Nỗi buồn nàng dâu tỉnh lẻ
Khi cùng chồng về quê, ai cũng vui mừng, riêng bố mẹ Hằng thì hớn hở ra mặt bởi con gái lấy được chồng đẹp trai, lại là “giai phố”. Nhưng ít người biết rằng cô đang khóc thầm.
Tuấn và Hằng là bạn học chung lớp, mối tình trong sáng tuổ.i sinh viên cứ lớn dần theo năm tháng. Khi nắm tay Tuấn sóng đôi, Hằng đã lướt qua không ít ánh mắt ghen tị dõi theo mình. Thế rồi tình yêu của đôi trẻ cũng đơm hoa, kết trái ngọt bằng một đám cưới.
Tuy nhiên, “niềm vui ngắn chẳng tày gang”, ngay ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng đã tỏ ý không hài lòng về nàng dâu tỉnh lẻ. Mỗi khi nấu ăn, mẹ chồng kê ghế ngồi bên cạnh chỉ đạo con dâu. Hằng rửa bát xong, mẹ chồng săm soi lại từng chiếc một.Hằng quét nhà mẹ chồng kiểm tra, moi móc bụi, rác dưới tận sâu gầm ghế, gầm bàn đưa ra ngoài, chỉ cho Hằng xem.
Hằng buồn và tủi thân hơn khi mẹ chồng nói oang oang với hàng xóm: “Thằng Tuấn cưới vợ nhà quê, chả biết gì gia phong nề nếp, đến điều khiển máy giặt cũng không biết cách, về đây, tôi phải dạy bảo từ đầu đấy”.
Khi Hằng sinh đứa con đầu lòng, con trai Hằng khóc dạ đề ròng rã 3 tháng, đêm nào Hằng cũng một mình ẵm con ru hời. Mẹ chồng chạy thẳng lên phòng mắng: “Hát ầm ầm lên thế thì thằng bé làm sao mà ngủ được? Nó khóc là do nó khát nước hoặc nó đói, phải lấy nước cho nó uống. Hoặc do móng tay nó dài mà chưa chịu cắt cho nó. Phải tìm hiểu xem nó vì sao mà khóc chứ?”.
Hằng mới nói một câu: “Mẹ ơi, cháu nó đang khóc to thế mà cho uống nước thì cháu sặc mất mẹ ạ!”. Mẹ chồng đã quát ầm ầm: “Đã dốt, đã vụng rồi, lại còn hay cãi”, nói xong bà vùng vằng bỏ xuống phòng mình.
Mệt mỏi vì chăm con suốt đêm, chồng không hề bén mảng giúp đỡ bởi từ ngày có con, mẹ chồng yêu cầu chồng sang phòng khác ngủ. Bà nói: “Việc chăm con là của phụ nữ không phải của đàn ông”. Hằng tủi thân, nước mắt giàn giụa.
Chồng chạy sang: “Sao em lại cãi mẹ, em nên nhớ 2 câu anh dặn em ngay từ ngày đầu về làm dâu. Câu thứ nhất: Trong nhà này mẹ bao giờ cũng đúng. Câu thứ hai: Nếu mẹ sai, em hãy xem lại câu thứ nhất”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Sau một đêm mệt mỏi, Hằng chìm vào giấc ngủ, 6h 15 sáng, Hằng giật mình tỉnh dậy bởi mẹ chồng đã vào phòng bật điện sáng trưng: “Có con nhỏ mà ngủ trương lên đấy à? Phải dậy sớm cho thành thói quen, không làm gì cũng phải dậy”, nói xong bà đi khắp các phòng tìm những cái quạt bám đầy bụi bẩn bắt Hằng mang xuống dưới lau rửa. Sau khi Hằng lau quạt xong, mẹ chồng lại giúi cho nắm giẻ bảo bà lau nhà vệ sinh đi, nhà này lúc nào cũng phải sạch sẽ, không ở bẩn như lũ nhà quê được.
Thức trắng nhiều đêm, thêm với tâm trạng u uất sau sinh, Hằng ngã xỉu ra sàn tắm. Lúc ấy mẹ chồng với lo lắng, vội vàng gọi điện cho Tuấn đưa Hằng đi bệnh viện. Bệnh viện chuẩn đoán, Hằng bị suy nhược thần kinh, suy nhược cơ thể. Nhìn vợ xanh xao vàng vọt, Tuấn ôm vợ vào lòng, Hằng tủi thân khóc nức nở: “Anh..xin.. phép.. mẹ.. cho em về quê một thời gian”.
Mặc dù bị mẹ phản đối, nhưng lần này Tuấn vẫn quyết cho vợ con về thăm bà ngoại theo nguyện vọng của Hằng nhưng lòng Hằng vẫn rối bời: “Rồi khi hết thời gian nghỉ sinh con, ra thành phố, Hằng lại đối diện ra sao với mẹ chồng đây?”.
