Nỗi ân hận muộn màng của nàng dâu tương lai
Không ngờ “ mẹ chồng tương lai” lại chính là bà chủ nhà nghỉ quen thuộc tôi từng qua với người yêu cũ.
Tôi và anh quen nhau đã tròn một năm, cũng đã từng đấy thời gian tôi sống trong hạnh phúc. Trước khi gặp anh, tôi từng có một quá khứ thật buồn và tôi không còn tin vào tình yêu nữa.
Tôi đã từng nghĩ rằng, trên đời này sẽ chẳng bao giờ còn tồn tại một thứ tình yêu gọi là vĩnh cửu nữa.. (Ảnh minh họa)
Tôi từng trải qua một mối tình 8 năm trước khi yêu anh, cứ tưởng rằng sẽ có một cái kết tốt đẹp. Vậy mà anh ta cũng bỏ tôi đi theo một cô gái khác chỉ vì cô ta có điều kiện tốt hơn tôi.
Vậy là cuộc tình 8 năm chôn vùi trong ký ức. Tôi đã từng nghĩ rằng, trên đời này sẽ chẳng bao giờ còn tồn tại một thứ tình yêu gọi là vĩnh cửu nữa… nhưng từ khi gặp anh – một người đàn ông tuyệt vời đã làm tôi thay đổi.
Anh là người đàn ông trưởng thành, có công việc ổn định với thu nhập khá và đặc biệt anh yêu tôi rất thật lòng và xác định muốn cùng tôi tiến tới hôn nhân.
Sau một năm tìm hiểu, hai đứa cũng đã đến tuổi kết hôn nên anh quyết định dẫn tôi về ra mắt với gia đình anh và tôi đồng ý. Buổi đêm trước hôm ra mắt, tôi hồi hộp không thể ngủ được.
Đây là lần ra mắt đầu tiên với gia đình anh, không biết họ sẽ nghĩ gì về tôi. Sáng hôm đó, tôi sửa soạn thật kỹ và mặc một chiếc váy mới. Lúc nhìn thấy tôi xinh đẹp như vậy, anh vui lắm.
Anh đèo tôi về nhà, tôi nghĩ bụng sao con đường này quen thuộc đến thế! Và chỉ khi anh dừng xe trước cổng nhà, tôi mới ngớ người ra. Mẹ anh bước từ trong nhà ra đón chúng tôi khiến tôi không khỏi giật mình…
Video đang HOT
Nhìn thấy tôi, mẹ anh quay ngoắt đi và tỏ rõ thái độ khinh bỉ, còn tôi chỉ biết câm lặng, mặt mũi tái sầm đi. Tôi xin phép ra về luôn, còn anh không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi không thể hiểu được tại sao mẹ anh lại là chủ nhà nghỉ mà trước đây tôi vẫn thường hay vào với người cũ?
Trở về nhà trong im lặng, tôi không nghĩ cuộc đời mình lại trớ trêu đến vậy. Sau cái ngày hôm đó, anh cũng ít liên lạc và không còn quan tâm tới tôi nữa. Tôi biết tất cả là lỗi của mình nên không hề trách anh.
Chắc chắn tôi sẽ ra đi trong im lặng vì tôi hiểu rằng, có tiếp tục mối quan hệ này sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì khi mà nhà anh đã biết quá rõ về quá khứ không mấy tốt đẹp của tôi. Nếu cố gắng đến với nhau thì tôi cũng sẽ khổ.
Mẹ anh cấm không cho anh gặp tôi và bắt chúng tôi phải chia tay. Đặt mình vào vị trí của mẹ anh, chắc chắn ai cũng không thể nào chấp nhận được người con dâu như tôi. Vì thế, tôi chấp nhận không dám oán trách bà nửa lời.
Tôi chọn cách ra đi có lẽ là giải pháp tốt nhất cho hoàn cảnh này. Dù có yêu thương anh đến mấy nhưng rào cản này tôi khó mà vượt qua được.
Tôi chỉ trách bản thân mình, có lẽ kiếp trước tôi đã làm điều sai trái nên kiếp này tôi phải hứng chịu mọi hậu quả. Tôi cũng không biết đến bao giờ tôi mới tìm được bến đỗ bình yên đây.
Theo Thu Hà/Dân Việt
Nỗi ân hận muộn màng của một bà mẹ khiến con sa ngã
Giờ dù có hối hận tôi cũng chẳng thể nào lấy lại được nữa. Sự sa ngã của con bé tất cả đều là do tôi gây ra. Con ơn mẹ xin lỗi.
Khi viết những dòng này, tôi chẳng thể kìm được nước mắt. Hy vọng rằng các bậc cha mẹ trên đời này sẽ cân nhắc cẩn thận trước mỗi hành vi của mình vì mỗi lựa chọn của chúng ta đều có thể thay đổi cả cuộc đời con trẻ.
Lựa chọn ly hôn chưa chắc đã là giải thoát cho cả hai mà có lẽ còn là bất hạnh cho cả ba. Một gia đình ly tán sẽ ảnh hưởng đến những đứa trẻ của chúng ta ra sao. Có lẽ không chỉ là tổn thương mà còn là một vết rách, dấu hằn lên khắp cuộc đời của chúng.
Con gái tôi từ nhỏ đã được bà ngoại nuôi nấng. Tôi và chồng đã li hôn vì lí do không hợp nhau. Vì cuộc sống tôi không thể nào không đi tìm việc làm thuê kiếm sống. Một bà nội trợ không bằng cấp không tay nghề gì như tôi chỉ kiếm được những công việc nặng nhọc và vất vả.
