Nỗi ân hận muộn màng của một nàng dâu hư đốn
Lần đầu tiên sau những quãng ngày ở nhà chồng, được chứng kiến cảnh cả nhà vì một đứa con dâu hư đốn là tôi mà tôi rớt nước mắt. Nhớ lại thời gian cư xử tệ bạc của tôi với họ mà tôi ân hận vô cùng.
Thời gian này, tôi đang sống trong hối hận lớn và đang cố gắng thay đổi bản thân mình (Ảnh minh họa)
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo đông anh em. Tuy nhiên tôi khá xinh xắn. Khi học phổ thông trung học xong, tôi không thi đỗ đại học. Từ đó, tôi xin bố mẹ xuống Hà Nội làm thuê cho các nhà hàng. Những ngày tháng ở đây, tôi được khá nhiều chàng trai để ý vì tôi có hình thức khá xinh xắn.
Càng lớn lên, tôi càng trở nên mặn mà và quyến rũ hơn. Rồi tôi cũng quen người này người nọ trước khi gặp chồng tôi bây giờ. Khi quen và yêu chồng tôi mới chỉ 3 tháng, tôi có bầu. Vì thế, tôi và anh nhanh chóng làm đám cưới.
Xin thú nhận, tôi cũng là một nàng dâu hư hệt nhưng con dâu bác trong câu chuyện này (Ảnh minh họa)
Ngày đưa tôi về ra mắt, thấy tôi ăn mặc hở hang, bạo rạn, mẹ chồng có ý không đồng ý. Bà phản đối mối quan hệ này vì bảo tôi là đứa con gái có vẻ không đứng đắn, ý tứ. Bà còn nói với tôi rất thực lòng rằng tôi không vừa mắt bà. Nói chung, bà phản đối ra mặt dù cho tôi đang có bầu.
Chính lúc này thì em chồng tôi (chỉ kém tôi 3 tuổi) đã ra sức thuyết phục và đàm phán với mẹ chồng gay gắt. Cuối cùng nhờ nỗ lực của em chồng, vợ chồng tôi đã có một đám cưới hạnh phúc. Tuy nhiên vì ban đầu không được mẹ chồng đón nhận bình thường nên khi về nhà chồng tôi cứ có tâm lý ác cảm, hằn học, ghét bỏ mẹ chồng và cả em chồng.
Tuy mẹ chồng vẫn đối xử với tôi rất tốt và đúng mực nhưng tôi cứ hằn học với bà. Bà nói gì, làm gì hay góp ý với tôi, tôi thể hiện thái độ chẳng thèm nghe, chẳng thèm tiếp thu. Cứ thế, mẹ chồng bảo tôi ngang ngạnh và càng khó chịu với tôi hơn. Đến mức bà không thèm nói chuyện qua lại với tôi và coi tôi như người dưng nước lã. Tôi hả hê khi thấy mẹ chồng khổ tâm như vậy mặc dù cùng sống chung một nhà.
Video đang HOT
Còn em chồng tôi, khi về nhà chồng tôi cũng dần trở nên ghét em. Bởi tôi ghen tị với em nhiều lắm. Em vừa xinh đẹp, nhà lại giàu có, bố mẹ yêu thương em và đặc biệt em có một người bạn trai rất thành đạt và tốt bụng với em, yêu em thật lòng. Vì lòng đố kỵ này với em chồng mà tôi cứ ghét em vô lý và ngày càng tỏ thái độ quá đáng với em.
Song em chồng vẫn quan tâm tới tôi dù em khó chịu ra mặt khi tôi bầu bí mà còn đi nhuộm tóc, đi bar nhảy nhót, đi đám cưới bạn nhậu đến say xỉn hoặc có bầu mà tôi ăn mặc mát mẻ. Em góp ý cho tôi từ xa đến gần một cách thẳng thắn nhưng tôi ngang ngạnh không nghe. Ngược lại tôi càng thấy khó chịu và coi em chồng như cái gai trong mắt. Nhiều lúc tôi tự nhủ, tại sao nó vừa đẹp người lại vừa tốt số như thế chứ.
Nói chung lòng thù hận và đố kỵ với mẹ chồng, em chồng càng khiến tôi trở nên tệ hạ hơn. Tôi ngày một trở nên thờ ơ với nhà chồng và hỗn láo với họ. Tôi mặc kệ những tiếng thở dài, những lần mẹ chồng âm thầm khóc khi đang nấu ăn. Tôi mặc kệ sự khó chịu ra mặt của em chồng trong sự hả hê của mình.
