏng của anh. Tất cả chỉ còn là những hình bóng xa vời vợi. Đêm nào anh cũng thắp hương cho người thân và chẳng bao giờ cầm nổi nước mắt. Nhiều đêm, anh không lý giải nổi tại sao gia đình anh phải chịu tai hoạ thê thảm thế (?). Cả người chết và người sống như bị ám ảnh sự ghê gớm đến tận cùng.
Video đang HOT
Di ảnh những người thân trong gia đình Thắng
Anh Thắng tâm sự: “Thú thật với các anh, nhà còn đây, vườn còn đây, ngày ngày bố con tôi sống trong quạnh hiu. Cháu Long năm nay đã bước sang tuổi 18, đang học lớp 11 Trường THPT Lê Chân. Sau cú đánh của Việt vào vùng đầu, cháu Long được cứu sống nhưng di chứng cho cuộc đời cháu không biết rồi sẽ ra sao. Mỗi ngày, vì cháu hầu như bị liệt nửa thân trái, ít khi tự làm được cho cá nhân mình, bố thường phải 8 lần đưa, đón mỗi khi con đi học. Cũng may, từ ngày xảy ra việc cay đắng, tôi đã xin nghỉ mất sức ở cơ quan về chăm sóc con. Việc đầu tiên tôi làm là học nghề châm cứu để cứu con mình trước.
Đối với cháu Long, tôi luôn ở bên cháu để chữa bệnh. Điều đáng mừng, thời gian vào học THPT, Long chăm chỉ và ham mê với sách vở. Việc học của cháu cũng không đến nỗi nào. Sợ nhất những ngày trái gió trở trời cháu thường rất mệt, tôi lại phải chăm chút cháu hơn. Cầu trời sức khoẻ của cháu đừng đau đớn thêm…”. Ngồi nói chuyện với chúng tôi, anh Thắng vẻ như mất thần sắc và cả tinh thần. Anh liên tục vân vê điếu thuốc và cúi xuống di di đôi chân trên nền nhà cốt để quên đi sự mất mát trong anh. Khi anh Thắng cởi mở trở lại, thân thiện hơn, chúng tôi mới dám hỏi:
- Từ trong tình cảm gia đình, nguyên cớ nào Việt lại xử sự với người thân của mình tàn bạo đến thế?
- Chuyện đó có lẽ là nỗi đau không lời nào nói ra được đối với gia đình tôi. Có điều, bố của Việt là em trai tôi mất từ năm 1985, khi ấy cháu còn nhỏ, mẹ cháu lại bỏ mặc con đi đâu mất tăm mất tích và chính ông nội phải nuôi cháu. Tôi thì đi làm ở cơ quan suốt ngày, ở nhà ông không quản lý được rồi thằng Việt đam mê mạng lúc nào không hay, rồi chơi bời với bạn bè, quá đà sa vào hư hỏng. Còn nguyên cớ ư? Ông nội có chia cho nó phần đất và làm sổ đỏ hẳn hoi, chờ khi nào cháu trưởng thành sẽ bàn giao cho nó. Túng thiếu thế nào đó, thằng Việt đòi ông bằng được sổ đỏ để bán đi tiêu xài. Ông nội không đồng ý, trút giận, nó hành động không còn tính người, sát hại tất cả những người trong gia đình. Thôi thì mọi chuyện đã qua, biết trách cứ ai. Thằng Việt bị pháp luật trừng phạt cũng không còn trên cõi đời nữa, chỉ bố con tôi còn lại là phải gánh nỗi đau vô tận…
2. Đau đớn nhất là với gia đình nào chẳng dám nói, chứ gia đình anh Đặng Ngọc Thắng, người bố Đặng Đình Bảo là một lão thành cách mạng. Bố thằng Việt cũng là liệt sỹ, bản thân anh Thắng nguyên là một sỹ quan quân đội, là Đảng viên từng tham gia chiến đấu trên các chiến trường miền Nam, rồi làm nghĩa vụ quốc tế ở nước bạn Campuchia. “Bản lĩnh sống của gia đình chúng tôi trước gian khổ, hy sinh có thừa, nhưng đến thế hệ con cháu mình chúng nó suy nghĩ khác lắm, chỉ biết hưởng thụ nhiều hơn cống hiến cho gia đình chứ chưa nói gì đến xã hội. Tai hoạ đến với gia đình tôi như hệ quả của sự xuống cấp về đạo đức như thằng Việt từng gây ra. Chỉ còn biết chôn chặt trong lòng nỗi đau một ngàn lần không chia sẻ với ai. Ngay hôm thằng Việt thi hành án tử hình được vài ngày, biết tin gia đình chúng tôi cũng đau đớn lắm chứ. Nó là máu mủ ruột thịt cơ mà. Dù nó đáng phải chết như pháp luật đã phán quyết, song hương hồn nó gia đình chúng tôi vẫn phải xin lỗi gia tiên được đưa về “đoàn tụ”. Vì là con cháu trong nhà, ngoan được nhờ, hư đốn cũng cắn răng mà chịu, Suy nghĩ như vậy cũng là đúng đạo thôi, ai trách cũng phải chịu…”.
