Nỗi buồn của người đàn bà trong ngôi nhà bạc tỷ
Nhiều khi tôi chỉ ước anh không là giám đốc, anh không giàu có… Hằng ngày 2 vợ chồng cùng đi làm, tối về cùng nấu ăn, cùng chăm con.
Nhiều người nói tôi may mắn khi cưới được anh. Bởi anh giàu có, nghề nghiệp đâu vào đấy, nhà lầu xe hơi, tiện nghi chẳng thiếu thứ gì. Trong khi tôi chỉ là con bé mới tốt nghiệp ra trường, không công ăn việc làm, gia cảnh cũng ở mức thường thường bậc trung.
Anh cũng là người chín chắn, trưởng thành, không chơi bời, rượu chè gái gú, cũng rất ít khi nhậu nhẹt. Anh chỉ chú tâm vào công việc, hết mình vì công việc mà thôi.
Thú thực, tôi cũng từng thấy mình rất may mắn khi được anh yêu và cưới làm vợ. Tôi và anh yêu nhau khi tôi còn học năm 3, trong một lần anh đến trường tôi dự một buổi giao lưu doanh nhân với sinh viên kinh tế. Lúc đó, tôi đã vô cùng ngưỡng mộ anh, một người trẻ tuổi, mới ngoài 30 mà đã là chủ một doanh nghiệp lớn. Tôi thật không ngờ, anh cũng chú ý đến tôi, một cô bé có mặt trong đội ngũ lễ tân hôm đó.
Trong thời gian yêu nhau, anh tỏ ra là một người đàn ông mẫu mực. Dù người đi học và đi làm, cách nghĩ và cách sống đều khác nhau nhưng vì yêu anh nên tôi cũng cố kìm bớt tính khí trẻ con của mình lại, anh cũng khuyên nhủ tôi, rằng yêu anh thì phải hiểu cho anh, anh rất bận nên không thể lúc nào cũng ở bên tôi được. Tôi tin và yêu anh, nói chung thời gian yêu nhau, tôi cũng thiệt thòi nhiều, ngày lễ, ngày sinh nhật tôi có khi anh cũng không đến được. Nhìn những cặp đôi khác yêu nhau, tôi không tránh khỏi cảm giác buồn và ghen tỵ.
Tôi tốt nghiệp ra trường thì anh hỏi cưới tôi. Lúc đó, anh đã có cả 1 cơ ngơi nhiều người mơ ước. Tôi về làm dâu mà không phải ở chung bố mẹ chồng, 1 mình 1 nhà tiện nghi, thoải mái. Anh bảo tôi từ từ hãy đi làm, bây giờ sinh cho anh đứa con đã, rồi bao giờ con lớn, anh thu xếp cho 1 vị trí trong công ty anh mà làm cho yên ổn. Tôi thấy thế cũng được nên đồng ý.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Thế nhưng, khi kết hôn rồi và cả khi tôi đã mang bầu, chồng vẫn đi sớm về muộn. Cả 1 tuần, đếm trên đầu những bữa cơm anh cùng ăn với tôi. Lúc nào anh cũng chỉ biết có công việc mà thôi. Tôi thương anh vất vả, sáng sớm dậy nấu bữa sáng cho anh. Thấy chồng xách cặp ra, tôi vội bảo anh ăn sáng. Anh nhìn đồng hồ, sấp ngửa nói với tôi: “Hôm nay anh bận lắm, em ăn một mình đi nhé”. Anh đóng sập cánh cửa, bỏ lại tôi với nỗi cô đơn cùng cực.
Cho đến tận khi tôi sinh con, anh cũng chẳng xin nghỉ nổi ngày nào, Ngày tôi vào viện mổ, anh cũng đến được 10 phút rồi đi. Chăm sóc tôi, anh giao phó cho người giúp việc. Từ lúc nào, tôi không còn cảm giác mình là một người vợ nữa rồi.
Anh lúc nào cũng chỉ biết bù đắp cho tôi bằng tiền mà thôi. Những lúc tôi giận chồng, buồn bã, anh đều dúi cho tôi sấp tiền và bảo: “Em cầm tiền đi mua sắm đi, chơi bời đi cho khuây khỏa, đừng có suốt ngày ở nhà rồi u sầu nghĩ linh tinh nữa”. Rồi anh đi, tôi nắm chặt sấp tiền trong tay mà trào nước mắt.
Ngày lễ, ngày kỷ niệm, ngày sinh nhật tôi, sinh nhật con, quà của anh cũng chỉ là tiền mà thôi. Tôi muốn nấu một bữa cơm ấm cúng cả nhà cùng ăn thì anh không đồng ý, anh bảo cách rách mất thời gian. Cứ chờ anh ở nhà, trưa anh tranh thủ tạt qua đưa đi nhà hàng sang trọng, như thế vừa ý nghĩa, vừa tiết kiệm thời gian. Anh có biết đâu, thứ tôi muốn chỉ là một gia đình đầm ấm, một bữa cơm quây quần.
