Nỗi ám ảnh đàn ông
Tình yêu thuở còn đôi mươi, nghĩ lại tôi vẫn thấy ghê tởm… (Ảnh minh họa)
Có một thực thể vô tri vô giác đang nằm quằn quại nơi góc phòng. Thực thể ấy có một thân hình trắng nõn, một bộ ngực mà ai cũng phải thèm muốn và một đôi chân dài miên man…
Bên ngoài, sau cánh cửa đóng sập, giọng người đàn ông xơi xơi:
- Có thế mà cũng không làm được, mua cô về để làm gì? Tôi không thừa t.iền để mua gái làm cảnh.
Thực thể đau đớn cất tiếng:
- Em xin lỗi, em không…
- Không không cái gì, cô có còn là đàn bà không? Cô chẳng xứng với số t.iền tôi bỏ ra tẹo nào, không được tích sự gì, khôn hồn thì biến ngay khỏi đây cho đỡ ngứa mắt.
Tiếng động lạch cạch, tiếng người ngã xuống mặt sàn, tiếng đ.ập cửa van xin:
- Đừng đuổi em đi, em sẽ cố.
- Cố cố cái gì, cút.
Tôi ôm bọc quần áo trên tay, đứng tựa vào tường. Trời nhá nhem tối, những ánh đèn từ xa hắt xuống làm không khí loang một màu vàng vàng, lành lạnh. Người tôi run lên, cố gắng chẹn cơn đau dâng tràn từng đợt, tôi xoa xoa ngực, bước lên phía trước. Không biết là đi đâu.
Đằng kia, tiếng trẻ con khóc the thé trong căn nhà, tiếng bà mẹ nưng nịu dỗ. Thằng bé nín khóc, chốc chốc lại có tiếng ư ư như giận hờn, giận yêu người mẹ. Tôi vô tình bước qua, chỉ là vô tình, nhưng những hình ảnh ấy cứ bám riết lấy tôi, tràn qua thân thể, khiến tôi rùng mình, lạnh ngắt. 20 t.uổi, cái t.uổi đẹp nhất trong đời người, tôi đã ra đi mà không một lần ngoảnh lại. Còn ngoảnh lại gì được nữa? Người đàn ông ấy đã bán tôi đi sau khi đưa tôi chạy đến một miền đất hoang vu để thỏa mãn cơn nhục dục. Tôi bỗng thấy ghê tởm.
Tình yêu thuở còn đôi mươi, nghĩ lại tôi vẫn thấy ghê tởm. Sao lại có thể yêu đến thế vì một thằng đàn ông như anh ta? Sao có thể bỏ nhà đi vì một người như anh ta? 5 triệu, giá của tôi được trả với 5 triệu. Sao có thể tin một cô gái xinh đẹp từng là niềm mong ước của bao người lại được đem ra trao đổi với kẻ bán người mua? Sao có thể tin được người ta lấy từng bộ phận trên cơ thể tôi để cân đo đong đếm? Vòng ngực: 98, vòng eo-60, vòng 3-120… Đẹp lắm, như thế là đẹp lắm, cái đẹp ấy được trưng ra sỗ sàng.
Sao có thể tin được người ta lấy từng bộ phận trên cơ thể tôi để cân đo đong đếm… (Ảnh minh họa)
Để đến khi cuộn mình trong chăn không một mảnh quần áo, tôi cắn răng tập cho nước mắt cạn dần, tập chịu đau, tập quen những thằng đàn ông mới lạ, những thằng bỏ t.iền ra để mua cái thú vui quái gở. Tập quen đi mà không cúi gầm mặt để người ta chỉ trỏ: con này là… kẻ bán… người mua…
… Tôi lạnh quá!
Bộ quần áo mỏng manh làm tôi lạnh. Tình đời, tình người làm tôi lạnh. Tình yêu? Sao lại có thứ tình yêu giả dối đến vậy? Sao lại có thằng đàn ông bạc ác đến nhường ấy? Cái thằng đã đ.âm một nhát vào bụng tôi, để tôi quằn quại trên mặt đường. Thằng đã chỉ thẳng vào mặt tôi, giáng cho tôi câu nói như một cái tát:
- Tình yêu là gì? Tình yêu chỉ là xúc tác cho chuyện đó trở nên nhanh hơn. Làm được rồi, không cần xúc tác nữa, cô cũng chẳng là gì nữa.
