Nỗi buồn ấy chỉ riêng một mình em thôi!
Vốn chẳng phải là một người biết uống cà phê, thế nhưng mỗi lần phải đối mặt với nỗi buồn, với thử thách hay cần phải đưa ra một quyết định trước những ngã rẽ quan trọng thì em vẫn hay tìm đến với thứ nước đen đắng ấy.
Thế nhưng, nếu như người ta uống cà phê để tỉnh táo, để minh mẫn thì em lại uống nó để được say. Mà cái cảm giác say cà phê cũng thú lắm nhé, không mất kiểm soát giống như say rượu, chỉ lâng lâng, chếnh choáng nhẹ, giống như ru người ta vào một cõi nửa hư nửa thực và khi ấy thì tất cả mọi chuyện dường như đều tan ra và trở nên nhẹ bẫng.
Người con gái bất hạnh khi quá nhạy cảm và mang đời sống nội tâm đầy phức tạp. Ảnh: internet
Em thích cái cảm giác được ngồi một mình trên tầng cao nhất của tòa nhà này, nhìn xuống là đèn đường, đèn xe lấp loáng, nhìn lên là bầu trời đêm cao thăm thẳm điểm xuyết vài vì sao lấp lánh như những đốm sáng nhỏ li ti. Ở trên tầng cao này hình như chưa bao giờ lặng gió, thế nhưng hôm nay gió ở đâu về nhiều quá khiến cho tách cà phê trên tay em sóng sánh còn những lọn tóc thì cứ lẫn vào nhau rối bù. Em say cà phê, say bầu trời đêm đầy sao cao tít trên kia và say cả gió, cơn gió xấu xí mang những kỷ niệm xưa cũ ùa về.
Em là một cô gái bất hạnh, sự bất hạnh ấy một phần do cuộc đời mang lại, một phần bởi vì chính em tự làm khổ mình. Ngày đó anh đã từng nói rằng, đối với một người con gái thì sự nhạy cảm là cần thiết, nhưng sự nhạy cảm ấy mà được kết hợp với một đời sống nội tâm quá phức tạp thì sẽ chỉ mang tới những sự bất hạnh mà thôi. Anh bảo: “Cuộc đời này vốn dĩ đã quá buồn rồi, vậy nên người ta sẽ chỉ đi tìm niềm vui chứ chẳng có bất kỳ ai ở lại để cùng em sống trong những nỗi buồn triền miên khắc khoải”.
Không phải em không biết điều ấy, chỉ có điều em không có cách nào để tiết chế lại lòng trắc ẩn và những dòng xúc cảm bâng quơ đối với cuộc đời. Em không buồn vì câu nói ấy bởi nó là sự thực, nhưng điều khiến em phải suy nghĩ đó là nó lại được chính người mà em thầm yêu trộm nhớ nói ra. Nếu là một người khác thì chẳng sao cả, nhưng không may thay lại là anh nên em hiểu rằng điều ấy cũng giống như một lời khước từ khéo léo. Cuối cùng em vẫn chỉ có thể yêu thầm nhớ trộm, bởi vì niềm vui – cái điều mà anh đang tìm kiếm thì em chẳng có vậy nên lời bày tỏ em đã giữ mãi trong lòng chẳng bao giờ nói ra.
Video đang HOT
Em tìm đến với ly cà phê đen không đường và tầng cao đầy gió này mỗi khi cảm thấy nhớ anh. Em muốn cái cảm giác say cà phê đưa mình thoát khỏi nỗi nhớ ấy và trôi dạt về một miền ảo vọng vô hình dù hư dù thực. Có những điều biết là không nên nhưng người ta không có cách nào để thoát khỏi nó, giống như cảm giác nhớ anh lúc này, giống như cách sống nội tâm đã gắn với em ngay từ khi mới sinh ra. Vì em chẳng thay đổi được mình nên chỉ có thể ngậm ngùi dõi theo anh đi tìm niềm vui khác, thỉnh thoảng những khi quá nhớ lại tìm đến đây, để nhấm nháp và say với ly cà phê đắng nghét không đường.