Đặng Quốc Việt trước toà
Những lời nói rút ruột của anh Thắng chúng tôi có thể hiểu được. Gia đình anh đang chịu nỗi đau phải dằn vặt cả đời. Người chết có thể yên phận nơi thế giới bên kia, người sống như anh Thắng, cháu Long không biết còn phải chống chọi sự đau đớn tinh thần đến bao giờ mới xoá sạch được. Biết là có chia sẻ đến mấy anh Thắng chỉ bớt buồn phiền đôi chút, chứ từ trong sâu thẳm của một người dư thừa bản lĩnh với cuộc sống này như anh và cháu Long, dù đang ở tuổi hoàn thiện tính cách thì cả cuộc đời chẳng thể nào quên được nỗi bất hạnh. Vượt qua để tồn tại cũng là may mắn lắm rồi…
3. Trở về với hiện tại, anh Đặng Ngọc Thắng tâm sự trong tâm trạng nuốt nước mắt vào trong. Anh chia sẻ rằng, cuộc đời anh còn lại đứa con trai duy nhất là thằng Long. Từng ngày, từng giờ anh lo cho sức khoẻ của cháu và sợ nhất ảnh hưởng chấn thương não biến chứng thì nguy hiểm lắm. Cuộc sống của hai bố con hàng tháng chỉ dựa vào thu nhập hơn 1 triệu đồng trợ cấp thương binh hạng 3 của anh. May mà học được nghề chữa bệnh bằng châm cứu, những người quen biết hiểu hoàn cảnh, khi cần chữa bệnh là đến với anh nhờ giúp, rồi cắt thuốc cho người ta nên cũng có thu nhập thêm cho cuộc sống hàng ngày. May nhất là anh gặp được một người phụ nữ giàu lòng nhân ái, thương bố con anh nên mới mong muốn được kết hôn để cùng anh gánh vác gia đình. Anh đồng ý và từ hai năm nay anh có thêm một cháu gái nữa với gia đình mới.
Không còn cảnh đơn lẻ nuôi con, anh Thắng yên tâm phần nào chăm chút cho gia đình. Ở tuổi 55, anh lo không biết có còn sức lực tạo dựng cho cháu Long được trọn vẹn. Nói rồi anh dẫn chúng tôi xuống căn nhà liền kề để được tiếp xúc với cháu Long vì hôm nay là ngày thứ bảy, Long không phải đến trường. Cháu Long đang ngồi học, thấy có khách đến, cháu cuống quýt nhờ bố mặc thêm chiếc quần dài. Bị liệt nửa phần người bên trái, nên trừ việc sinh hoạt cá nhân, cầm bút viết tay phải Long có thể tự lập được, chứ những động tác phức tạp một chút đều phải nhờ bố hỗ trợ. Nhìn Long ngồi xuống, đứng lên có vẻ run rẩy, chúng tôi thấy ngại cho cháu. Ngồi nói chuyện vui một lúc chúng tôi mới dám hỏi Long:
- Cháu cảm thấy trong học tập có trở ngại gì không ?
