Nỗi buồn một chiều đông
Cho đến bây giờ, trái tim em vẫn đập những nhịp khoẻ khoắn, không có dấu hiệu của sự mệt mỏi. Chỉ tiếc là giờ đây, điều ấy không còn ý nghĩa gì với anh và cả với em. Một người con gái khó yêu và lắm nỗi niềm như em, cứ nghĩ có lẽ chẳng bao giờ yêu được ai, thế nhưng đến năm cuối cùng của đại học, em cũng đã chọn anh.
Ngày em đồng ý yêu anh, em có cảm giác như mình đang mơ, giấc ngủ chập chờn vì niềm hạnh phúc quá đỗi bất ngờ ấy. Anh cũng chẳng cần “cưa cẩm” em như những đôi yêu nhau khác. Chúng mình đến với nhau tự nhiên và thẳng thắn. Yêu anh, em nhận ra anh và em rất giống nhau về tính cách và suy nghĩ. Chẳng bao giờ chúng mình cãi cọ, giận hờn nhau lâu. Em dễ giận nhưng cũng dễ quên. Đã có lần anh bảo “làm lành với em dễ thật”. Em chỉ cười, mỗi người một tính. Em chẳng muốn ai mệt mỏi, những gì cho qua thì cứ để nó qua, không dằn vặt, không trách móc. Có lẽ vì thế mà anh càng ngày càng không quan tâm đến những nỗi niềm của em. Anh chẳng sợ làm em giận, anh nói những lời mà không hề nghĩ, kệ cho em tổn thương. Nhưng sau những lần như thế, anh vẫn luôn là một chàng trai thật đáng yêu.
Cho đến một ngày, anh im lặng mà không có nguyên nhân. Em gặng hỏi, anh bảo rằng “để anh suy nghĩ xong rồi sẽ nói với em”. Em chỉ đứng ngoài nhìn và chờ đợi. ” Mẹ anh không thích em. Có lẽ mình nên chia tay”, em không thể tin vào tai mình, người mà em lựa chọn, tin tưởng lại có thể nói ra những điều ấy. Em choáng váng và cảm thấy buồn cho chính bản thân mình hơn là giận anh. Em buồn vì không hiểu tại sao con người em lại có nhận định và niềm tin đặt không đúng chỗ như thế? Em hoang mang, em lo sợ con đường mình đi, em không biết tin ai, tin vào điều gì khi mà người em tin tưởng nhất, yêu thương nhất đã làm em sụp đổ hoàn toàn về khả năng “nhìn người” của chính mình. “Họ bảo, em bị bệnh tim bẩm sinh”, đây có phải là nguyên nhân chính dẫn đến quyết định của anh? Nhưng em chắc một điều rằng anh đủ để biết em không hề có bệnh vì anh là một bác sĩ tương lai.
Em chỉ buồn vì tình yêu anh dành cho em không đủ lớn và không nhiều như em từng ảo tưởng. Ai cũng có những lựa chọn cho riêng mình. Đến lúc này em cũng không hận anh, không ghét anh, em nhận tất cả những sai lầm về mình. Em học cách chấp nhận để thấy mọi điều nhẹ nhàng hơn và hơn hết em hiểu con người ta ai cũng ích kỷ. Những kỷ niệm tình yêu không có nhiều, em đã gói ghém trả lại anh trong lần cuối gặp gỡ khi mình “đang là gì đó” của nhau. Và em cũng không muốn quên những gì đã là một phần đời của em. Đôi khi, em cứ để mặc lòng mình cho nhớ nhung bao phủ, chỉ để nhớ rằng mình cũng từng yêu
Theo Ngôi Sao
Tình ảo qua đi, nỗi đau thật còn mãi
Giờ này, phố phường đã yên tĩnh lắm rồi, trên mạng cũng không còn ai online đêm nữa. Hôm nay tròn sáu tháng em và anh không còn liên lạc nữa.
Video đang HOT
Chính thức mà nói, em bị anh "đá" ở tuổi 19 ngọt ngào. Sáu tháng qua, tất cả chúng ta đã thay đổi thật nhiều, em cũng vậy cười nhiều hơn mỗi ngày nhưng sau nụ cười ấy, em không biết, trong tim mình liệu có là nước mắt? Đêm nay, em tỉnh giấc sau một ít phút chập chờn, sờ lấy điện thoại, đúng ngày này, giờ này nửa năm trước, anh nói lời chia tay.
Em buồn bã, "tình ảo" mà sao đau vậy? Anh không phải là người đầu tiên em thích nhưng là người đầu tiên em yêu. Thực sự là một tình yêu. Cho đến giờ, em cũng không định nghĩa nổi, yêu là gì nhưng có thể nói rằng, anh là tình yêu đầu của em, vì là tình đầu nên đau lâu lắm. Quen nhau và yêu nhau trên mạng có được gọi là một mối tình không?
Em có quá ngu muội khi yêu một người qua mạng không? Có tin được anh không? Liệu anh có phải người xấu không? Tất cả những nghi ngờ ấy được em bỏ qua một bên. Khi anh hỏi em có tin anh không em đã vờ như là không tin anh, nhưng ai biết được, con số 99% đó còn lớn hơn 100%. Phải, em tin anh hơn cả 100%, dù em và anh chưa từng gặp mặt.