Em không phải là một người con gái cố chấp, nhưng có lẽ ngay từ khi sinh ra mỗi người chúng ta đã được tạo hóa cố tình sắp đặt để tuân theo một cách sống, cũng giống như cái cách mà tạo hóa áp đặt số phận cho riêng mỗi con người. Em đã thử thay đổi mình, nhưng từ vui chuyển sang buồn thì dễ, còn ngược lại thì quá khó để làm được. Cuối cùng thì em đành chấp nhận làm một người con gái đi bên cạnh cuộc đời anh bởi vì không thể mang lại niềm vui như điều mà anh đang mong ước. Hãy sống thật hạnh phúc anh nhé, còn em sẽ ở lại đây và làm bạn cùng với những nỗi buồn nho nhỏ chỉ là của riêng mình.
Theo Zing
Ghét cay ghét đắng chồng, vẫn thèm làm 'chuyện ấy' mỗi tối
Tôi thèm được anh ta ôm ấp, vuốt ve, thèm được hít hà "mùi đàn ông" rất đặc biệt của anh ta, nhưng rồi tôi lại thấy ghê tởm chính bản thân mình. Tại sao tôi có thể làm chuyện ấy với người mà tôi không còn tình yêu?
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi đã kết hôn được 5 năm và có một cậu con trai kháu khỉnh, cả hai đều có công việc ổn định và thu nhập khá tốt, nhà cửa lại đàng hoàng. Ai cũng nghĩ chúng tôi là một gia đình tuyệt vời, và dĩ nhiên, một người phụ nữ như tôi đây trong con mắt bạn bè, đồng nghiệp là người vô cùng hạnh phúc.
Tôi yêu chồng và quyết định lấy anh không phải vì những điều kiện bên ngoài như nhà cửa hay tiền bạc, mà bởi vì anh là người rất hiền lành, thật thà, lại chịu khó. Tôi thích sự chân thật đến hơi khô cứng của người yêu mình. Và chúng tôi lấy nhau, đám cưới là kết quả cho một tình yêu đẹp mà cả hai bên họ hàng đều mong ngóng.
Nhưng "ở trong chăn mới biết chăn có rận", có ở chung với nhau mới hiểu hết "từng chân tơ kẽ tóc" của nhau.
Sau khi cưới và sống cùng một thời gian, càng ngày tôi càng cảm thấy sự khác biệt rất lớn giữa tôi và chồng. Anh thật thà, nhưng lại quá khô cứng và không tình cảm.
Khi yêu, những ngày lễ, ngày sinh nhật tôi anh không bao giờ tặng hoa. Tôi đã từng hỏi tại sao anh không tặng hoa như nhiều người con trai khác thì anh bảo rằng, tặng hoa rất phù phiếm và không thực tế. Tôi đồng ý và cho rằng không phải vì anh không chiều chuộng và quan tâm tôi mà vì người yêu tôi là một người thực tế, không yêu theo kiểu ủy mị.
Sau khi kết hôn, mức độ lãng mạn, quan tâm của anh trở về với con số không. Sự vô tâm của anh nhiều lúc khiến tôi thấy tủi thân vô cùng. Anh còn hay áp đặt, gia trưởng và thích ra lệnh cho tôi - điều mà trước giờ tôi không bao giờ chấp nhận ở một người đàn ông. Nhưng đã cưới nhau và lại đang mang bầu nên tôi đành nín nhịn, tự nghĩ âu cũng là duyên trời định, có tránh cũng không được.