Nhiều lần, tôi lựa lời góp ý với anh, rằng vợ chồng cần dành thời gian cho nhau, quan tâm gần gũi nhiều hơn nữa nhưng anh gạt đi, nói với tôi rằng: “Con người anh trước giờ vẫn thế. Anh không chơi bời, không cờ bạc, gái gú, anh chỉ đang phấn đấu vì công việc, vì tương lai của gia đình này thôi, sao em cứ không chịu hiểu. Em làm anh thất vọng quá”. Tôi thấy anh nói vậy thì chẳng biết nói sao, đành câm lặng.
Nhiều khi tôi chỉ ước anh không là giám đốc, anh không giàu có, mong chúng tôi là những cặp vợ chồng làm công ăn lương bình thường. Hằng ngày 2 vợ chồng cùng đi làm, tối về cùng nấu ăn, cùng chăm con. Dù kinh tế có khó khăn, nhưng luôn động viên nhau, nương tựa vào nhau cùng phấn đấu. Tôi ước mỗi khi tôi ốm đau, mỏi mệt, có anh ở bên chăm sóc, mỗi tối được buông bỏ mọi muộn phiền, được cuộn tròn trong vòng tay anh yên ấm….Tôi chỉ muốn có lúc 2 đứa giận hờn, cãi vã, nhưng anh sẽ chủ động làm lành với tôi bằng một cái ôm, một cử chỉ quan tâm dịu dàng. Đã bao lâu rồi, chồng tôi không ôm tôi như vậy?
Người ta vẫn nói tôi sướng lắm, nhưng có biết đâu, tôi như cái bóng lủi thủi câm lặng trong chính “tổ ấm” đã nguội lạnh từ lâu.
Theo Phunutoday
Tình cũ có vợ rồi nhưng tôi vẫn yêu vô cùng
Đứng phía sau gia đình người khác quả là điều sai trái, đáng nguyền rủa, nhưng lý trí tôi không thắng nổi con tim.
Tôi và anh yêu nhau trong khoảng thời gian 8 năm, rất nhiều kỷ niệm xen lẫn nỗi buồn. Tôi không thể nào quên được những gì đau khổ mà anh đã gây ra cho tôi bởi tính trăng hoa của anh, lại thêm bài bạc nữa. Có những đêm tôi chỉ biết đứng nhìn trời nhìn mây và rơi nước mắt khi anh đi chưa về. Cảnh tượng buồn bã như thế cứ kéo dài làm tôi vô cùng mệt mỏi và chán nản. Tôi quyết định buông xuôi tìm hạnh phúc mới cho mình nhưng anh không hề hay biết. Rồi đến khi tôi nói lời chia tay thì anh lại ngạc nhiên và hụt hẫng, không tin vào sự thật.
Ảnh minh họa
Thật ra tôi vẫn yêu anh, yêu rất nhiều nhưng đã quá đau khổ nên không muốn mình sống trong sự bế tắc này nữa. Anh tìm đủ mọi cách để tôi quay lại nhưng tôi kiên quyết từ chối mặc dù hằng đêm tôi đều khóc vì nhớ anh. Được 2 tháng sau tôi nghe tin anh có người yêu mới và chuẩn bị lấy vợ, tim tôi như thắt lại, không hiểu vì lý do gì cả ngày hôm đó tôi chỉ nằm trong phòng và khóc dù bên cạnh đã có người yêu mới. Giờ đây cảm giác ở bên người yêu mới tôi thấy càng không hạnh phúc vì sự vô tâm đến không ngờ của người ấy. Tôi không tìm được cái gọi là niềm vui khi ở bên người ta. Quen được gần một năm người ấy quyết đinh chia tay không lý do và tôi cũng chấp nhận điều đó.
Từ ngày tôi chia tay, người yêu cũ lại nhắn tin gọi điện mặc dù đã có gia đình. Bỗng nhiên ký ức ùa về trong tôi. Tôi thấy nhớ và yêu anh vô cùng mặc dù biết mình đang làm kẻ phá hoại hạnh phúc người khác. Nhưng giờ đây tôi thấy anh thay đổi, suy nghĩ nhiều hơn, sâu sắc hơn và biết trân trọng tôi hơn. Tôi cảm giác anh yêu tôi da diết, nhớ tôi khôn nguôi nhưng trong tôi luôn giằng xé và bất an. Đứng phía sau gia đình người khác quả là điều sai trái, đáng nguyền rủa, nhưng lý trí tôi không thắng nổi con tim. Mọi người hãy giúp tôi, tôi phải làm gì đây khi thấy mình chỉ đi vào ngõ cụt? Xin chân thành cảm ơn.
Theo Minh/Ngoisao
Muối mặt vì vợ quá thật thà Lưu đứng sau lưng vợ, anh hốt hoảng phải bịt lại miệng Cúc mặc cho cô giãy nảy lên đĩa phải vôi. Trong khi có bao nhiêu cô gái vây quanh thì Lưu lại chọn Cúc làm người bạn đời của mình. Cúc xinh xắn, thật thà, không ưỡn ẹo và mồm mép mà chân chất đúng kiểu thôn quê. Chính những vẻ...