Nơi cuối con đường, tôi muốn màu nắng trở về trong tim…
Là tình yêu, thứ tình cảm con người khiến tôi mang trong mình cả ngàn vạn mối tương tư…
ảnh minh họa
Con người, ngay từ đầu vốn chỉ là một trang giấy trắng, qua năm tháng lớn lên, rồi trưởng thành rồi va vấp, ngã quỵ và chai sạn… sau đó thế nào thì tôi chưa biết nhưng cũng sẽ đoán ra thôi.
Còn bây giờ, tôi đang có cuộc sống của mình, cuộc sống của một trang giấy trắng đang dừng lại tại điểm ngã quỵ và chai sạn bởi những vệt màu đẹp như màu nắng, nhưng cũng khiến tôi không còn là một người vô tư và hồn nhiên.
Là tình yêu, thứ tình cảm con người khiến tôi mang trong mình cả ngàn vạn mối tương tư không có cách nào tháo gỡ. Muốn quên, muốn xóa nhưng chẳng thể vứt bỏ. Muốn có một cuộc sống mới nhưng sao cứ đứng lại ở quá khứ, chờ gì, đợi gì, mong ai, đợi ai…
Nhiều lúc muốn buông bỏ tất cả, đã có rất nhiều những suy nghĩ thiển cận, không thấu đáo muốn tước bỏ cuộc sống của chính bản thân. Bởi vì khi chấm dứt một tình yêu đúng nghĩa, cứ phải chìm trong những đêm dài đằng đẵng, không lối thoát.
Định mệnh của con người thật trớ trêu, sinh ly tử biệt chẳng ai ngờ nhưng vẫn mong có ngày suy nghĩ đồng tâm sẽ gặp lại.
Video đang HOT
Tình yêu của tôi, tôi vẫn luôn trân trọng cho dù đã đi qua. Không ai nói với ai sẽ từ biệt, một người không mảy may nghĩ tới việc phải chia xa, còn một người đã chuẩn bị sẵn tâm lý rất buồn, rất đau nhưng lại không nói ra cứ luôn mang trong mình sự tự ti thái quá, cứ nặng lòng tới da diết như vậy, có vui thú gì chăng?
Tình yêu của tôi là thế, chỉ cần nhìn thấy nhau cũng thấy vui. Nhưng trong trường hợp này, tình yêu không được phép im lặng như thế. Nó sẽ khiến người ở lại sống cả cuộc đời với hai từ “không biết”, điều đó thật khó khăn.
Giống như khoảng cách rơi từ thiên đường xuống địa ngục thật dễ, còn từ địa ngục mà tới thiên đường là bao nhiêu chông gai, thử thách, là bao nhiêu rướm máu, đau thương nào ai thấu, ai hiểu. Năm, mười năm hay hai mươi, ba mươi năm nữa hay khi trở thành tro bụi đây.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” câu nói này tôi sẽ không bao giờ tin tưởng được nữa cho dù nó được nói từ ai, trong hoàn cảnh nào. Câu nói này là tổn thương ám ảnh suốt cả đời tôi.
Trong khi tôi đang vô vọng tìm kiếm lý do để con tim thôi đừng đau đớn nữa, thì trùm lên là nỗi thất vọng đen tối buộc tôi phải ngụp lặn trong đó. Suy cho cùng, tình yêu dang dở của tôi kết thúc không có lý do và lý do với tôi lúc này còn cần thiết.
Tất cả còn lại chỉ là ký ức, con người cũng có ít nhiều thay đổi chứ. Tôi biết rằng tôi chỉ đang nuối tiếc, giỏi che giấu, và tạo một rào cản vô cùng lớn cho những mối quan hệ ở phía trước. Biết làm sao khi nỗi nhớ thương vẫn còn đó.
Trang giấy trắng cuộc đời tôi bị vẽ lên màu nỗi nhớ, người ra đi hay người ở lại không cần phải cảm thấy có lỗi nữa.
Trong đời này gặp được nhau đã là điều may mắn rồi, chỉ tiếc rằng thần Cupid hay ông Tơ, bà Nguyệt hoặc Thượng đế không cho ta đi cùng tới cuối con đường.
Con đường này là của một đời người không có lý do cho việc chấm dứt, cũng là con đường của riêng tôi, do tôi chọn. Đời người dài ngắn chẳng tày gang, cuối con đường tôi muốn màu nắng trở về.
Theo Phununews
Tôi vẫn không quên được mối tình đầu
Nhớ về anh, em thường cho rằng đó là kỷ niệm đẹp của mối tình đầu. Em cất giữ tình yêu ấy trong tim, mãi mãi không quên...