- Cháu tiếp thu bài trên lớp nhiều khi chậm hơn các bạn, nhưng không đến nỗi nào và kết quả học tập của cháu cũng được, các môn học sàn sàn nhau. Ngại nhất là môn ngoại ngữ, vì cháu ảnh hưởng não nên phát âm không chuẩn xác lắm. Cháu sẽ cố gắng học để một năm nữa hết chương trình THPT và dự định của bố cháu sẽ theo học nghề y dược, mong muốn chữa trị bệnh cho mình và giúp người khác. Không biết cháu có làm được như vậy không. Cháu sợ bệnh của cháu tái phát thì khổ cho cháu và cả bố nữa. Cháu lo cho cháu vậy thôi, cháu chỉ thương bố nhiều vì quá vất vả với cháu. Nhớ ngày mới bị thương, phường cho hưởng tiền trợ cấp tàn tật, mỗi tháng cũng được thêm vài trăm giúp bố trong chi tiêu. Giờ không hiểu tại sao phường lại thông báo cắt không được hưởng trợ cấp nữa làm cho gia đình cháu càng thêm khó khăn (?)…
Nghe cháu Long nói, chúng tôi thấy mủi lòng thực sự bởi trong sâu xa lời nói của đứa trẻ đang lớn có cái gì đó chín chắn và nhân nghĩa vô cùng. Có thể mơ ước của Long làm được, có thể không, nhưng tình con người, tình thương yêu con người đối với những người thân thì Long tỏ ra sâu sắc lắm. Cuối cùng chúng tôi nói chuyện vui vui cho cháu Long đỡ tủi thân chứ không dám nhắc lại chuyện cũ và xin phép chụp cho bố con anh Thắng một kiểu ảnh. Chia tay bố con anh, chúng tôi ghi nhớ mãi những hình ảnh cơ cực mà anh Thắng, cháu Long đang phải hứng chịu. Có lẽ hành động phi nhân tính của Việt là hệ quả của việc giáo dục không đến nơi đến chốn và nó đã đẩy gia đình anh Thắng vào cơ sự như hôm nay. Đặng Quốc Việt đã mất đi, cuộc đời này đã phải đang tồn tại hệ lụy quá đau lòng…
Theo ANHP
"Hành trình" kẻ sát hại cháu họ trong nhà nghỉ
Nhà nghỉ, nơi xảy ra vụ án.
Nguyễn Khắc Chung (SN 1979, nhà ở phường Ngọc Lâm, quận Long Biên), đối tượng gây ra vụ trọng án tại nhà nghỉ N.L, phường Bồ Đề, quận Long Biên, đã treo cổ tự tử tại một nhà nghỉ ở đường Hồng Hà, quận Hoàn Kiếm. Quá trình thu thập các chứng cứ, tài liệu, CAQ Long Biên đã cơ bản dựng lại được hành trình trở thành kẻ giết người của đối tượng.
Chiều 7-9, ngay khi nhận được thông tin Nguyễn Khắc Chung đã tự sát, anh Nguyễn Văn Ngọc, bố của cháu Nguyễn Ngọc A. đã lập tức gọi điện thoại về CAQ Long Biên để xác minh. Trong sự việc này, khó có thể kể được hết nỗi đau đối với gia đình anh Ngọc. Họ vừa là những người làm ơn đối với Chung, lại bị đối tượng này gây nên nỗi mất mát quá lớn. Có quan hệ họ hàng, biết Chung không có nghề nghiệp ổn định nên anh Ngọc đã đưa Chung về nhà mình ở Bắc Giang để dạy nghề may. Gia đình anh đối xử với Chung như người nhà. Và trong suốt thời gian sống ở nhà anh Ngọc, Chung không có biểu hiện gì bất thường.
Sáng 2-9, Chung xin phép anh Ngọc cho cháu A. về Hà Nội chơi. Không chút băn khoăn, anh Ngọc đồng ý và còn cho Chung mượn xe máy Magic để chở cháu A. Tối 2-9, Chung chủ động gọi điện thoại cho anh Ngọc, xin phép cho cháu A. ở lại Hà Nội xem bắn pháo hoa, sáng 3-9 sẽ về. 22h, anh Ngọc liên tục gọi điện thoại cho Chung nhưng không liên lạc được. Quá lo lắng, anh Ngọc về Hà Nội cùng một số người họ hàng đi tìm cháu A. đồng thời đến CAP Ngọc Lâm trình báo.
