Nỗi buồn âm ỉ sau món quà tặng 8/3 vài tỉ đồng xa xỉ của chồng
Chiều nay nhân viên của hãng xe Lexus đã mời tôi ra chọn và thử mẫu xe đời mới trị giá hơn 2 tỉ đồng.
Còn vài ngày nữa mới đến 8/3 nhưng hôm nay tôi đã nhận được quà tặng của chồng. Chiều nay nhân viên của hãng xe Lexus đã mời tôi ra chọn và thử mẫu xe đời mới trị giá hơn 2 tỉ đồng. Mọi thủ tục và thanh toán đã được chồng tôi thực hiện trực tuyến từ nước ngoài.
Thực ra cho đến sáng nay, tôi cũng mới biết chồng tặng tôi món quà 8/3 là chiếc xe siêu sang này. Sáng nay, từ Mỹ anh mới gọi điện về nhà cho tôi. Tuy vậy, tôi cũng chẳng quá bất ngờ. Tôi đã quen với những quà “khủng” như thế này.
Lấy nhau đã 10 năm rồi, năm nào vào mỗi dịp sinh nhật tôi và ngày 8/3, anh cũng tặng những món quà trị giá có khi bằng gia tài cả đời người khác. Khi thì nhẫn kim cương, khi hàng hiệu, khi là căn biệt thự xa hoa, khi ô tô, khi là khoản tiền lớn… Mà quan điểm của anh là “phú quý không được giật lùi” nên năm sau quà phải to hơn năm trước. Anh bảo tặng quà cho vợ cũng là một cái thú, là niềm hãnh diện của đàn ông nên tôi đừng băn khoăn gì trước các món quà, cứ nhận như là điều hiển nhiên vậy.
Nói đến đây chắc nhiều người sẽ khen tôi sướng. Thực tế, hàng xóm bạn bè ai nhìn tôi sống trong nhung lụa, đủ đầy như vậy cũng bảo tôi số sướng, lấy được chồng không chỉ giàu mà còn chiều chuộng. Tuy nhiên, đúng là chỉ trong hoàn cảnh mới biết hay dở.
Tôi năm nay 38 tuổi, có một công việc ổn định, có hai con gái. Chồng tôi làm kinh doanh, làm ăn rất phát đạt nhưng có điều anh mở văn phòng ở nước ngoài nên anh gần như xa nhà quanh năm suốt tháng. Mỗi năm chỉ có mỗi dịp hè và vài ngày Tết khi lũ trẻ được nghỉ học là anh đón 3 mẹ con sang chơi thì vợ chồng, con cái mới đoàn tụ, còn lại lúc nào nhà cũng chỉ có 3 mẹ con và bác giúp việc.
Chiều nay nhân viên của hãng xe Lexus đã mời tôi ra chọn và thử mẫu xe đời mới trị giá hơn 2 tỉ đồng. Ảnh minh họa.
Về mặt kinh tế, tôi chẳng phải lo điều gì. Tháng nào chồng cũng gửi cả trăm triệu về chỉ để tôi lo cho sinh hoạt hàng ngày. Còn con cái đã được anh gửi vào trường quốc tế và anh chủ động gửi tiền học cho con qua tài khoản của trường. Nhà cần mua sắm thứ gì lớn, tôi chỉ cần nói một câu thì ngay hôm sau anh đã gửi tiền hoặc thậm chí anh đã cho người chở ngay món đồ đó về nhà rồi. Anh rất thạo và quen với việc mua bán trực tuyến nên mấy việc mua đồ kiểu này chẳng có gì khó khăn với anh.
Video đang HOT
Tuy sống trong nhung lụa là vậy nhưng tôi chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc. Nhiều khi tôi thấy mình có chồng đàng hoàng mà chẳng khác gì bà mẹ đơn thân ngày lẻ bóng đi về, đêm chăn đơn gối chiếc.
Mọi việc chăm sóc, dạy dỗ con đều chỉ một mình tôi. Đối nội đối ngoại cũng chỉ có một mình. Nhà người ta còn mong chờ dịp cuối tuần để cả gia đình quây quần, đi chơi còn nhà mình ngày nào cũng đơn điệu, trầm buồn như nhau. Các con gái coi bố như khách, còn tôi thấy mình vô nghĩa bên đời chồng.