Tôi gục xuống mặt đường, bỗng thấy thân hình mình thật ghê tởm, thật ghê tởm. Thế rồi sang người tiếp theo… Gã này mò vào phòng tôi sau khi đưa những lời vuốt ve mặn ngọt. Nó hứa cho tôi một cuộc sống đầy đủ, không phải nghĩ đến tình yêu giả dối của em nữa. Tôi có ngờ đâu nó cũng là một thằng đàn ông xấu xa, thậm chí còn tởm lợm. Không chỉ mò vào phòng, nó làm cho cuộc sống của tôi thêm một vết đen, và lần này, là không một lối thoát.
Những tưởng sẽ phải sống cuộc sống như thế, những tưởng sẽ sống ngàn đời làm một con đĩ nô lệ cho những kẻ đam mê nhục dục, nhưng càng ngày tôi càng đẹp hơn. Khổ thân cuộc sống của tôi, sao càng ngày tôi càng đẹp hơn? Để đến khi ai cũng phải thèm, tôi lại đổi chủ một lần nữa.
Thằng thứ ba, cũng giống những thằng khác, lại thêm một lần nữa. Lần này là lần thứ 5 rồi. Tôi bơ vơ trên lối đi lạnh băng không một lối thoát. Đêm tối sầm, những con thiêu thân bay như lao vào đèn điện cao áp, chốc chốc lại vụt qua mặt tôi, chui vào mắt khiến tôi cay xè, một giọt nước mắt vụt rơi. Nước mắt đó, tôi đã tưởng không còn nước mắt đó, nhưng sao nước mắt lại rơi, sao trong giờ phút này? Sao lại để tôi quằn quại trong đau thương, và gục ngã.
Tỉnh dậy, ánh đèn sáng rực. Bàn tay ai mơn man vuốt ve thân hình tôi. Tôi rùng mình, một thằng đàn ông đang vuốt ve khuôn mặt tôi. Tôi nổi da gà, cố gắng đứng lên chống cự, bàn tay anh ta săn chắc:
Video đang HOT
- Ở lại đây đi em, em không đi được đâu.
Đêm tối sầm, đây là đâu? Đêm tối sầm, nơi này là nơi nào? Đêm tối sầm, đây là ai, người ở cạnh tôi, là ai? Tôi là ai? Nước mắt tôi trào ra, một cảm giác vừa căm hận, vừa khinh bỉ, vừa tuyệt vọng. Tôi cắn lưỡi, một giọt m.áu trào ra. Anh ta giữ miệng tôi, tôi cắn, anh ta dùng 2 tay bóp mạnh miệng.
- Chưa c.hết được đâu cô em, đời còn dài lắm.
Đây là ai? Người vừa nói là ai? Sao tôi lại bên cạnh người này? Tôi căm hận chính bản thân mình, căm hận số kiếp của mình. Sao đời lại sinh ra tôi, đứa chuyên đi làm đĩ, sao đời lại mời gọi tôi? Tôi sinh ra để làm chuyện này sao? Làm chuyện này sao? Tôi ngất lịm. Bàn tay ai vẫn ve vuốt thân hình, bàn tay ai vẫn lục lọi mọi nơi mọi chỗ. Bàn tay ai như bóp nát tâm hồn tôi, đè nén những giấc mơ không có thật của tôi. Bàn tay ai đi vào giấc ngủ, làm cho nó trở nên bồng bềnh đáng sợ.
Tôi bơ vơ trên lối đi lạnh băng không một lối thoát… (Ảnh minh họa)
Tôi c.hết thật rồi…
Tôi như những đám mây trắng bồng bềnh lướt trên không trung. Lúc thì trườn lên đón ánh dương, lúc lại hạ xuống mặt đất. Tôi đi qua nhiều nơi nhiều cảnh đẹp. Những đóa hoa trong suốt mê li, vườn hoa với những chiếc lá xanh như ngọc. Biển mộng mơ, dòng sông xanh êm đềm, ấm áp. Đám mây bỗng rời đến thành thị. Một toán người lô nhố bước ra. Đàn ông, họ toàn là đàn ông, một bàn tay với lên, lôi tôi xuống.
Tôi giật mình tỉnh mộng…
Ánh đèn sáng trưng soi rọi căn nhà. Đàn ông, lại là đàn ông. Một người dáng vẻ thanh tú ngó lom lom tôi trước mặt. Lòng tôi trào dâng cảm giác sợ hãi, những vết tích ngày qua như gợi lại, sâu và đau nhói. Những vết tích cứa vào lòng tôi, làm đau đớn tâm hồn tôi.
