Nỗi đau chồng hờ hững
Sau 4 năm lấy chồng, Vân không ngờ mình phải “nuốt nước mắt” ôm gối vì chồng hờ hững.
Ngày còn son rỗi, nghe tâm sự của những đàn chị đã thành gia lập thất về chuyện chồng “lười yêu”, lạnh nhạt, Vân chẳng bao giờ để ý. Câu chuyện ấy, với nàng thiếu nữ phơi phới nhan sắc, lại thành đạt trên con đường sự nghiệp, dường như không thể xảy ra. Nhưng giờ đây, sau 4 năm lấy chồng, Vân không ngờ mình phải “nuốt nước mắt” ôm gối vì chồng hờ hững.
Đến cơ quan nghe các chị em khác tán chuyện gia đình hạnh phúc, cô không khỏi chạnh lòng. Nhiều lúc, cô ghen tỵ, thèm muốn có được nụ cười rạng rỡ khi nói về chồng của bè bạn. Bởi từ sâu trong tận đáy lòng, Vân chưa từng dám kể với ai về những đêm dài cô đơn, về nỗi khổ trên cuộc sống lâu nay vẫn phủ đầy nhung lụa.
Nói thẳng ra, Vân thiếu thốn “chuyện ấy”. Hải (chồng cô – PV) là đại diện của một tập đoàn nước ngoài làm ăn tại Việt Nam. Thu nhập gần chục ngàn USD/tháng mà anh kiếm được dư sức đảm bảo cho Vân những điều kiện vật chất tốt nhất. Nhưng ở tuổi đương xuân, lại chưa có con, chuyện Hải cứ biền biệt vắng nhà khiến Vân lúc nào cũng như “ngồi trên đống lửa”. Thời gian đầu, “lửa tình yêu” vẫn còn mặn nồng, nên Vân sẵn sàng bỏ qua chuyện Hải đi cả tháng, rồi trở về mà lên giường cũng chỉ “được chăng hay chớ”. Nhưng dần dà, cô nhận ra chồng mình càng ngày càng hờ hững. Có lần, sau chuyến công tác dài ngày, vợ chồng gặp nhau. Vân gợi ý đi một resort nghỉ dưỡng mà Hải gạt phăng, lấy cớ muốn ở nhà cho yên tĩnh.
Video đang HOT
Vân thấy ân hận khi đã trách lầm chồng (Ảnh minh họa)
Những biểu hiện của Hải làm Vân hết chán nản lại đến nghi ngờ. Trong đêm hiếm hoi chồng nằm cạnh bên, cô gặng hỏi liệu có phải anh đã “léng phéng” với người đàn bà khác. Nhưng lúc đó, Hải không trả lời mà chỉ lắc đầu, rồi thở dài im lặng. Sự thật, Hải chưa từng có ý một dạ hai lòng, ruồng rẫy vợ đi bồ bịch. Mãi sau này, khi Vân kiên quyết ép buộc anh đến khám bác sĩ, nếu không sẽ chia tay, cô mới bàng hoàng phát hiện Hải mắc phải hội chứng Lười “yêu”, vốn không hề hiếm gặp trong xã hội hiện đại ngày nay.
Thì ra, phía sau khoản thu nhập lớn mà Hải vẫn đều đặn mang về tài khoản gia đình là cái giá quá lớn anh phải trả cho áp lực khủng khiếp của công việc. Những ngày dài lênh đênh trên các chuyến bay xuyên lục địa, lịch làm việc căng thẳng (có khi kéo dài hàng chục tiếng mỗi ngày) đã bắt kiệt sức lực và cả cảm hứng “yêu” của anh.
Theo lời khuyên của các bác sỹ, Hải xin nghỉ phép dài hạn điều trị. Vân thấy ân hận khi đã trách lầm chồng. Nhưng chuyện của họ, thực sự cũng là lời cảnh tỉnh cho những người trẻ bận rộn trong xã hội hiện đại. Đừng để hội chứng “lười yêu” vì cuộc mưu sinh đẩy hôn nhân của bạn vào bi kịch…
Theo VNE
Mưa và nỗi nhớ
Anh đến rồi đi bất chợt như cơn mưa, để lại trong lòng tôi bao vết rạn nứt.
Mưa bụi thổi bay đi cái ấm áp của những ngày qua, để lại trong lòng người bao ngổn ngang. Tôi khẽ bước những bước chậm trên con đường dài rợp bóng cây. Heo hút. Một mình đối diện với quá khứ.
Ở nơi này, dưới cơn mưa mùa hạ xối xả, tôi đang loay hoay không biết tìm nơi nào chú ẩn thì có tiếng gọi:
- Lại đây nào cô bé.
Tôi chạy theo anh tới một góc lều nhỏ ven đường, lòng dạy lên bao cảm xúc. Ánh mắt anh trong chiều mưa ấy theo em cho đến tận ngày hôm nay. Anh đến rồi đi bất chợt như cơn mưa ấy, để lại trong lòng người con gái bao vết rạn nứt khó liền.
Tôi nhận ra sự hiện diện của anh trong trái tim mình... (Ảnh minh họa)
Tôi thích cái nồng nàn mà dịu dàng, ngọt ngào mà thanh mát của hoa mộc. Thích cái mỏng manh trong từng cánh hoa. Cái dáng nép mình vào kẽ lá, nửa như e ấp, nửa như gọi mời bằng mùi hương thanh tao, tinh khiết. Tôi vẫn kể cho anh nghe những câu chuyện trong những chùm hoa ấy. Bất chợt anh dừng xe lại bảo tôi đứng chờ rồi sang đường mua cây hoa. Lúc quay lại anh khẽ mỉm cười vẫy tôi tràn đầy hạnh phúc. Cái giây phút hạnh phúc ấy bị xé tan khi chiếc xe cướp mất anh khỏi tay tôi mãi mãi. Mưa nhòe đầy trong mắt, tôi vội lao người nhanh khỏi con phố nhỏ, bỏ lại sau lưng bóng dáng anh đang cố đuổi theo tôi vẫy gọi.
Những ngày mưa, những bông hoa mộc vẫn nở đều khoe sắc. Tôi thích ngắm chúng sau những trận mưa tầm tã, xối xả. Dường như chúng càng đẹp hơn, đầy sức sống và tôi nhận ra sự hiện diện của anh trong trái tim mình. Tôi bước vào nhà, khẽ đẩy cánh cửa phòng, đứa bé ôm choàng lấy tôi hí hửng đòi đi chơi. Tôi khẽ cười, lại ngắt những chùm hoa mộc nhỏ li ti, thơm dịu dắt bé đi thăm một người bạn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi tuyệt vọng của người ở lại Vậy là người tôi yêu thương nhất cũng đã xa tôi, bỏ tôi cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi không thể nào hiểu nỗi tại sao cô ấy có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm điều gì sai? Những gì tốt đẹp nhất tôi đều dành cho cô ấy, những câu nói yêu thương nhất từ nhỏ...