Thú thực, nhiều khi tôi không hiểu tôi có ý nghĩa như thế nào với chồng nữa khi mà từ trước đến giờ tôi chỉ thấy anh đề cao tôi ở mỗi giá trị là sinh cho anh hai đứa con gái xinh xắn, dạy dỗ chúng. Ngoài ra, tôi thực sự đứng bên lề cuộc đời anh.
Anh chẳng bao giờ chia sẻ chuyện công việc với tôi, tôi không biết công ty anh làm ăn như thế nào, có bao nhiêu người. Lúc nào tôi hỏi về công việc anh cũng chỉ đáp câu gọn lỏn: Em quan tâm làm gì mấy chuyện nhức đầu ấy.
Anh cũng không bao giờ hỏi ý kiến tôi trước các quyết định quan trọng của gia đình hay công việc. Anh cứ quyết rồi thì thông báo lại với tôi.
Vợ chồng cứ xa nhau biền biệt, việc ai người đấy làm. Nhiều khi tôi giật mình nghĩ có khi chồng tôi lập một gia đình mới ở xứ người có khi tôi cũng chẳng biết gì. Kỳ lạ nữa, nhiều khi tôi ngỏ ý muốn được chuyển cả gia đình sang đoàn tụ với anh nhưng anh phản đối, anh một mực không đồng ý. Tôi muốn anh về nước làm ăn thì anh lại bảo người ta muốn ra nước ngoài chẳng được, đằng này lại đòi về nước.
Nhiều đêm mất ngủ tôi đau xót với ý nghĩ rằng, tôi chẳng khác gì cái máy đẻ cho anh. Giàu sang phú quý để mà làm gì khi luôn cảm thấy cô đơn, trống vắng. Tôi hiểu được lý do vì sao các bà vợ hay đi ngoại tình khi chồng xa nhà. Nhưng tôi không thể phản bội được chồng, với tôi một là ở cùng nhau, hai là ly dị chứ không thể có chuyện có chồng mà lại quan hệ với đàn ông khác.
Giàu sang phú quý để mà làm gì khi luôn cảm thấy cô đơn, trống vắng. Ảnh minh họa.
Nhìn những gia đình chật vật kiếm sống như vợ chồng bác xe đầu ngõ, ríu rít mỗi tối về, tôi thèm khát mình được như vậy biết bao. Biệt thự xa hoa mà làm gì, tiền mà làm gì khi lòng mình lúc nào cũng buồn rười rượi.
Nhưng các con thì mãi luôn cần một gia đình tròn vẹn để lớn lên, để trưởng thành. Tôi thấy mình bế tắc? Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi không?
Theo ….my@gmail.com/Nguoiduatin
Sợ gì mà không bỏ chồng?
Nếu người đàn ông của đời bạn không thể khiến bạn hạnh phúc mà chỉ gây thêm đau khổ cho mình thì, bỏ đừng tiếc.
Đàn bà sinh ra là để làm vợ, làm mẹ, là mong muốn có một gia đình hạnh phúc, yên ấm. Nhưng nếu người đàn ông của đời bạn không thể khiến bạn hạnh phúc mà chỉ gây thêm đau khổ cho mình thì, bỏ đừng tiếc.
Tôi đã từng có tư tưởng, dù cả đời này có gặp phải người chồng không ra gì thì nhất định cũng không bỏ chồng. Với tôi, bỏ chồng là sự sỉ nhục lớn với gia đình, người thân, họ hàng. Tôi sợ liên lụy bố mẹ. Hơn hết là áp lực bản thân.
Vì chị gái tôi đã từng lỡ một lần đò. Nên tôi không muốn mang tiếng là nhà mình có đến mấy người bỏ chồng. Hoặc là người ta sẽ nghĩ xấu về gia đình tôi, rằng là, bố mẹ tôi thế nào mà con gái lại bỏ chồng hết. Vả lại, bản thân là người con gái vốn được nhiều chàng trai ngưỡng mộ. Lấy chồng, những tưởng có cuộc sống hạnh phúc, bây giờ lại bỏ chồng, còn mặt mũi nào nhìn ai.
