Nỗi bất bình của một ông chồng “không được xếp hạng”
Hôm qua vợ chồng tôi cãi nhau. Đây là lần tranh cãi đầu tiên sau sáu năm chúng tôi là vợ chồng. Những lần trước là tôi nhịn vợ, vì tôi luôn nghĩ “nhịn vợ một chút, yên cửa yên nhà, có thiệt đi đâu”, nhưng bây giờ tôi không nhịn nữa.
Vợ chồng tôi tay trắng về với nhau, vì lúc đó cả hai mới đi làm. Gia đình tôi nghèo, gia đình vợ khá hơn một chút. Anh em họ hàng nhà vợ cũng khá nên hồi cưới nhau, nhà vợ thương con thương cháu, người cho một ít, người cho vay thêm, vợ chồng tôi nhờ đó mua được mảnh đất nhỏ xây nhà mà không phải đi ở trọ. Ân tình bên gia đình họ hàng nhà vợ, tôi không bao giờ quên. Bới vậy khi họ cần việc gì trong khả năng, tôi đều nhiệt tình sốt sắng.
Vợ tôi với nhà chồng cũng không tệ. Cô ấy không tiếc gì bố mẹ chồng. Cô ấy có thể dành tiền để dành mua váy của mình để mua thuốc tốt cho mẹ chồng. Cô ấy có thể hủy lịch đi chơi hay nghỉ lễ với công ty nếu bố chồng đột ngột ốm. Tôi cho vợ tôi như thế là tốt, không có gì phải kêu ca than phiền. Tôi nhủ mình, nhận lại thì phải cho đi, tôi cũng sẽ thương yêu vợ con, sống cho được lòng họ hàng anh em bên ấy.
Tôi chỉ buồn một nỗi, vợ tôi luôn coi gia đình cô ấy là nhất. Có chuyện gì, có khúc mắc gì, muốn mua sắm hay đầu tư cái gì cô ấy đều chạy về nhà tham khảo ý kiến họ rồi mới nói với tôi. Còn với bố mẹ chồng thì tuyệt nhiên không bao giờ hỏi han hay thăm dò ý kiến. Lý do cô ấy đưa ra là “nói với bố mẹ anh để làm gì, họ có tiền giúp đỡ chúng ta đâu”. Vợ tôi nói cũng đúng, nhưng nó khiến tôi buồn vì tôi biết tận trong sâu thẳm lòng cô ấy vẫn coi khinh nhà chồng nghèo khổ.
Đụng đến việc gì cô ấy cũng nói “vì đó là bố mẹ em”, “vì họ là cô chú em”, “vì đó là anh em họ hàng máu mủ của em”. Bởi vậy nên họ nói gì cũng đúng, họ tư vấn gì cũng hay. Bởi vậy nên vợ tôi cần họ.
Tôi thừa nhận là tôi không kiếm được nhiều tiền bằng vợ, gia đình tôi không có tiền của giúp đỡ hậu thuẫn những lúc khó khăn như gia đình vợ, vậy nên tôi có chút mặc cảm, tự ti dẫn đến nhu nhược. Nhưng tôi vẫn biết tôi là chồng, là chủ của gia đình này, và tôi có trách nhiệm xây dựng gia đình mình, quyết định những việc của gia đình mình chứ không phải là người khác.
Mới đây thôi, vợ tôi đã dồn hết vốn liếng để dành cho chú cô ấy mượn mua đất mà không hề bàn bạc trước với tôi. Đến khi chú cô ấy vô tình gặp tôi, nói cảm ơn tôi mới ngớ người ra. Tôi bực bội về hỏi vợ. Cô ấy thản nhiên nói “chú mượn rồi trả chứ có mất đâu mà anh làm gì dữ vậy”. Tôi hỏi vợ, rốt cuộc tôi là gì của cô ấy? Cô ấy bảo:
Video đang HOT
- Anh là chồng em, thì sao? Anh xem, từ ngày lấy anh, chúng ta có gì? Nhà cửa cũng là gia đình anh em cho rồi vay mượn. Việc gì cũng là nhà em chạy vạy lo toan. Những lúc họ cho mình hay giúp đỡ mình, sao anh không bảo đợi anh đồng ý rồi hãy nhận. Đó là gia đình, là anh em ruột rà của em. Làm gì, em cũng không muốn tính toán nghĩ ngợi gì với họ.
- Thế anh ngoài là chồng em ra thì không còn có nghĩa gì cả phải không?
- Anh đừng nói như thế. Anh là chồng em, cũng là người quan trọng. Nhưng nếu xếp hạng thì lúc nào với em, bố mẹ, cô dì chú bác cũng đứng trước anh. Vậy nên anh đừng so sánh.
Tôi thật sự buồn chán và thất vọng. Tôi không hiểu vợ tôi nghĩ cái gì trong đầu cô ấy nữa. Tôi là chồng kiểu gì, mà mọi quyết định, mọi sự lựa chọn đều không nằm trong bảng xếp hạng ưu tiên của cô ấy. Vợ tôi luôn nghĩ, chồng là người dưng, sẵn sàng bỏ rơi cô ấy lúc nào, còn ruột rà máu mủ thì không bỏ rơi cô ấy, nên cô ấy phải sống vì họ.
Tôi biết cô ấy chu đáo với nhà chồng. Tôi cũng không ích kỉ chỉ giữ bo bo cho mình mà không nghĩ cho gia đình nhà vợ. Nhưng vợ tôi cô ấy càng ngày càng hành xử bất thường. Tôi có cảm giác như vợ tôi không bình thường, suy nghĩ của cô ấy không giống người khác. Không có người vợ nào lúc nào trong tâm trí cũng nghĩ chồng suy cho cùng chỉ là người dưng như vợ tôi.