Và rồi như giọt nước làm tràn ly, chồng tôi có bồ. Tôi khổ sở vì đang bầu bí sắp đến ngày sinh con còn bị chồng phản bội. Những tưởng sẽ chẳng có ai đứng về phía tôi lúc này thì bất ngờ thay, em chồng vẫn thay mặt gia đình chồng và làm ầm lên mọi chuyện. Cả nhà chồng vẫn đứng về phía nàng dâu hư là tôi. Họ gọi điện, nhắn tin, hẹn gặp người thứ 3 xen vào gia đình tôi. Thậm chí họ còn mắng mỏ, chửi bới chồng tôi không ra gì.
Lần đầu tiên sau những quãng ngày ở nhà chồng, được chứng kiến cảnh cả nhà vì một đứa con dâu tồi tệ là tôi mà tôi rớt nước mắt. Nhớ lại thời gian cư xử tệ bạc của tôi với họ mà tôi ân hận vô cùng. Nhất là khi tôi đi đẻ, dù chồng tôi không xuất hiện trong viện với vợ con song mẹ chồng, em chồng vẫn chạy đôn chạy đáo chăm sóc cho tôi mẹ tròn con vuông. Họ vẫn chăm sóc tôi 3 tháng ở cữ chu đáo, lo cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ.
Hiện tại, tôi đang trong thời gian ở cữ sắp sửa đi làm. Chồng tôi vẫn còn lăng nhăng bên nhân tình chưa toàn tâm toàn ý trở về với vợ con. Nhưng có gia đình chồng tốt như vậy, tôi ngày nào cũng thấy day dứt vì ân hận. Thật sự tôi trách cứ chính mình nhiều lắm khi đã ngu dại không yêu thương mẹ chồng và em chồng. Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên có thành kiến, không nên đố kỵ họ thì có lẽ mọi chuyện giờ sẽ tốt đẹp và không còn khoảng cách.
Thời gian này, tôi đang sống trong hối hận lớn và đang cố gắng thay đổi bản thân mình để xứng đáng hơn với sự yêu thương và quan tâm của mẹ chồng, của em chồng dù tôi và chồng có lẽ sẽ có kết thúc xấu.
Tôi viết những chia sẻ này lên đây để mong tất cả những nàng dâu xấu xa và tệ hại như tôi sớm nhận ra được mọi điều và biết đối tốt lại với những người đối xử tốt với bạn. Bởi nếu không nàng dâu hư sẽ phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác mà khi nhận ra có thể đã quá muộn màng để sửa chữa. Khi đó, bạn sẽ ân hận cả đời đấy.
Theo Afamily
"Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm?"
Mẹ nói cha: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?".
Đọc bài viết của chủ topic mà tôi xót xa thay cho cái văn minh thực dụng bây giờ. Gia đình tôi cũng gần giống như anh vậy, chỉ có đôi chút khác biệt.
Tôi được sinh ra trong một gia đình nói giàu có thì không nhưng cũng có chút của ăn của để. Nhà tôi có hai anh em, tôi là con cả và một em gái nữa.
Ngày tôi còn bé cha mẹ tôi thường hay đi làm cả ngày nên không thể chăm con từng li từng tí. Ngay khi vào lớp một, tôi được ba mẹ gửi cho ông bà ngoại nuôi. Có lẽ vì thế mà tình cảm của tôi dành cho ông bà ngoại sâu sắc hơn hẳn bên nhà nội.
Sống được với ông bà ngoại vài tháng thì ông ngoại mất. Nhà chỉ còn mỗi bà ngoại chăm lo cho tôi từng miếng cơm, giấc ngủ, soạn cho cả cuốn tập để mai vào lớp không thiếu này quên nọ. Ở được vài năm thì ba mẹ đón tôi về vì đã có thời gian rảnh hơn mà chăm con. Thế nhưng mỗi cuối tuần tôi đều được mẹ chở về thăm ngoại.
Mẹ tôi nói cha: "Ngày mẹ vợ ông mất, ông có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất.." (Ảnh minh họa)
Chỉ cách đây vài tháng, ngoại tôi mất. Tôi đau xót rất nhiều. Tuy là con trai nhưng nỗi mất mát quá lớn khiến tôi như chững lại. Tôi khóc nhiều, buồn cũng nhiều, cũng đau đớn khôn tả. Thế nhưng điều tôi đau hơn chính là cha mình - Người luôn thương yêu, lo lắng và thậm chí ngay cả bây giờ khi tôi đi làm rồi, có lương nhưng ông vẫn hay hỏi còn tiền không nếu hết ông sẽ cho thêm.
Cha tôi cũng sinh ra trong một gia đình đông anh em. Nhưng ông không được ông bà nội cưng chiều lo lắng như những anh em khác trong nhà. Tôi biết vì thế mà cha luôn yêu thương và lo lắng cho anh em chúng tôi đều nhau và công bằng nhất có thể.