Cuộc sống hàng ngày vẫn cứ tiếp diễn, và dường như sự nhẫn nhịn của tôi đối với chồng đã biến tôi thành người đàn bà vô cảm và bị "dở hơi" trong con mắt của nhiều người. Hiện tại, tôi tiếp tục sống có lẽ chỉ vì con. Hàng ngày, tôi như một cái máy chỉ biết lao vào dọn dẹp, cơm nước, rồi đi làm mà chẳng mấy khi nói chuyện với chồng. Anh ta cũng vậy, cả ngày ở công ty, chiều về ăn cơm, xem tivi và chơi game, tuyệt nhiên không hỏi quan tâm, đỡ đần tôi việc nhà. Chỉ có duy nhất một việc mà khiến cả hai chúng tôi cùng vui vẻ làm, đó là sex.
Mỗi lần "nhập cuộc", anh ta luôn biết cách làm hài lòng và thỏa mãn tôi. Anh ta luôn miệng xin lỗi vợ và hứa sẽ thay đổi, sẽ trân trọng và yêu thương tôi như trước. Tôi tin lời anh ta và luôn tìm cách "chiều" chồng. Đáp lại, anh ta cũng không bao giờ khiến tôi phải thất vọng.
Nhưng rồi đến sáng hôm sau, chuyện lại đâu vào đó, anh ta vẫn không hề thay đổi, vẫn lầm lũi đi làm, về nhà, chơi game và vô trách nhiệm với vợ con.
Nhiều lần mang chuyện này tâm sự với bạn bè, chúng "mắt tròn mắt dẹt" ngạc nhiên với trường hợp của vợ chồng tôi. Chúng thắc mắc tại sao chán nhau, ghét nhau là thế mà vẫn có thể "lên giường" cùng nhau. Thực ra, đến bản thôi tôi cũng không thể lý giải nổi tại sao tôi lại có thể cảm thấy tràn ngập cảm xúc, đê mê và mãnh liệt, thậm chí còn thăng hoa như lần đầu tiên mỗi khi làm "chuyện ấy" cùng chồng - người mà ban ngày tôi ghét cay ghét đắng.
Những đêm anh ta đi công tác, nằm một mình tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi thèm được anh ta ôm ấp, vuốt ve, thèm được hít hà "mùi đàn ông" rất đặc biệt của anh ta, nhưng rồi tôi lại thấy ghê tởm chính bản thân mình. Tại sao tôi có thể làm chuyện ấy với người mà tôi không còn tình yêu? Đó không phải là tình yêu, có lẽ đó chỉ là thói ham vui, thèm được thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi.
Cách đây một tuần, sau chuyến công tác dài ngày, anh ta trở về nhà vào giữa đêm với mùi rượu bốc lên nồng nặc, còn kiếm cới gây sự và tát tôi một cái đau điếng.
Không những tát, anh ta còn túm tóc tôi lôi xềnh xệch ra cửa và xô ngã tôi. Anh ta còn lớn tiếng cho rằng, tôi là kẻ ăn bám, là đứa vô tích sự, chỉ "nằm ngửa" là nhanh.
Tôi cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, những ngày sau đó, tôi bế con trai về nhà ngoại ở. Tôi đã hạ quyết tâm viết đơn ly hôn, cắt đứt quan hệ với kẻ bạc bội này. Tôi sẽ gửi đơn ra tòa mà không xé đi như nhiều lần trước nữa. Tôi cần phải tìm cho mình hạnh phúc mới, cần một người chồng thực sự để mình có thể dựa vào chứ không phải cần một thằng đàn ông chỉ để thỏa mãn nhu cầu bản thân nữa.
Nói vậy thôi, nhưng lúc này chính tôi cũng vẫn thấy hoang mang. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Mất hết lòng tin khi chồng tự thú ngoại tình Chúng tôi vừa trải qua một kỳ nghỉ vui vẻ, hạnh phúc cùng con gái... nhưng trong tôi vẫn không thể tin tưởng anh như trước. ảnh minh họa Chúng tôi đã lấy nhau được ba năm sau hơn 9 năm dài yêu nhau. Lần đầu tiên tôi cảm thấy đau đớn, tôi bị ám ảnh với rất nhiều suy nghĩ, chỉ nghĩ...