Noel này em không có anh
Đây là mùa Noel đầu tiên sau bốn năm yêu thương, chúng tôi phải ở xa nhau nhưng tôi biết, ở nơi ấy, anh vẫn luôn dõi theo tôi.
Tôi và anh là những người bạn từ hồi cấp 3. Ban đầu cũng không ưa gì nhau nhưng rồi sau những lần cùng đường đến trường, chúng tôi dần trở thành những người bạn khá thân thiết. Ba năm cấp 3 trôi đi, dù ánh mắt hai đứa nhìn nhau đã khác nhưng chúng tôi không ai dám đối diện, vẫn miệt mài cho giấc mơ vào đại học. Và sự cố gắng đó đã được đền đáp xứng đáng khi hai đứa đều đỗ vào ngôi trường mình mong muốn và hơn hết là hai trường khá gần nhau.
Chúng tôi lên Hà Nội học nhưng ít khi gặp nhau bởi lẽ trong thời gian này, người bạn thân nhất của tôi đem lòng yêu anh. Còn anh trai anh và bạn thân của anh lại cảm mến tôi. Bao nhiêu sự việc xảy ra, chúng tôi chỉ im lặng, từ chối tình cảm của đối phương xung quanh nhưng cũng không hề nói chuyện với nhau. Gặp nhau cũng chỉ một câu chào rồi thôi. Duy chỉ có một điều, tôi cảm nhận từ ánh mắt anh nhìn tôi đầy nuối tiếc.
Chúng tôi cứ im lặng như thế, âm thầm dõi theo người kia. Cho đến một ngày – cái ngày mà có lẽ suốt đời tôi không thể nào quên. Đó là đêm giao thừa Tết Dương lịch năm 2008, trong khi tôi đang chuẩn bị liên hoan cùng xóm trọ thì anh nhắn tin chúc mừng năm mới. Tin qua tin lại, chúng tôi nói chuyện đến gần 2 giờ. Bao nhiêu kìm nén bấy lâu như vỡ òa khi anh thổ lộ tình cảm của mình. Tôi không biết lúc đó tôi nói những gì nữa nhưng tôi thật sự hạnh phúc vì điều đó. Chúng tôi yêu nhau, anh trai anh, bạn thân tôi biết chuyện cũng vun vén cho chúng tôi.
Anh học cảnh sát nên chúng tôi gặp nhau một lần vào cuối tuần. Có lẽ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Tôi và anh đi bộ, đạp xe rồi đi xe máy rong ruổi khắp ngõ ngách Hà Nội. Nơi đâu cũng in dấu kỷ niệm của hai đứa. Suốt gần bốn năm yêu nhau, dù môi trường và điều kiện của anh không dành được nhiều thời gian cho tôi nhưng anh không bao giờ khiến tôi cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Tôi đau ốm liên miên, giận dỗi liên tục, anh vẫn một mực đi bên tôi. Tôi ngang bướng và bất cần, anh vẫn nắm chặt tay tôi. Với anh, tôi luôn được là chính mình, luôn được yêu thương và trân trọng.
Gần bốn năm yêu nhau, dù có lúc cảm xúc trào dâng mãnh liệt nhưng chúng tôi vẫn chỉ là những cái siết tay nhè nhẹ, những cái ôm thật chặt và những nụ hôn cháy bỏng. Tôi và anh đều cảm thấy chỉ cần nhìn thấy nhau, ở bên nhau là hạnh phúc lắm rồi. Cứ thế, tôi bước vào năm cuối, chúng tôi đã bắt đầu vạch kế hoạch cho tương lai. Lúc đó tôi vẫn hạnh phúc biết bao và tôi đã nghĩ tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi bên anh.
Video đang HOT
Nhưng… ra trường, vì hoàn cảnh gia đình, tôi buộc phải vào Đà Lạt làm việc. Ngày tôi đi, anh và tôi đều khóc, khóc cho mối tình đầu dang dở, khóc cho sự trêu ngươi của số phận. Đến hôm nay, đã gần 4 tháng tôi xa anh, anh vẫn âm thầm dõi theo tôi, lo lắng quan tâm tôi. Còn tôi, tôi vẫn chưa bắt nhịp được với cuộc sống thiếu vắng anh. Xa anh, tôi phải tập tự lo và chăm sóc cho bản thân mọi thứ.
Nỗi nhớ càng trở nên cồn cào và quay quắt hơn khi Noel và nhất là ngày kỷ niệm 4 năm yêu nhau của chúng tôi đang đến gần. Có lúc tôi muốn vứt bỏ mọi thứ để quay về bên anh nhưng thực tại vẫn là thực tại. Có lẽ đây là mùa đông, mùa Noel lạnh giá và buồn nhất trong cuộc đời tôi. Anh à, liệu có một phép màu kỳ diệu nào cho tình yêu của chúng ta không anh? Em vẫn sẽ đợi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mọi thứ giờ đã xa, thật xa...
Tất cả đều trống rỗng, nhạt nhòa và hư vô. Mối tình đầu giờ đây đã là quá khứ. Giật mình mới biết rằng từ đây em phải đi một mình, không có anh.