Ngày 3-9, CAQ Long Biên nhận được tin báo tại phòng 202, nhà nghỉ N.L có một cô gái chết không rõ nguyên nhân. Ngay sau khi nhận được thông tin trên, CAQ Long Biên cùng các phòng nghiệp vụ CATP đã khẩn trương đến hiện trường, tổ chức khám nghiệm và giám định tử thi. Kết quả cho thấy nạn nhân có dấu hiệu bị chết do ngạt thở. Qua rà soát, lực lượng công an xác định được bị hại là cháu Nguyễn Ngọc A. (SN 1996), quê quán Việt Yên, Bắc Giang. Một trong những nhân chứng quan trọng của vụ án đã được CQĐT ghi tường trình, là anh Đỗ Viết Cường, lễ tân nhà nghỉ N.L. Anh Cường kể lại: Khoảng 0h15 ngày 3-9, có một nam thanh niên đi xe máy chở theo một cô gái trẻ đến hỏi thuê phòng. Trước khi lên phòng 202, nam thanh niên mua một bao thuốc lá và chai nước. Khoảng 6h15, người khách nam xuống quầy lễ tân gặp anh Cường hỏi chỗ nào bán quà sáng. Sau đó, thanh niên này lấy xe máy phóng đi. 14h cùng ngày, không thấy vị khách quay lại, anh Cường gọi điện thoại lên phòng nhưng không thấy ai trả lời. Nghi ngờ, anh Cường đã cùng một đồng nghiệp lên phòng 202, gọi cửa không được nên đã dùng chìa khóa phụ mở cửa phòng. Và họ đã phát hiện cái chết của cháu A.
CQĐT CAQ Long Biên cũng đã tiến hành ghi tường trình của người thân đối tượng Nguyễn Khắc Chung. Họ kể lại, khoảng 9h30 ngày 2-9, Chung đưa cháu A. về nhà ăn cơm trưa và ở nhà. 16h, Chung lấy xe máy chở cháu A. đi chơi và đến khoảng 17h30 quay về nhà ăn cơm. Ăn xong, Chung lại lấy xe máy nói là đưa cháu A. đi xem bắn pháo hoa, đến 22h trở về nhà. Theo gia đình đối tượng Chung, họ bảo cháu A. ở lại nhưng cô bé nhất quyết đòi về nên Chung đã chở A. đi. Kể từ lúc đó, không ai liên lạc được với Chung và cháu A. Căn cứ vào các lời khai thu thập được, CQĐT xác định Chung chính là đối tượng đã đưa cháu A. vào thuê phòng tại nhà nghỉ. Động cơ sát hại cháu A. của Nguyễn Khắc Chung hiện vẫn chưa có lời giải đáp. Còn kẻ gây án, dường như ý thức được hình phạt pháp luật cũng như dư luận sẽ dành cho y, nên đã chọn con đường tự sát. Sau nhiều ngày rà soát, 17h ngày 7-9, cơ quan công an đã xác định được tung tích của Nguyễn Khắc Chung tại một nhà nghỉ trên đường Hồng Hà, quận Hoàn Kiếm. Chung thuê phòng tại nhà nghỉ này từ tối mùng 4-9 và đã treo cổ chết bên trong.
Theo An Ninh Thủ Đô
Kẻ sát hại chủ quán phở phố Kim Ngưu nhận án tử hình Vốn từng làm việc cho quán phở của ông Tuấn khoảng 6 tháng, Nhượng biết ông chủ có tiền nên có ý đồ cướp. Kẻ thủ ác đã phải trả giá bằng mạng sống của mình. Sáng nay, TAND TP Hà Nội đưa Vi Văn Nhượng (21 tuổi, ở Quan Hóa, Thanh Hóa) ra trước vành móng ngựa về hành vi giết người,...