Chẳng thể nào cho con cuộc sống đầm ấm và hạnh phúc như những đứa trẻ khác. Con bé xinh xắn, thông minh, ngoan ngoãn hết sức nghe lời bà. Mỗi lần tôi rời nhà nó đều khóc rất lâu. Tôi rất đau lòng nhưng cũng chẳng có cách nào cả. Khi lựa chọn ly hôn chính tôi đã biết trước có ngày hôm nay không phải sao.
Con bé ngày một lớn nhưng lại chẳng ngoan ngoãn như xưa. Thiếu tình yêu chăm sóc của bố mẹ, nó như cây cỏ dại vươn lên mà không ai chăm sóc. Con bé không thích đi học, mặc dù rất hiểu chuyện. Từ nhỏ đã biết làm công kiếm tiền, có lần con bé nói với tôi rằng:
" Mẹ, sau này lớn, kiếm được nhiều tiền, con nhất định sẽ mua nhà cho mẹ."
Tôi chỉ cười cho qua chẳng bao giờ coi đó là sự thật cả.
Lớn lên, con bé quả thật đã mua nhà về cho tôi. Một căn biệt thự rất lớn với giấy tờ đầy đủ. Tôi hỏi con bé rằng tiền từ đâu tới nó nói rằng dạo này làm ăn được kiếm tiền về để nuôi tôi. Có nhà rồi nhưng tình cảm thì lại chẳng được như trước. Con bé đi suốt ngày, cả tuần tôi chẳng gặp nó đến một lần. Đến một hôm, khi tôi nhận được điện thoại, cuộc điện thoại khiến đảo điên tất cả mọi việc.
Cuộc điện thoại không đầy 5 phút của đội phòng chống ma túy khiến tôi như rơi xuống địa ngục. Hóa ra con bé buôn bán thuốc phiện. Lần này bị bắt con bé bị đưa đến trại giam để lấy lời khai và giam giữ tạm thời.
Tôi như chết ngất đi, sao mà có thể như vậy được chứ? Con bé ngốc này, sao lại dính vào thứ chết người đó chứ? Bình thường nó ngoan hiền là vậy. Ai nghĩ rằng nó dám làm chuyện động trời này chứ?
Đứa ngốc này, sao lại cứ gánh chịu một mình như vậy chứ? Tôi vẫn luôn biết rằng nó vẫn hận tôi và bố nó vì đã bỏ nó lại nhưng ai bắt nó phải khổ sở gánh vác một mình như vậy chứ? Tôi biết mình là một bà mẹ không đủ tư cách. Không thể cho no một gia đình hoàn chỉnh, bao năm qua cũng chẳng thể khiến nó được sung sướng. Tôi đã cố hết sức để cho nó cuộc sống tốt nhất, đáp ứng mọi yêu cầu của nó. Nhưng tâm hồn nó trống rỗng, thứ nó cần tôi lại chẳng thể cho nó.
Con à, mẹ sai rồi. Tất cả là lỗi của mẹ. Nếu như không tại mẹ thì con cũng không đi vào con đường này. Là mẹ hại con mất đi tất cả. Xin lỗi con, thực sự rất xin lỗi con.
Qua ô cửa kính, giây phút nhìn thấy con, tôi chẳng thể nào kìm chế được bản thân mà khóc. Nước mắt lăn dài. Mới có mấy ngày mà con bé gầy đi trông thấy. Đáng lẽ ra giờ này nó vẫn còn đang được đi học, đang được cùng bạn bè vui đùa thế nhưng tại sao lại ra nông nỗi này chứ?
Con bé nhìn thấy tôi thì liền oán giận rằng là do bạn bè của con bé sao lại nói cho tôi biết. Hóa ra nó chẳng hề muốn tôi biết, sợ rằng tôi sẽ đau lòng, sẽ khóc.. Tôi sao có thể không biết chứ. Nó vốn là một đứa con ngoan cơ mà.Thế nhưng nó có nghĩ đến rằng tôi cũng yêu nó, cũng không muốn nó vì mình mà bước đi trên con đường không lối thoát này không?
Con à, mẹ không biết nên dùng cách nào để bù đắp những tổn thương, sai sót mà mẹ đã gây ra. Mẹ ước gì con có thể sống thoải mái, hạnh phúc chứ không phải như bây giờ. Khiến con phạm phải sai lầm. Dù có khổ mẹ vẫn chịu được chứ nhìn con phạm tôi thế này, con nghĩ mẹ sẽ vui sao? Hạnh phúc của con chính là hạnh phúc của mẹ. Con như vậy mẹ biết sống làm sao?
Mẹ rất hối hận về sự lựa chọn của mình. Thì ra chẳng có gì đáng quý hơn tình thân cả. Giá như tôi có thể thấu hiểu con hơn, giá như quan tâm nó hơn thì đã không có kết cục của ngày hôm nay. Nhưng trên đời không có thuốc chữa hối hận. Tất cả đã chẳng thể quay lại được nữa. Nó là điều tiếc nuối nhất cuộc đời tôi.
Là người làm bố, làm mẹ mà chẳng dạy bảo được con thì đó chính là lỗi lầm lớn nhất của chúng ta. Không nên làm thương tổn cảm xúc của chúng. Hãy dẫn chúng đi đúng con đường. Đừng để đến khi mọi việc xảy ra rồi có hối hận thì cũng đã muộn rồi .
Theo Một Thế Giới
Cái thai và màn kịch rất đáng sợ của chị dâu tương lai Người yêu của anh trai em thông báo có bầu. Nhưng khi gia đình nhà trai đề nghị tổ chức đám cưới thì chị dâu tương lai lại không chịu mà âm thầm đòi đi phá thai. Nhà em mấy hôm nay đang rối như tơ vò, nhất là bố mẹ em. Hai ông bà đến tuổi về hưu chỉ mong có cháu...