Theo Khỏe & Đẹp
Sau đêm thức trắng bên người chồng đại gia, tôi quyết bỏ xứ ra đi
Đặc biệt, khi nghe anh bày ra các kế hoạch để trốn việc phải về quê nội, quê ngoại trong dịp năm mới, tôi bỗng thấy ghê tởm người đàn ông đường đường là chủ của hàng chục nhân viên...
Chào độc giả của mục tâm sự , khi viết những dòng chữ này, tôi đã rời khỏi căn biệt thự của người chồng đại gia và ở xa Hà Nội cả nghìn cây số. Quyết định b.ỏ chồn.g, bỏ quê hương hoàn toàn là do tôi nhưng giờ đây khi một mình bơ vơ nơi đất khách quê người, một mình trong căn phòng khách sạn vắng lạnh, tôi lại thấy có chút băn khoăn nên muốn chia sẻ lên đây những mong nhận được lời góp ý của các bạn.
Tôi năm nay 28 tuổ.i, vừa kết hôn được 10 tháng và chưa có con. Tôi là một nhân viên kế toán giỏi, luôn được nhiều công ty săn lùng và được mọi người nhận xét là có ngoại hình khá. Vậy nên khi biết tôi kết hôn với người chồng giàu có, tài ba, ai cũng nói tôi xứng đáng và cuộc hôn nhân này sẽ bền vững.
Bản thân tôi khi yêu và quyết định lấy anh, tôi cũng nghĩ rằng cuộc hôn nhân này sẽ tốt đẹp và thích hợp nhất trong những sự lựa chọn của tôi lúc đó. Anh có học thức, hiểu biết sâu rộng và có sự tinh tường của một người làm kinh doanh. Tôi là người khá cá tính, tôi luôn tâm niệm chồng là phải hơn tôi một cái đầu nên mẫu hình như anh khiến tôi ngưỡng mộ và quyết lấy làm chồng.
Ngay từ thuở yêu nhau, tôi đã biết anh là người khắc kỷ và rất chặt trong chi tiêu. Tôi vẫn nhớ năm đầu tiên yêu nhau, Tết đến anh vòng 5,7 dãy phố để tìm được cây quất rẻ tặng bố mẹ tôi. Quà anh tặng tôi cũng chẳng bao giờ quá 500 nghìn đồng.
Bố tôi từng nhiều lần ngỏ ý bảo tôi rằng hãy cân nhắc lấy một người chồng hà tiện, kẻo sau này mất hết anh em. Nhưng vì ngưỡng mộ tài năng của anh, tôi vẫn quyết lấy vì tôi tin rằng người khôn ngoan như anh hà tiện ở đâu chứ với vợ con chắc sẽ khác. Thêm nữa, tôi cũng có khả năng kiế.m tiề.n tốt nên việc giúp đỡ bố mẹ, anh chị em tôi có đủ khả năng không cần đến chồng. Vậy nên tôi đã hồ hởi bước vào hôn nhân.
Nhưng đúng là, chỉ đến khi về sống với chồng tôi mới biết mình sai lầm. Đúng là con người ta cần phải có sự tôn trọng, đồng điệu thì mới sống được với nhau. Tôi không phải là kẻ ăn chơi, hoang phí gì nhưng khi sống với anh tôi mới thấy rằng đàn ông keo kiệt thật là ghê tởm.
Mang tiếng là lấy được chồng giàu sang, nhưng kể từ khi lấy chồng đến nay, đã gần một năm nhưng nói không ai tin, tôi chưa từng được tiêu đồng tiề.n nào của chồng. Lấy nhau xong chúng tôi ở riêng, trong căn biệt thự lớn và chỉ có hai vợ chồng nên mọi việc chi tiêu trong nhà tôi một mình chi trả. Từ tiề.n ăn uống, điện nước, thậm chí cho đến tiề.n mua sắm vật dụng trong nhà cũng là do tôi rút từ tài khoản riêng. Nhà tôi lớn, chồng lại hay mời bạn bè về nhà ăn uống nên khoản chi tiêu sinh hoạt này chẳng hề nhỏ, có tháng tới cả hai chục triệu đồng.
Thời gian đầu, khi không thấy chồng nói đến chuyện đóng góp tiề.n sinh hoạt, tôi cứ nghĩ chồng sẽ dồn một khoản để đưa sau cho tôi. Nhưng 1 tháng, 2 tháng rồi mà không thấy chồng nói gì đến việc này. Anh nghiễm nhiên coi việc chi tiêu sinh hoạt là việc của tôi. Thấy vậy, tôi cũng đôi lần nhắc khéo anh về chuyện đóng góp tiề.n nhưng anh đều tảng lờ hoặc ngụ ý nói rằng đó là việc vặt vãnh.
Là phụ nữ cứng cỏi và tính phóng khoáng nên mặc dù không hài lòng nhưng tôi cũng gạt chuyện này ra khỏi đầu. Tôi cứ nghĩ vợ chồng đã lấy nhau rồi thì nên tìm tiếng nói đồng điệu trong mọi chuyện. Tôi nín lặng chấp nhận sự thực kia. Tuy nhiên, càng ngày anh càng tỏ ra quá đáng.