- Anh là ai?
- Anh là người yêu em thật lòng.
- Tôi không tin ai là người yêu tôi thật lòng, không có tình yêu, tất cả đều là sự dối trá, anh là ai? Anh là ai? Anh là người yêu em.
Tôi không có người yêu, tất cả đã qua rồi, làm ơn đừng gợi lại quá khứ đau buồn của tôi nữa. Tôi chán nản lắm, tôi mệt mỏi lắm. Mới hôm qua thôi, tôi đã bị một người ngược đãi. Mới hôm qua thôi, tôi đã bị một người lạ mặt… Tôi không muốn nghĩ đến nữa, không muốn nghĩ đến ai nữa… Người trước mặt nhìn tôi chằm chằm, một giọt nước mắt từ khóe mi rơi xuống. Người ta nhìn tôi, đôi mắt đen huyền, tôi bỗng nhớ đến đôi mắt của ngày xưa…
- Cậu phải giữ sức khỏe đấy
- Ừ, nhớ rồi, sẽ giữ sức khỏe tốt.
- Nếu gặp lại cậu, tớ sẽ nói tớ rất thích cậu.
- Cậu đã nói rồi đấy thôi.
- Nhưng đấy là lúc gặp lại, bây giờ không tính.
- Có tính.
- Không tính.
- Có.
- Lần gặp mặt, nhất định cậu phải nói thế đấy nhé!
- Ừ!
- Yêu cậu!
- Hả?
Tôi gục xuống, lại một mảnh ghép nữa vỡ ra. Trái tim tôi, lại một cơn đau nữa, lại một lần tôi cảm thấy ghê tởm. Thanh, người ngồi kia là Thanh, mối tình đầu của tôi, mối tình đầu với biết bao kỉ niệm đẹp thời áo trắng, mối tình mà ngày xưa tôi đã từng nâng niu, tự hào, và quý trọng…
- Em nằm yên nhé, anh đi lấy gì đó cho em ăn
Thanh đi, để lại tôi một mình trên chiếc giường. Chiếc giường nhỏ hẹp, màu trắng, bàn ghế giản dị. Một chiếc bàn học chứa đầy sách công nghệ, hình như anh là sinh viên. Phải rồi, nếu không có ngày ấy, tôi cũng là sinh viên.
- Em ăn bánh sandwich nhé!
Tôi đón lấy chiếc bánh, ăn nhồm nhoàm. Thanh nhìn tôi, đôi mắt buồn thương. Vẫn đôi mắt của ngày xưa nhưng bây giờ già dặn hơn, và cái nhìn như ngỡ ngàng. Tôi khóc.
Tôi không tin ai là người yêu tôi thật lòng, không có tình yêu… (Ảnh minh họa)
Đêm ấy, chúng tôi ngồi ôn lại kỉ niệm cũ với nhau. Một đêm khuya ngọt ngào không như những đêm trước mang lại. Người thứ 6 trở lại đời tôi không như những thằng đàn ông trước. Nhưng liệu tôi có sống được không? Tôi đã như thế này, liệu có cuộc sống yên ổn nào cho tôi không? Tôi ôm bọc quần áo ra ngoài. Trời đã sáng dần, những vết đen chưa tắt nhưng bầu trời đã ửng hồng. Đặt cẩn thận lá thư trên bàn, tôi khép cửa, ôm bọc quần áo ra ngoài.
Anh à! Cảm ơn anh đã quan tâm đến em, cảm ơn anh đã mở lòng cứu rỗi một con người bị xã hội xua đuổi. Cảm ơn anh đã ra tay cứu vớt một còn người không có nơi để đi, và nếu có, cũng chỉ làm nô lệ cho những kẻ mặt người dạ thú.
Gửi anh!
Em đã bươn chải cuộc sống suốt bao năm. Và hôm qua đối với em là một ngày đặc biệt, ngày em cảm nhận thế nào là tình yêu thương, yêu thương thực sự. Em xin lỗi vì ngày xưa đã ra đi. Em không thể trở thành người thân yêu nhất của đời anh. Em không còn là Lan của ngày xưa nữa. Một Lan trong sáng, ngây thơ, một Lan xinh xắn được nhiều người ngưỡng mộ. Em bây giờ vấy bẩn, nhầy nhụa, và chìm đắm trong thói đời bạc ác.