Ừ, em là người có lỗi. Em đã để mất anh.
Anh- cũng không phải là người vô tội, vì đã bỏ rơi em.
***
Anh đã bỏ đi, không một lời. Em đã rất muốn biết lý do là gì, bao nhiêu câu hỏi cứ xoay vần trong đầu em, em như muốn nổ tung. Em tự nhủ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Nhưng cuối cùng em nhận ra, khi đã bỏ đi nghĩa là dù lý do gì cũng không còn ý nghĩa. Em thôi không băn khoăn, thôi không giận hờn, thôi không oán trách. Em đã đau biết bao nhiêu chắc anh cũng không thể biết được đâu. Khoảng thời gian đó với em thật khó khăn.
6 tháng trôi qua, anh quay trở về, anh nói anh cần em.
- Lý do là gì vậy? - Vì anh muốn cho cả hai đứa một khoảng thời gian để nhìn lại tình cảm của cả hai.
Em tin, vì em yêu anh. Nhưng em cũng hiểu rằng đã có lúc anh cảm thấy lung lay về tình cảm của anh, nghĩa là cũng đã có lúc trong anh em đã phai nhạt.
Nhưng tình yêu nó không đơn giản như thế đúng không anh. Khoảng thời gian không có anh, em đã gục ngã đấy. Em không đủ mạnh mẽ để đứng dậy, không đủ vững vàng để quên đi anh. Em đã tìm đến một cuộc tình chóng vánh- không tình yêu, nhằm lấp đi chỗ trống của anh trong trái tim em, và nó đã lấy đi em của anh. Em đã không còn là của riêng anh. Không còn là chỉ của một mình anh.
Em thật sự không biết vì sao mình có thể làm thế. Cám dỗ và dục vọng dường như chiếm lấy hết con người em. Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn. Những chuyện không đáng làm cũng đã làm rồi. Em cảm thấy ghê tởm chình mình và ghê tởm cả con người kia- kẻ đã cùng em...
Cám dỗ và dục vọng dường như chiếm lấy hết con người em... (Ảnh minh họa)
Em không thể gấu giếm anh, ở bên anh nhưng đã không còn trọn vẹn dành cho riêng anh nữa. Không còn là em như ngày xưa anh yêu nữa. Em biết nói ra em sẽ mất anh. Và em đã mất anh. Anh không thể chấp nhận được chuyện đó, mặc dù với em anh là người đầu tiên. Đúng lắm chứ, ai có thể chấp nhận được nhỉ, ngay cả em. Anh xin lỗi em vì không thể cùng em đi hết con đường. Không phải xin lỗi đâu anh, vì đã bao giờ anh nắm lấy tay em để bước đi đâu anh. Chỉ một mình anh cứ đi, đi và chưa bao giờ nhìn lại em. Anh nghĩ là em sẽ mãi ở đó đợi anh à. Cũng có lúc phải mệt mỏi chứ, có lúc phải gục ngã chứ, có lúc cần chỗ dựa chứ...
Em đau đớn, vì anh không còn tôn trọng em như trước, vì em đã mất anh. Đau đớn hơn khi nhìn thấy anh cũng đau anh à. Trái tim em như tan vỡ lần thứ 2. Nó đã tan vỡ 1 lần. Lần này nữa liệu có chịu đựng nổi không anh. Và thế là mình mất nhau. Anh ra đi...
***
Em giờ đây cũng không còn dằn vặt lắm nữa đâu anh. Những mất mát với em thế là đủ rồi. Vì giờ em nhận ra lỗi không chỉ của mỗi mình em. Anh là người đẩy em đến sai lầm đó. Còn em là người không đủ tỉnh táo để biết mình cần gì. Cái gì qua thì đã qua rồi. Dù biết anh luôn yêu em nhưng có lẽ em còn yêu anh nhiều hơn thế. Cái cảm giác mất đi anh mãi là nỗi đau anh à. Nhưng thời gian cũng sẽ làm vơi nỗi đau đó phải không anh. Người ra đi bao giờ cũng sẽ quên nhanh hơn và bớt đau hơn người ở lại. Người có lỗi nhiều hơn bao giờ cũng sẽ ôm nỗi đau đó nhiều hơn.
Em không đủ cao thượng để có thể hạnh phúc khi nhìn thấy anh hạnh phúc bên một người con gái khác. Nhưng em mong anh sẽ tìm thấy người con gái khác tốt hơn em. Nhưng anh biết gì không, sẽ không ai yêu anh hơn em đâu anh. Em vẫn ở đây, nếu còn yêu và tha thứ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không có anh chung bước Mới đó mà nhanh thật, năm năm rồi, thời gian mà em và anh đã không còn bên nhau để cười đùa và chia sẻ những vui buồn. Ngày ấy, em đã yêu anh tưởng như: "Chia tay là chết mất, ai ngờ con sáo đã sang sông". Anh đã đến và mang cho em nhiều hạnh phúc mà em nghĩ không có...