Thế nên, suốt mấy năm, tôi bắt con mình chứng kiến những trận đòn mà ba chúng mang lại. Tôi không dám nói cho ai, kể cả bố mẹ tôi, chỉ mình mình cắn răng chịu đựng. Từ người con gái xinh đẹp, dịu dàng, tôi trở nên tiều tụy, khổ sở, lúc nào cũng mơ sảng vì sợ bị chồng đánh trong đêm. Anh ta có thể giáng lên đầu tôi bất cứ một trận đòn nào và bất cứ lúc nào. Tôi sợ hãi đến mức phải khóa cửa phòng mỗi khi anh ta đi uống rượu khuya.
Suốt 5 năm, tôi cam chịu cảnh bị chồng đánh. Sau, tôi đọc nhiều bài viết về những người chị em dám đứng lên đòi lại cuộc sống của mình. Cũng nghe nhiều người bỏ chồng chia sẻ về cuộc sống vui vẻ sau hôn nhân, tôi có thêm động lực. Nghĩ rằng, mình là con của bố mẹ sinh ra, là con gái xinh đẹp ngày nào, tại sao lại cam tâm chịu khổ dưới chướng người đàn ông không ra gì. Mình có quyền sống hạnh phúc. Từ bỏ người này sẽ có người khác...
Và một ngày nọ, tôi quyết định bỏ chồng, mang theo đứa con thơ tự bươn chải cuộc sống của mình. Tôi nhờ vả người thân, họ hàng, đồng nghiệp, những người chị em tốt bụng để vực mình dậy. Tôi đi làm, vay vốn, mở thêm cửa hàng này nọ để tự lo cho cuộc sống của mình. Rồi, tôi đã có thể tự xoay sở, tự kiếm được tiền và kiếm nhiều lên từng ngày.
Mấy năm trôi qua, tôi cảm thấy, bản thân mình đã phục hồi, sung sướng, sống vui vẻ, tiền bạc cũng có. Tôi được tư do về nhà, được biếu bố mẹ thứ gì tôi muốn chứ không phải lén lút như trước đây. Tôi được thỏa thích đưa con đi chơi khắp nơi, gặp gỡ bạn bè, ăn những món ăn tôi thích. Điều mà trước giờ, người đàn ông cũ chưa bao giờ làm cho tôi.
Tôi có một cuộc sống tự do tự tại, người theo đuổi cũng có nhưng tôi không muốn đón nhận bất cứ ai. Tôi làm một bà mẹ đơn thân, bản lĩnh, dày dặn kinh nghiệm và từng trải. Với tôi, chẳng có khó khăn nào trong cuộc đời lớn hơn quãng thời gian tôi bỏ chồng để làm mẹ đơn thân. Và giờ, tôi cũng chẳng sợ bất cứ điều gì đến trong cuộc đời mình nữa.
Thế đấy, nếu tôi cứ sống mãi trong vũng lầy hôn nhân để chịu cảnh tra tấn của chồng thì giờ, sao tôi nhận được ánh mắt ngưỡng mộ và đầy ân hận của anh. Dù thương con nhưng nhất định không quay về. Nghĩ đến những ngày cùng cực, làm sao tôi quên. Con người ta đã nhận được rất nhiều cơ hội để thay đổi nhưng họ vẫn không chịu thay đổi. Thì cái giá của anh ngày hôm nay, anh phải gánh lấy thôi.
Đàn bà chúng tôi mong manh dễ vỡ nhưng một khi đã cứng thì cứng như thép, như đồng. Chúng tôi đã quyết định bỏ chồng thì ngày hôm nay không hối hận vì việc mình đã làm ngày hôm qua...
Theo Tran.Tghi/Eva
Thà rằng anh bóc bánh trả tiền còn hơn... Thà rằng anh yêu qua đường còn đỡ, đằng này anh và người đó ân sâu nghĩa nặng... Chúng tôi kết hôn đã ngót 10 năm, một thời gian đủ dài để hiểu, để yêu và gắn bó, nhất là khi chúng tôi đã có với nhau 2 cô con gái. Vợ chồng tôi đều làm việc trong cơ quan nhà nước, chồng...