Theo Dân trí
Nỗi khổ của chàng rể tỉnh lẻ phải nhịn mẹ vợ như nhịn cơm sống vì trót sống kiếp ở rể
Là chàng rể, tôi đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi với cuộc sống ở nhà vợ. Dù rất yêu vợ nhưng tôi không thể nào chấp nhận sống chung một mái nhà với mẹ vợ được nữa.
Tôi đã cố gắng nịn nhịn để mong gia đình được yên ấm. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi là tiểu thư duy nhất trong một gia đình Hà thành. Tôi là dân tỉnh lẻ, lên thành phố học, bám trụ lại thành phố và kiếm được một công việc ổn định. Sau ngày cưới, vợ chồng tôi dọn về sống chung với bố mẹ vợ. Lúc đầu, tôi từ chối vì không muốn mang tiếng ở rể. Nhưng vợ muốn được ở gần chăm sóc bố mẹ nên tôi chấp nhận chiều theo ý cô ấy.
Những ngày đầu chung sống, mọi chuyện cũng bình thường. Hàng tháng vợ chồng tôi hỗ trợ một khoản tiền nhỏ cho bố mẹ vợ chi tiêu sinh hoạt. Những lúc rảnh rỗi tôi không ngại ngần phụ vợ, bố mẹ vợ việc nhà.
Vì chiều theo ý vợ, tôi sẵn sàng theo nàng về nhà vợ ở rể. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng tiện lợi đó chẳng được bao lâu thì tôi thấy tràn ngập những bất tiện. Dù tôi chẳng để ý vặt nhưng sống ngay tại ngôi nhà của vợ, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, gò bó. Việc gì của hai vợ chồng, mẹ vợ chẳng bỏ qua mà can thiệp làm tôi thấy tiếng nói của mình không có giá trị.
Đến cả chuyện chăn gối vợ chồng, mẹ vợ cũng góp ý. Khi thấy vợ gầy chút, bà không ngại ngần nói mỉa với tôi rằng tôi ép vợ quan hệ, rồi tuổi trẻ phải biết sinh hoạt điều độ.
Tôi là dân xây dựng, cuối năm làm xong công trình mới nhận được tiền nên không đưa tiền cho vợ hàng tháng đều đặn. Mẹ vợ chỉ thấy tôi không đưa tiền cho vợ, lương giữ tự tiêu và hoang phí nên chỉ trích tôi không lo toan cho gia đình... khiến tôi chỉ biết cúi mặt im lặng.
Là chàng rể, tôi đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng sự nhẫn nhịn của tôi bị mẹ chồng xem là chuyện bình thường, càng được đà lấn lướt.
Mới đây thôi, tôi đi gặp gỡ đối tác, uống rượu tới tận khuya mới về. Vợ bức tức nên vừa thấy tôi ló mặt vào nhà đã lớn tiếng. Đêm đã khuya, sợ vợ chồng ồn ào làm bố mẹ thức giấc, tôi bảo vợ có chuyện gì thì để mai nói. Thế nhưng vợ còn la lối lớn tiếng hơn, tôi cáu tiết tát cho một cái. Tôi cũng biết mình đánh vợ là sai, vậy nên ngay sau đó tôi đã xin lỗi luôn.
Thế nhưng vào sáng hôm sau, mẹ vợ đón tiếp tôi với thái độ cực kì lạnh nhạt. Thậm chí bà còn bảo tôi: "Con gái tao là cành vàng lá ngọc, cả đời tao chưa dám đánh mà mày lại dám đánh nó. Mẹ mày không biết dạy mày thì để tao dạy". Nói xong rồi bà tát tôi liền tay không biết mỏi.
Mẹ chồng ra sức mắng tôi, vợ đã can ngăn nhưng không thành. (Ảnh minh họa)
Mặc cho mẹ vợ tức giận, tôi vẫn cố gắng giải thích là hôm đó tôi uống rượu, vợ tôi lại nói năng hỗn láo nên tôi mới không kìm chế được. Nhưng mẹ vợ nhất quyết nói rằng bà muốn vợ chồng tôi ly hôn, bà còn gọi điện thoại cho mẹ đẻ tôi ở quê, bà liên tục đay nghiến mẹ tôi là dạng đàn bà hóa chồng không biết dạy con.
"Được, chúng con sẽ ly hôn luôn", tôi tức giận hét lên.
Nói rồi tôi chạy lên phòng thu dọn đồ đạc và ra khỏi nhà vợ mặc cho vợ có van nài. Thật sự mọi chuyện đã đi quá sự chịu đựng của tôi, mẹ vợ có thể đầy đọa mắng chửi tôi vì là phận con, nhưng bà tuyệt đối không có quyền gì mà lăng mạ mẹ đẻ của tôi. Dù rất yêu vợ nhưng tôi vẫn quyết định ly hôn.
Theo Afamily
Bí mật kinh hoàng bên nhà vợ Tôi cưới vợ đến nay đã được 2 năm, thời gian đầu 2 vợ chồng hạnh phúc lắm. Lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau, lúc đó tôi nghĩ mình thật may mắn khi lấy được em. Vì vợ chồng còn trẻ lại muốn dành thời gian cho nhau nên tôi bàn với vợ kế hoạch chuyện con cái 1 thời gian. Cô...