“Nó xấu nhưng nó có tiền”
Đây là lần không biết bao nhiêu tôi nghe bạn bè nói với mình như vậy. “Nó xấu nhưng nó có tiền”- nó chính là Quế Chi, cô gái đã đem lòng yêu tôi hơn 1 năm qua.
Thật sự là tôi đang đứng trước ngã ba đường. Ba mẹ Quế Chi nói rằng tuổi chúng tôi năm nay cưới mới hạp, nếu để sang năm thì không tốt. Tôi hết sức lúng túng khi nghe được yêu cầu này bởi thật lòng, tôi không yêu Quế Chi đến mức muốn chung sống trọn đời với nàng.
Sau cuộc hôn nhân lần đầu đổ vỡ, tôi thề với lòng sẽ cố gắng làm việc để kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến nỗi các cô gái phải chen lấn chung quanh để được tôi để mắt tới. Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Tôi đương đầu hết thất bại này đến thất bại khác dù lần nào tôi lao vào công việc cũng với quyết tâm sẽ kiếm thật nhiều tiền. Vận đen cứ theo đuổi tôi đến tận bây giờ. Cho đến lúc tôi trắng tay, thất nghiệp thì bệnh tật lại ập đến.
Tôi đã gặp Quế Chi đúng lúc này. Nàng đã lo lắng, chăm sóc tôi hết lòng. Mới đầu nàng nói rằng do thấy tội nghiệp tôi nên mới làm như vậy. Dần dần, nàng thấy tôi cũng hiền lành, biết điều nên đem lòng yêu mến. Nàng chủ động nói với tôi điều đó trong tiệc sinh nhật lần thứ 34 mà nàng tổ chức cho tôi cách đây 8 tháng. Tôi không bị bất ngờ nhưng không có câu trả lời dứt khoát.
Quế chi hiền lành, tốt bụng, có việc làm ổn định lại là con một trong gia đình khá giả. Ba nàng có cổ phần trong nhiều công ty. Nàng cũng vậy. Nếu lấy nàng, tôi chắc chắn rằng mình sẽ không phải lo lắng về chuyện kinh tế. Lấy nàng tôi sẽ tự nhiên có nhiều thứ mà bao nhiêu năm qua, tôi đã cày cục nhưng không đạt được.
Quế chi hiền lành, tốt bụng, có việc làm ổn định lại là con một trong gia đình khá giả. Ba nàng có cổ phần trong nhiều công ty. Nhiều người trêu xấu nhưng giàu (ảnh minh họa)
Thế nhưng cản trở lớn nhất để tôi đến với Quế Chi là nàng… quá xấu. Tôi không biết Thị Nở thật sự xấu thế nào, chứ cô gái đang ở cạnh tôi thì nhan sắc quá kém. Tôi chẳng hiểu sao nàng là con gái nhà giàu mà nước da đen đúa, tay chân thô kệch. Nàng có cái mũi to, đôi môi thâm thâm chứ không tươi hồng như bao nhiêu cô gái khác. Nàng cũng không có làn da mịn màng, thay vào đó là làn da sần sùi, có nhiều nốt ruồi và cả mụn cóc. Gọng nói của nàng không trong trẻo mà lại khàn khàn. Điều duy nhất khiến tôi hài lòng nơi Quế chi là nàng có mái tóc đen dày, mượt mà, lúc nào cũng thoảng thoảng mùi hương hết sức quyến rũ.
Thật sự là từ khi Quế Chi nói yêu tôi đến giờ, tôi chưa bao giờ chủ động đưa nàng đi chơi, đi họp mặt bạn bè, dự đám cưới, sinh nhật. Đơn giản là vì tôi mặc cảm với bạn bè. Không có ai trong số bạn bè tôi lại có vợ hoặc người yêu xấu tệ như vậy.