Anh biết không? Lần gặp gỡ này khiến tim em như òa lên bao kỉ niệm, khiến tâm hồn như vỡ òa ra, thổn thức, những kí ức ngày xưa như vọng về. Ngày xưa đó, em đã hứa gặp anh em sẽ nói thích anh. Em thích anh, cảm ơn anh, em cảm ơn anh nhiều lắm.
Những em không thể trở thành người yêu thương cả đời của anh được-như những gì anh mong muốn. Chúng ta không thể cùng nhau bỏ đi, và vùi lấp quá khứ. Quá khứ là quá khứ của em, nó đã được thể hiện, được khắc sâu trở thành tỳ vết khó xóa. Anh không thể lấy người như em, không thể chờ đợi, không thể mong mỏi.
Ở lại nhé anh, em đi đây. Một điều cuối cùng em muốn nói với anh, không phải em thích anh, em yêu anh thật lòng. Cả ngày xưa và bây giờ vẫn thế. Tạm biệt nhé tình yêu đầu tiên của em. Em là một ký ức đã bỏ quên rồi…
Theo TTO
Xót con và những giây phút kinh hoàng
"Nhìn con trai bé bỏng quằn quại trong đau đớn mà chỉ biết khóc và tự nhủ rằng mình đang trong những ngày hoảng loạn nhất từ khi làm mẹ. Mình không được kiệt sức", mẹ cháu bé bị cô giáo nhốt vào thang máy đau xót.
Chứng tích kinh hoàng trên người bé Lê Quang Vinh (4 t.uổi, ngụ quận Tân Phú, TP.HCM) khiến bất kỳ ai cũng phải xót xa. Ngày 30-10, trao đổi với chúng tôi chị Dư Thị Thanh Thúy, mẹ bé Lê Quang Vinh (4 t.uổi, ngụ quận Tân Phú), đau xót nói: "Tôi đã trải qua những ngày tháng kinh hoàng nhất từ khi làm mẹ".
Cháu Vinh trong những ngày ở bệnh viện
Đi học, suýt c.hết vì bị cô giáo nhốt trong thang máy
Theo chị Thúy, bé Vinh con chị đã bị cô giáo Trần Thị Xuân Nữ của nhà trẻ tư thục Hoa Lan đóng tại số 162A, đường Tân Hương, phường Tân Quý, quận Tân Phú tạo ra cảnh "thân tàn ma dại".
Ngày 17-9 chị Thúy gửi bé Vinh tại nhà trẻ tư thục Hoa Lan đóng tại số 162A, đường Tân Hương, phường Tân Qúy, quận Tân Phú như thường lệ. Trưa cùng ngày, bé Vinh được đưa vào bệnh viện đa khoa Phú Thọ (nơi chị Thúy làm việc) cấp cứu trong tình trạng thương tích nghiêm trọng.
Theo đó bé Vinh bị đa chấn thương với nhiều thương tích nghiêm trọng. Suốt thời gian hơn 1 tháng qua bé Vinh liên tiếp phải trải qua các đợt mổ cắt lọc da đầu, cắt lọc vết thương tay, truyền kháng sinh.
"Tôi nhìn cảnh con trai bé bỏng quằn quại trong đau đớn mà chỉ biết khóc và tự nhủ rằng mình đang trong những ngày hoảng loạn nhất từ khi làm mẹ. Mình không được kiệt sức", chị Thúy tâm sự.
"Cho đến hơn 19h gia đình mới được bệnh viện báo đã chuyển bé ra phòng hậu phẫu đặc biệt. Sau đó thấy tình trạng bé quá nặng và quá đau đớn kêu khóc không ngừng nên bác sĩ buộc phải chích Morphin cho bé để giảm đau. Sau đó bác sĩ sợ tình trạng phổi bé bị trở nặng có thể gây đến hôn mê nên chuyển sang Khoa ICU (khoa hồi sức cấp cứu đặc biệt)".
Sau hơn 1 tháng điều trị, trên người cháu Vinh vẫn mang những vết thương kinh hoàng
Tại đây, các bác sĩ cho biết bé bị chấn thương đầu, sưng bầm thái dương trái, xuất huyết vùng cổ mặt, hai mắt bị xuất huyết kết mạc, nề mi. Đặc biệt trên đầu có vết thương gây lóc da thái dương trái 15 cm, lộ sọ. Chụp chấn thương ngực, bụng thấy tổn thương dạng phế nang thùy dưới hai phổi, X-quang phổi thấy gãy 1/3 giữa xương đòn trái...
