Nỗi buồn Tết của người làm mẹ đơn thân
Chị có cảm giác, họ chỉ muốn thốt ra câu &’em có con với ai, chồng em đâu, sao em không lấy chồng?’. Nhưng chị biết, chẳng ai dám hỏi vì có hỏi, chị cũng chỉ cười mà quay đi.
Đời tư của chị, chị không muốn ai bận tâm, vì chị đã lựa chọn con đường này là chị quyết định đi trên con đường ấy. Chỉ có chuyện bố mẹ là chị băn khoăn, cảm thấy có lỗi với sự kì vọng của mẹ cha.
Thật ra, trước giờ chị chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã làm. Ngày chị yêu người đàn ông ấy, chị đã nghĩ, sẽ rất tự hào khi đưa người ấy về ra mắt bố mẹ đây. Chị có được người yêu lịch lãm, đẹp trai, ga lăng và giàu có. Chị tin rằng anh yêu chị thật lòng. Vì so với chúng bạn, chị nổi trội hơn về nhan sắc, cũng có công việc ổn định, cũng là người phụ nữ được nhiều người mê…
Chị không hay, khi chị sa chân vào yêu người đàn ông ấy cũng chính là lúc, cuộc đời đen tối của chị bắt đầu. Chị đã quá ngây thơ khi cứ yêu mà không tìm hiểu để khi biết người ta có vợ thì thất vọng tràn trề. Nhưng chị vẫn không hề hối hận, sau hơn 1 tháng suy nghĩ, chị quyết định cứ yêu. Chị muốn làm điều mình thích, chị muốn sống, được ở bên cạnh người mình yêu, còn hơn là phải chia tay rồi sống vật vã đau khổ, chấp nhận chia tay. Chị cứ yêu đã, yêu đến khi nào cảm thấy không thể yêu nữa thì thôi.
Anh cũng nói yêu chị và xin lỗi chị. Chị hiểu, chẳng có một kết cục đẹp cho chị, cùng lắm là làm mẹ đơn thân nhưng chị không hề hối hận khi đi trên con đường này. Chị chấp nhận với lựa chọn của mình và sau hơn 2 năm yêu anh, chị đành lòng làm mẹ đơn thân vì chỉ muốn, con của chị phải là con của anh. Nghĩ đến việc bỏ anh để chạy theo tình yêu mới, chị sợ mình không sống được vì ngày ngày nhớ nhung anh rồi lại làm khổ người chồng hiện tại. Như thế, thật không công bằng với chồng của chị. Chị đành chọn làm mẹ đơn thân, coi như đó là cái giá chị phải trả khi đã trót yêu người có vợ.
Chị cứ yêu đã, yêu đến khi nào cảm thấy không thể yêu nữa thì thôi. (ảnh minh họa)
Hơn 1 năm, chị sống ở thành phố khác, không dám về nhà vì chỉ sợ thiên hạ dị nghị. Mẹ con chị cũng lén lút, giấu sự thật, chỉ có bố mẹ chị biết. Chị sinh xong, rồi đưa con về khi con đã cứng cáp, lúc này, hàng xóm láng giềng mới té ngửa. Bố mẹ chị sốc nặng, mẹ khóc lên khóc xuống vì đứa con gái xinh đẹp, có học có hành mà họ kì vọng. Nhưng làm sao được, sự đã rồi, giờ muốn trách mắng chị cũng chỉ làm chị đau lòng thêm mà thôi.
Video đang HOT
Chị đã trao cho anh tình yêu, sự ngọt ngào, giờ thì chị chọn cách ra đi, trả anh về với nơi anh vốn đã lựa chọn. Có con rồi, chị chỉ cần vậy thôi và sẽ cố gắng vững bước trên con đường này. Hàng xóm không hỏi nhưng cũng hiểu, chị đã làm mẹ đơn thân. Chỉ là, họ vẫn muốn xâm phạm vào đời tư của chị bằng cách bàn tán sau lưng. Ban đầu, chị thấy buồn lắm, tủi lắm, ái ngại lắm, chẳng dám nhìn ai vì ánh mắt của họ thật sắc lạnh và vô tình. Nhưng lâu dần thành quen, chuyện đó với chị chẳng quan trọng. Làm mẹ đơn thân chính là chọn lựa của chị. Chị không hối hận vì đó là con của chị và anh, người chị yêu thương thật lòng.