Mang tiếng là lấy chồng giàu có, làm giám đốc một công ty du lịch, làm ăn thành đạt vậy mà chưa khi nào anh đưa tôi đi du lịch xa. Ngoại trừ chuyến du lịch ở Nha Trang trong tuần trăng mật, còn lại tôi chỉ được chồng cho đi ké những tour miễn phí ở trong nước. Chồng tôi luôn bảo họa có dở hơi mà bỏ ra một khoản lớn để đi nước ngoài du lịch.
Chồng tôi không rượu chè, không có sở thích gì đặc biệt, anh cũng không mua sắm quần áo hay đổi xe cộ gì. Tiề.n làm ra anh chỉ cất gọn trong tài khoản ngân hàng. Hàng tháng khi nghe kế toán thông báo lãi, như người khác nghĩ ngay đến việc tiêu việc này việc nọ, còn anh thì nghĩ ngay đến chuyện chuyển sang tiề.n tiết kiệm lấy lãi hoặc đầu tư mua nhà đất. Dường như sở thích duy nhất của anh chỉ là ngắm sổ đỏ và những sổ tiết kiệm. Nhìn hình ảnh khuôn mặt rạng rỡ của anh khi ngắm nhìn những thứ đó, tôi hiểu anh đích thực là một người ham tiề.n quá độ.
Kinh doanh thành đạt là vậy, trước khi lấy tôi anh sở hữu trong tay đến 5 ngôi nhà to ở Hà Nội và tôi biết tài khoản ngân hàng của anh cũng khiến nhiều người choáng váng nhưng anh chưa bao giờ biếu bố mẹ tôi, và cả bố mẹ anh lấy một đồng. Không chỉ không chủ động biếu tặng, anh còn tìm mọi cách để né tranh. Lần nào mấy anh em trong gia đình đi ăn uống, đến lúc thanh toán tiề.n anh cũng đều tìm cách lảng tránh, khi thì anh giả bộ đang nghe điện thoại, khi thì anh bảo quên mang ví, khi thì anh cố tình đưa ra thẻ tín dụng trong khi nhà hàng đó chỉ nhận tiề.n mặt.
Đặc biệt, cách đây mấy hôm, khi bàn đến chuyện biếu quà nội ngoại Tết cũng như mua sắm Tết, chồng tôi còn gạt đi và bảo rằng Tết nhất làm gì cho tốn kém. Cứ học theo cách của Tây, tết đến cứ đi chơi là xong. Tôi bảo tết năm nay là năm đầu tôi làm dâu và anh làm rể nên cần đón Tết đàng hoàng và thể hiện lễ nghĩa với bố mẹ hai bên nhưng anh gạt đi.
Tôi tưởng anh muốn trốn Tết để hai vợ chồng đi du lịch nhưng hóa ra cuối cùng tôi mới té ngửa chẳng có chuyến đi du lịch nào cả. Chúng tôi chỉ đóng cửa ở nhà ngủ. Đêm đó nằm nghe anh phân tích rằng trốn một cái Tết được lợi bao nhiêu tiề.n, rằng số tiề.n ấy có thể làm những việc gì, đầu tư ra sao mà tôi thấy anh lập dị đến kỳ quái.
Đặc biệt, khi nghe anh bày ra các kế hoạch để trốn việc phải về quê nội, quê ngoại trong dịp năm mới, tôi bỗng thấy ghê tởm người đàn ông đường đường là chủ của hàng chục nhân viên, là người đứng đầu một công ty làm ăn phát đạt.
Đêm đó, sau khi nghe anh nói, tôi đã sốc và chán nản đến độ không thậm chí muốn ở chung nhà thêm một ngày nào nữa. Tôi sợ nếu tiếp tục còn ở đó tôi sẽ không giữ nổi sự tôn trọng chồng mà với một người nóng tính như anh, không biết điều gì sẽ xảy ra nếu rơi vào hoàn cảnh đó. Đêm đó, tôi thức trắng.
Vậy nên sáng hôm sau, tôi đã quyết ra khỏi nhà và đi đến một vùng đất xa lạ. Tôi dự định sẽ xin làm việc ở đây và ở lại đó lâu dài. Cô bạn thân khi biết quyết định này của tôi đã rất phản đối. Nhưng thực sự trong tình huống này, tôi không biết phải làm gì khác?
Theo Người đưa tin
Mưa lũ tại Nhật Bản: Người dân thức trắng đêm trên mái nhà Vào sáng nay, các nhân viên cứu hộ Nhật Bản đã tiến hành công tác tìm kiếm những người mất tích sau trận lũ kinh hoàng cuốn trôi nhà cửa và khiến hàng chục người phải leo lên mái nhà chờ được cứu. Tại thành phố Joso gần thủ đô Tokyo, hàng chục người dân đã được giải cứu bằng máy bay trực...