Ngày xưa, anh hay đàn cho tôi hát. Ảnh minh họa
Hoàng ơi!!!
Những khi buồn, em thường gọi tên anh, người đầu tiên em đã yêu. Nhiều lúc em chợt hỏi: sao anh không để lại cho em những nỗi đau, sự buồn tủi để khiến em quên anh đi mà ngược lại anh chỉ cho em hạnh phúc ngọt ngào để rồi anh bay đi nơi khác?
Em ghét anh, ghét như ngày đầu em gặp anh tại sân khấu nơi em biểu diễn văn nghệ. Em ghét đôi mắt anh nhìn như muốn thiêu đốt thân thể em. Đáp trả lại ánh mắt ấy, em đã lườm anh và cuối cùng anh phải chào thua. Khi chương trình văn nghệ kết thúc, anh thì thầm với chị trưởng đoàn: "Cô bé đó là ai?"
Lần thứ hai em gặp lại anh tại chương trình văn nghệ của trường. Lần này, anh thôi không nhìn em với ánh mắt khó chịu. Sau buổi trình diễn, anh nói nhỏ vào tai em: "Cô bé đi ăn kem với anh nhá". Em gật đầu đồng ý.
Em kéo theo gần hết bạn bè cùng lớp. Báo hại lần đó, anh đã tiêu tốn hết cả tháng lương. Em nghĩ sau lần gặp gỡ ấy, anh sẽ không còn ý định gặp em, cô bé lém lỉnh làm anh hao tài, tốn của. Nhưng em đã sai. Mỗi ngày, sau những buổi đi học về, em thường được người nhà trao cho những chiếc phong bì mà bên trong là những tấm thiệp thật dễ thương với dòng chữ: "Dễ thương phải không bé"; "Đáng yêu bé nhỉ"... Những lần như thế, em chỉ ầm ừ, dối mẹ đó là thiệp của cô bạn phương xa. Em đã có một suy nghĩ khác về anh.
Lần đầu tiên em chấp nhận lời mời đi chơi riêng với anh đó là ngày Thành lập Đoàn, trường tổ chức cắm trại cho toàn thể học sinh. Sau buổi văn nghệ mà chính tay anh đàn cho lớp em hát, anh đã đưa ra lời mời ấy. Ngồi nói chuyện với anh, em càng hiểu hơn về anh, một người đàn ông từng trải, đã bước qua những nỗi đau. Anh nói lời yêu khi trái tim em đập thình thịch. Trở về trường, em vẫn chưa hết bàng hoàng với những lời tỏ tình của anh.
Những cánh thiệp, những lời chúc mừng vẫn đến với em. Mùa xuân năm ấy cũng là lúc em biết yêu anh. Anh sống một mình trong khu nhà tập thể. Sau giờ làm việc, anh vẫn hay đến nhà đón em đi chơi. Loanh quanh khắp nơi, anh lại đưa em về phòng, anh đàn, em hát... Những đêm mưa, tiếng đàn anh vang vọng càng khiến em nao lòng. Anh ngồi đàn, ngắm em như một báu vật. Anh yêu emnhưng không dám sở hữu em. Mùa hè năm ấy, em đã trúng tuyển vào đại học.
Em ghét nước Mỹ, ghét cái xứ sở văn minh đã lôi kéo anh đi. Đêm cuối cùng ở Việt Nam, anh đã lên Sài Gòn đưa em dạo khắp nơi nào là bến Bạch Đằng, xem văn nghệ ở sân khấu Trống Đồng. Khi chia tay, em hỏi: "Ngày mai, anh có muốn em tiễn không?". Im lặng hồi lâu, anh đáp: "Anh sẽ không thể đi nếu gặp em". Em quay đi mà mắt em ngấn lệ, em biết em sẽ mãi mãi mất anh.
Mãi đến bây giờ, dù đã hơn 20 năm trôi qua, em vẫn còn yêu anh. Nhớ về anh em thường cho rằng đó là kỷ niệm đẹp của mối tình đầu. Em cất giữ tình yêu ấy trong tim, mãi mãi không quên...
Theo VNE
Lời yêu em luôn trong tim Dù anh không phải là lựa chọn của em nhưng cho phép anh mang bóng hình em vào trái tim. Anh biết mình đã không thể giữ được trái tim em bên cạnh vì lựa chọn của em thật cao sang anh không thể với tới. Dù anh không phải là lựa chọn của em nhưng cho phép anh mang bóng hình em...