Chỉ là, mỗi năm, Tết đến xuân về, cảm giác cô đơn trống trải lại ùa vào trong lòng chị. Người ta có vợ, có chồng, có gia đình đưa nhau về quê ngoại ăn Tết, chị vẫn một mình dắt tay con trên con đường quen thuộc. Người ta có mái ấm riêng, có chồng để dựa vào, để lo toan, còn chị, chỉ có chị với con, vẫn mãi là như vậy…
Tết rồi, lại một năm nữa trôi qua, chị cũng lại mang nặng tâm trạng trong lòng. Vẫn cảm giác cũ, vẫn nỗi trống trải khi xưa, năm nào cũng lặp đi lặp lại. (Ảnh minh họa)
Tết của người làm mẹ đơn thân nhiều khi cô độc lắm. Chị cũng thấy cô độc, trống trải. Chị muốn được chồng đưa con đi chơi, được đi du xuân, được tới nơi này, nơi nọ và chị thèm cảm giác được làm dâu, được về nhà nội ăn Tết. Nhưng tất cả chỉ là viển vông, vĩnh viễn anh và chị sẽ không có được cơ hội làm vợ chồng và bây giờ thì mọi thứ càng xa vời.
Anh đã có tổ ấm riêng, cũng không còn nhớ đến chị và con nữa. Còn chị vẫn ở đây, nhớ anh… Bao nhiêu người đàn ông theo chị, chị đều không màng tới. Chị đã xác định đi trên con đường này, chị sẽ không đi bước nữa. Con chị rồi sẽ ra sao nếu chị lại lấy chồng, lại sinh đứa con nữa. Chị sợ, con sẽ tủi thân khi không có cha, khi nhìn em có cả cha, cả mẹ. Nên chị không thể nào sinh đứa thứ hai.
Tết rồi, lại một năm nữa trôi qua, chị cũng lại mang nặng tâm trạng trong lòng. Vẫn cảm giác cũ, vẫn nỗi trống trải khi xưa, năm nào cũng lặp đi lặp lại. Nhìn tóc mẹ bạc thêm, bố già yếu thêm, chị chẳng biết nói gì. Chị chỉ cảm thấy buồn vì không biết đời mình sẽ trôi về đâu. Chỉ mong dùng sức lực của mình để yêu thương con, quan tâm con, lo cho con có được cuộc sống hạnh phúc. Chẳng biết còn bao nhiêu cái Tết qua đi như thế này nữa, và cũng không biết bao nhiêu cái Tết phải buồn, phải tủi vì đã yêu một người không nên yêu. Làm mẹ đơn thân thật chẳng dễ dàng gì, nhưng phải cố gắng thôi, cố gắng bằng mọi giá, rồi mọi thứ sẽ đến từ từ, ra sao thì ra. Cứ chấp nhận và bằng lòng vì con đường đó là do mình chọn…
Theo Khampha
Dám đứng lên, Dám bước đi!
Tôi chưa bao giờ rời bỏ một con đường nào vì vài cú ngã. Cho dù khi về đến đích, tôi có mang trên người bao nhiêu vết thương đi chăng nữa thì thành quả đạt được luôn xứng đáng với sự hi sinh đó.
Hôm nay, tôi nghe được câu chuyện của một người bạn. Dù chỉ mới quen nhau vừa tròn một tháng nhưng chúng tôi đã gặp nhau được vài lần. Cô gái ấy không phải là người yếu đuối, dễ buồn lòng, lại rất thẳng thắn và dễ chịu. Vậy mà cách giải quyết mọi chuyện của cô ấy khiến tôi cứ trăn trở mãi về lý do con người ta buông bỏ đam mê một cách dễ dàng như thế.
Ngày trước, tôi biết một cô bạn. Cô này rất tùy hứng, dễ dàng yêu thích một cái gì đó chỉ qua một hai lần nhìn thấy hay nghe qua. Lúc vừa thích, FB cô bạn ấy lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh, cảm nhận về điều đó, thậm chí cứ 5 phút lại đăng thêm hình, viết thêm vài câu "tường thuật". Rồi một thời gian sau, sự chán nản xuất hiện, bằng rất nhiều lý do: tài chính không đủ theo đuổi sở thích, gia đình ngăn cấm, chán nản... Thế là một nội dung mới lập tức thế chỗ trên status, đương nhiên là sau khi cô nàng đã than vãn, kể khổ đủ điều.