Gia đình bên nội giàu có hơn, nên mỗi người con trong nhà đều có một căn nhà riêng. Bà nội ở với chú út và vì không thương yêu cha tôi như những chú bác khác nên đối với chúng tôi cũng rất nhạt. Đối với cha, ông luôn vì thế mà gần như sống đơn độc trong gia đình bên nội. Đối với ông dường như chỉ có gia đình chúng tôi là gia đình duy nhất. Cái suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu ông như thế.
Ngày ngoại mất vì quá đau buồn nên tôi cứ thường hay rúc vào một góc gần quan tài mà khóc chẳng để ý gì xung quanh nên gần như chẳng biết gì. Mọi chuyện cứ thế qua đi và sẽ là không có gì nếu như sau ngày hôm ấy cha tôi không làm lớn chuyện.
Sau đám tang ngoại được chôn trong một nghĩa trang công giáo trên tỉnh Đồng Nai. Mộ xây xong, nhà ngoại họp mặt đi xuống dưới để xin lễ, đọc kinh. Cha tôi là người thích đi đây đi đó nên muốn đi theo mẹ. Tối hôm ấy cả gia đình chúng tôi ngồi đó, mẹ thẳng thừng nói không còn chỗ. Tôi không hiểu tại sao mẹ nói thế khi ít ngày trước tôi biết được rằng mọi người sẽ đi xe máy và mẹ đi chung với cậu Tân - con nuôi của ông bà ngoại.
Tại sao mẹ không đi với cha tôi? Tại sao mẹ không muốn cha tôi đi? Mọi câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu tôi. Cha tôi vì giận nên làm lớn chuyện nói này nọ và rồi họ cãi nhau. Và sau đó là cái sự thật mà tôi không biết cũng chẳng muốn biết và hy vọng đừng bao giờ biết đã được tiết lộ.
Mẹ tôi nói cha tôi: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ anh mất. Mấy ngày sau người ta hỏi tôi, anh ở đâu, tôi đã chẳng biết phải trả lời sao. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?". Nghe mẹ nói vậy, tôi như chết sững. Mọi thứ về cha khiến tôi thất vọng.
Thế nhưng dường như với cha tôi thế vẫn còn chưa đủ. Cha tôi nói rằng: "Nhà ngoại có lo cho nhà này được cái gì đâu mà bắt tôi phải túc trực ở đó mấy ngày? Tôi còn phải đi làm chứ có rảnh đâu mà cứ ở đó?". Tôi chỉ biết cười, cười cái sự chua xót ở đời.
Ừ thì nhà ngoại khó khăn hơn nên khi chia nhà, mẹ tôi không lấy phần. Ừ thì nhà nội cho gia đình tôi hẳn một miếng đất để xây nhà nhưng chỉ vì lí do như thế mà cha đã vội phủi băng đi cái trách nhiệm của một người con rể. Cha đã quên ai chăm lo cho con cha thuở bé khi mà cha nói không có thời gian thì gửi qua bên ngoại đi.
Khi mà mỗi lần tổ chức tiệc tùng bên ngoại, bà ngoại đều nhắc: "Tụi bay không kêu thằng Thịnh à?". Khi cha chưa tới, mỗi khi cha nhậu say trên đó ngoại cũng đều nhắc: "Về sớm, ngủ đi, sáng mai còn đi làm". Vậy ra trong đầu cha chỉ có mỗi chuyện mẹ không thừa kế được gì từ nhà ngoại!!!
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình (Ảnh minh họa)
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình. Tôi đã muốn đứng thẳng lên nói với cha rằng: "Nếu cha làm thế, cha không sợ sau này con rể, con dâu của cha cũng đối xử với cha như thế sao?". Nhưng tôi không đủ can đảm và cũng không đủ sự mất dạy để nói với ông như thế.
Song có lẽ cũng từ đó trong tôi cha đã mất đi phần nào sự tin tưởng và quý trọng trong tôi. Có lẽ nó sẽ theo tôi suốt cuộc đời và đến lúc thành gia lập thất tôi cũng sẽ sợ, một nỗi sợ vô hình về một người tôi đang gọi là cha.
Theo VNE
Trói được tôi, vợ lén đi phá thai Cưới xong, tôi thắc mắc không hiểu sao bụng vợ không to lên, tôi muốn đưa vợ đi khám thì cô ấy nằng nặc không cho, muốn tài xế riêng đưa đi. Sau này mới vỡ lẽ là cô ấy đi phá. Người đàn ông dù thông minh nhất cũng có những quyết định sai lầm, đặc biệt trong hôn nhân, đó là...