Theo xác minh ban đầu của Cơ quan cảnh sát điều tra công an quận Tân Phú: Nguyên nhân vụ việc được xác định là do cô giáo Trần Thị Xuân Nữ trong lúc bé Vinh không chịu ăn trưa nên đã nghĩ ra trò "dọa" cho bé sợ bằng cách bỏ bé vào trong thang máy vận chuyển thức ăn rồi nhấn nút cho chạy.
Khi chạy xuống tầng trệt mở thang máy ra, cô Nữ phát hiện bé đã nằm bất động toàn thân tím tái, bê bết m.áu nên kêu gọi mọi người đưa bé vào bệnh viện.
Bà Vũ Thị Kim Dung, trưởng nhóm trẻ tư thục Hoa Lan
Giám định, định bao giờ?
Giải thích về vụ việc với PV, bà Vũ Thị Kim Dung, trưởng nhóm trẻ tư thục Hoa Lan cho rằng do một mặt tường phía trong thang máy gồ ghề có nhiều đầu sắt nhô ra nên dẫn đến bé Vinh hoảng sợ va đ.ập vào.
Bà Chung Bích Phượng, phó Phòng giáo dục phụ trách mảng giáo dục mầm non quận Tân Phú khẳng định, các cô giáo ở nhóm trẻ Hoa Lan đã không chủ động báo cáo vụ việc lên cấp trên mà chỉ khi cơ quan này nhận được thông tin từ phía gia đình thì họ mới giải trình.
Theo ghi nhận của chúng tôi, sáng ngày 30-10 nhóm trẻ Hoa Lan cũng đã đình chỉ hoạt động, chuyển tất cả học sinh qua 8 trường mầm non khác có thể tiếp nhận 160 học sinh của nhóm trẻ Hoa Lan để tiếp tục học tập. Thông báo này được dán ngay sát thang máy chuyển đồ ăn tại tầng trệt của trường, nơi phát hiện vụ việc xảy ra đối với bé Vinh.
Thông báo đình chỉ hoạt động nhóm trẻ tư thục Hoa Lan
Trong lúc này, chị Thúy vẫn đang phải từng giây từng phút chăm sóc con trai tại nhà bà ngoại. Mỗi lần bôi kem chống sẹo cho con, chị Thúy lại ứa nước mắt vì các vết khâu chằng chịt từ trên đầu xuống bả vai.
Gian phòng khách chừng 12m tại nhà mẹ ruột chị Thúy tưởng như lúc nào cũng rầu rĩ vì tình trạng của bé Vinh. "Nó cứ như người mất hồn, không nói chuyện với ai, có khi đang đút thức ăn cháu nó ngậm vào rồi lại ói ra và khóc lóc cả tiếng đồng hồ", bà ngoại cháu Vinh nói.
Mỗi lần bôi kem chống sẹo cho con, chị Thúy lại ứa nước mắt
Trong đơn tố cáo hành vi của cô giáo Trần Thị Xuân Nữ về vụ việc gây ra với con trai mình, chị Thúy khẩn thiết đề nghị cơ quan CSĐT công an quận Tân Phú cho giám định ngay tỷ lệ thương tích của cháu Vinh vì sự việc đã kéo dài 1,5 tháng.
Tuy nhiên, sau khi được công an quận Tân Phú giới thiệu đi giám định, chị Thúy được người của trung tâm giám định pháp y thành phố cho biết, phải chờ cho đến khi nào vết thương lành mới giám định được tỷ lệ thương tật vĩnh viễn.
Giám định pháp y TP.HCM cũng đang yêu cầu chị Thúy bổ sung kết quả thương tật của cháu Vinh trong thời gian nằm tại Bệnh viện Nhi Đồng 1 ngoài các kết quả đã có từ Bệnh viện Chợ Rẫy và Bệnh viện Đa khoa Phú Thọ.
Theo Bee
Khi những bức tượng biết... gây hấn Do cách tạo dáng của con người mà vô tình những bức tượng vô tri vô giác lại trở thành một kẻ biết s.àm s.ỡ và đ.ánh lén. Tát cho phát bây giờ T.úm t.óc đau quá Còn bé mà đã rất hung hãn Em xin anh, đừng đ.ánh em Cho c.hết nè Á, sao lại s.àm s.ỡ giữa thanh thiên bạch nhật...