Thời đại này, những bạn trẻ "dễ thích, dễ chán" như thế rất dễ tìm thấy trên FB. Đến nỗi đôi khi tôi tự hỏi không biết thói quen này có áp dụng cả với người yêu hay không?
Quay lại với người bạn lúc đầu. Cô gái ấy theo đuổi một sở thích khá thú vị nhưng lại hơi khó khăn. Tôi ước gì bạn ấy chịu khó xây dựng cho mình một nền tảng tốt trước khi nóng vội chứng tỏ bản thân với mọi người. Bây giờ thì người bạn đó đang đau khổ bởi những lời chỉ trích từ dư luận và cố gắng lẩn tránh, từ bỏ sở thích đó để không phải nghe những lời nặng nề nữa.
Tôi không trách dư luận. Suy cho cùng, đó chỉ là một nhóm người có thói quen soi mói, phê bình người khác - tật xấu mà đa số ai cũng mắc phải. Cho dù bạn có đi đến đâu, làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ tránh được những cái nhìn, lời nói của mọi người xung quanh. Tôi nhớ đến một câu nói (nghe đồn là) của người nổi tiếng nào đó rằng: "Bạn sẽ không bao giờ đạt đến đích, nếu bạn cứ dừng lại và ném đá vào mỗi con chó bên đường, chỉ vì tiếng sủa của chúng".
Hơi tiêu cực một chút nhưng sẽ rất hữu ích nếu bạn không thể thông cảm cho dư luận.
Tôi chỉ tiếc cho người bạn ấy. Cái tiếc đầu tiên, tôi tiếc vì quyết định từ bỏ quá sớm của cô ấy. Để tìm được một con đường thú vị như thế, đó đã phải là một cái duyên, một may mắn. Có người cả đời còn chẳng thể tìm cho mình một thú vui, cứ lặng lẽ mà sống giữa bộn bề công việc, gia đình. Một niềm yêu thích không hẳn là thứ gì to tát, vĩ đại mà chỉ đơn giản là niềm vui, cảm hứng cho một ngày dài vất vả. Rồi đây, khi một lúc nào đó bạn đột nhiên muốn bắt đầu lại chặng đường cũ, liệu đam mê có còn đủ không, hay chỉ là chút luyến tiếc, tùy hứng còn sót lại?
Cái tiếc thứ hai, tôi tiếc cho sự nông nổi của bạn. Lập một trang fanpage ra, truyền cảm hứng cho mọi người rồi đột nhiên xóa sạch mọi thứ, công khai rằng mình đã mệt mỏi. Chẳng lẽ bạn hoàn toàn không biết mình vừa thực hiện một hành động trẻ con đến ngu ngốc hay sao? Rồi những người đã và đang bênh vực bạn sẽ nghĩ gì? Rằng bạn đáng thương và nông cạn, rằng bạn đã làm hài lòng những kẻ đã cười nhạo bạn.
Cái tiếc cuối cùng, tôi tiếc vì bạn đã không dám bước tiếp.
Bạn đã đứng lên, đã chọn cho mình một con đường rồi lại quay đầu bỏ chạy khi bị vấp ngã. Có lẽ con đường ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện bóng dáng bạn nữa bởi nó quá khắc nghiệt, nhất là với một cô gái dễ tổn thương và có cái tôi quá lớn như bạn.
Lúc nghe bạn nói lời tạm biệt, tôi chỉ lắng nghe và chúc bạn may mắn trên những con đường khác. Hi vọng rằng vết thương cũ sẽ giúp bạn quen với nỗi đau ở các biến cố khác.
Tôi chưa bao giờ rời bỏ một con đường nào vì vài cú ngã. Cho dù khi về đến đích, tôi có mang trên người bao nhiêu vết thương đi chăng nữa thì thành quả đạt được luôn xứng đáng với sự hi sinh đó.
Theo VNE
Đừng có kiêu ngạo như vậy Từ hồi ra trường, bạn bè mỗi đứa một nơi, đứa nào cũng bận rộn, tớ và bạn ít có cơ hội gặp gỡ. Khi bạn lập gia đình, lúc ấy công việc của tớ không được thuận lợi, tớ không có điều kiện đi dự đám cưới bạn. Bẵng đi một thời gian, chúng ta gặp lại nhau. Bạn đang có một...