Chính thức mà nói, em bị anh "đá" ở tuổi 19 ngọt ngào (Ảnh minh họa)
"Tình ảo" đấy, nhẹ nhàng anh nhỉ? Những ngày tháng ấy, ta như những người tri kỉ, hơn cả tình bạn, đó là tình thân, hình ảnh Khánh Ly ngồi trong lòng Trịnh làm em nhớ mãi, đó như một lời khẳng định anh dành cho em. Chúng ta yêu nhau khi trong mỗi người đều có một quá khứ. Không ai đánh cắp được quá khứ vì vậy em đã yêu luôn cả quá khứ của anh, yêu cả người con gái ấy, nhưng cuối cùng, anh mang cả chị đi mất, còn lại mình em đứng lại nơi này.
Hà Nội đã qua hai mùa rồi đấy, em muốn quên thật nhanh nhưng những lời anh tâm sự còn đâu đó quanh đây khiến lòng em đau nhói. Thực tại phũ phàng quá, trái đất quay, lòng người đổi thay. Anh khiến em yêu anh, yêu Hà Nội và yêu cả đất nước anh đang sống. Em háo hức mỗi khi ngồi trước màn hình máy tính, ấm áp khi nhận được offline mỗi sáng. Đó là những tình cảm rất thật trong sâu thẳm trong tâm hồn em.
Những dự định đón anh trở về như in sẵn trong đầu em mỗi ngày, những câu nói, những tâm sự, những niềm vui, những giận hờn nho nhỏ, những món quà xuyên biên giới, những lá thư, và cả nhành lan anh nhờ em gái tặng em trong ngày sinh nhật, đó chẳng thể phủ nhận được là chúng ta đã từng yêu nhau phải không anh?
Khi mình chưa bắt đầu, anh ngỏ lời được ôm em như một người bạn trong ngày em tốt nghiệp, anh ngỏ lời muốn em đón anh trong ngày anh trở lại quê hương bởi anh ra đi là để chạy trốn một tình yêu, bởi anh nói anh sẽ trở về khi có một ai đó sẵn sàng chờ đợi. Nhưng tất cả đã thay đổi, anh đã tìm thấy người đó.
"Tình ảo" đấy, nhẹ nhàng anh nhỉ? (Ảnh minh họa)
Em đến trước nhưng lại bị bỏ lại. Bởi chúng ta chưa khi nào gặp nhau nên anh thấy chênh vênh, anh lựa chọn người đó vì người đó là một khởi đầu tốt đẹp của anh. So với anh, em thật kém cỏi và không xứng đáng, so với người đó, em chẳng có gì ngoài tình cảm của mình , điều em tự hào nhất. Khi anh bên người đó, em chỉ biết nhờ người đó yêu anh thật nhiều, thêm cả phần của em nữa.
Lời hứa đưa em lang thang đêm Hà Nội, đưa em đi chợ hoa vào một sáng tinh mơ, đưa em về làng tranh Đông Hồ, đưa em về nhà mẹ nuôi, nấu cho em món canh cá, hay ôm em vào lòng, hay hứa bên cạnh em, sẽ chẳng bao giờ là sự thật, nhưng em vẫn ngày đêm nhớ về nó. Ai bảo em luôn là người thiếu thốn tình cảm? Ai bảo anh dạy em nhiều thứ quá, từ hoàn thiện con người đến những vấn đễ xã hội, ai bảo em yêu anh nhiều vậy nên giờ đây em vẫn mãi dằn vặt trong cơn mộng mị này?
Anh, hôm nay là tròn sáu tháng, em không cùng anh đi chung một con đường, em tưởng mình không bao giờ khóc vì anh nữa nhưng em chẳng làm được như vậy, đúng vào giờ này, em lại tỉnh giấc và nước mắt em rơi, những giọt lệ sáu tháng nay âm ỉ trong em, hôm nay bắt đầu rơi vì em nhớ anh, nhớ một người đang hạnh phúc bên người khác, nhớ một người đã từng là người yêu ảo của em.
Những dự định đón anh trở về như in sẵn trong đầu em mỗi ngày (Ảnh minh họa)
Hà Nội chuyển mùa, em thèm lắm một bàn tay dắt em đi qua những đoạn khó khăn này, thèm lắm một bờ vai cho em dựa mỗi khi mỏi mệt. Hoa sữa cuối thu, những chùm hoa sữa cuối cùng càng làm em nhớ anh khôn xiết, nhớ ngày này năm trước chúng ta đang nói chuyện gì. Dù em biết, như thế này chẳng tốt chút nào, nhưng con tim em đã chế ngự lí trí.
Lời anh hứa, năm nay sẽ về, về tìm em, nhưng giờ đây, em chẳng còn quyền hi vọng, sao em cứ chờ? Em đã trách thật nhiều bởi anh lạnh lùng và nhẫn tâm, bởi anh ra đi nhanh quá, nhưng sao qua cơn giận, em vẫn nhớ anh? Em sẽ sống thật tốt và trở về là một em của ngày nào, sống tốt hơn cả khi có anh. Và lòng em vẫn còn một khoảng trống..........em và anh, chưa lần nào gặp mặt , em và anh, như hai con đường song song không bao giờ cắt, em và anh, chưa cùng nhau thực hiện hết những lời hứa nên em vẫn còn chờ đợi, sự chờ đợi mong manh. Nhưng thôi, tất cả cho vào một chữ duyên, đừng băn khoăn anh nhé !
Ngày mai, em sẽ trở lại là em, xin cho em một lần yếu đuối gọi tên anh, tiếng anh thân thương yêu dấu.
Hạnh phúc và bình an anh nhé, bởi anh biết ,anh hạnh phúc, em cũng hạnh phúc mà.
Theo Eva