Thi thoảng nàng đòi đi mua sắm, đi ăn uống thì tôi miễn cưỡng đưa nàng đi chứ thật ra trong lòng chẳng thấy vui. nàng mua cho tôi nhiều thứ, thứ nào cũng đẹp, cũng đắt tiền. Tôi thầm khen óc thẩm mỹ và gu xài đồ của nàng. Thế nhưng tôi chỉ vui khi ngồi một mình ngắm những món quà chứ nếu mà ngồi chung với nàng thì tôi thấy sự hứng khởi vơi đi quá nửa…
Rất nhiều lần tôi cân, đong, đo đếm Quế Chi với một vài bạn gái khác và nhắm mắt tự nhủ: “Thôi kệ, xấu đẹp gì, miễn là không nghèo đói là được. Cuộc sống bây giờ khó khăn quá. Ngày nào cũng thấy báo chí đưa tin người ta vì nghèo mà tự tử, vì nghèo mà chém giết nhau, vì nghèo mà trộm cướp… Như vậy nghèo là căn nguyên của bất hạnh. Thôi, nhắm mắt ừ đại cho xong. Nếu ở với nhau một thời gian mà thấy không hợp thì chia tay mình cũng đâu có lỗ lãi gì?”.
Video đang HOT
Rất nhiều lần tôi cân, đong, đo đếm Quế Chi với một vài bạn gái khác và nhắm mắt tự nhủ: “Thôi kệ, xấu đẹp gì, miễn là không nghèo đói là được. (ảnh minh họa)
Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng chưa có quyết định dứt khoát. Mẹ tôi bảo: “Không thương người ta thì thôi chớ đừng có tham tiền, cưới về không hạnh phúc thì khổ đời con gái người ta, thất đức lắm”. Em gái tôi cũng nói: “Anh nghĩ cho kỹ. Nếu thấy cưới nhau mà yên phận, vui vẻ thì cưới; còn tính toán này kia thì em xin can”.
Tôi chẳng hiểu tại sao những người trong gia đình tôi lại có suy nghĩ khác với bạn bè như vậy? Trong số bạn bè thân, sơ của tôi, 10 người thì cả 10 đều khuyên nên tiến tới. Họ bảo tôi sa vô hủ nếp, cứ nằm khễnh mà ăn. Người ta giàu có rồi, cũng không bắt mình phải làm lụng vất vả…
“Nó xấu nhưng nó có tiền”, có tiền thì sẽ có tất cả. Hơn nữa ngày nay khoa học tiến bộ, muốn sửa sắc đẹp thì có gì khó đâu? Ở Hàn Quốc có cả công nghệ làm đẹp, con trai, con gái đều sửa tất. Chỉ là không muốn, chứ muốn thì có điều gì làm không được?
Mấy bữa trước, Quế Chi lại nhắc tôi: “Ba nói mời anh qua ăn cơm để tính chuyện của mình”. Tôi khó nghĩ quá nên hẹn lần hẹn lữa. Ừ, đúng là có tiền thì không phải bận tâm chuyện cơm áo, vợ chồng đỡ hục hặc, sinh con ra nó cũng sung sướng hơn con nhà nghèo, mình còn có thể phụ giúp gia đình…
Thế nhưng trong đầu tôi vẫn chưa chấp nhận việc phải ăn đời, ở kiếp với một cô gái quá xấu. Phải chị Quế chi xấu vừa vừa cũng được; đàng này nàng lại quá xấu, xấu “banh bồ lúa” như mấy cô bạn đồng nghiệp của tôi vẫn ví von.
Tôi sợ dù tính tình nàng có tốt đến đâu thì vẫn không thể nào bù lại cho cái nhan sắc kém cõi ấy. Tôi thật sự thấy rất đau đầu. Hay là cứ nhắm mắt chiều theo số phận. Mặc kệ, vợ xấu nhưng có tiền thì cũng vẫn hơn là đẹp mà nghèo, bởi người ta đâu thể nhìn ngắm sắc đẹp để quên đi cái bụng đang sôi sùng sục và những túng quẫn đang bủa vây?
Theo Khampha
Người cô đơn... cưới
Đêm dài thì khổ những kẻ cô đơn, tìm mãi chả thấy có đứa bạn nào có thể lang thang cùng mình trong một buổi tối trời se lạnh như thế này.
"Xuân người ta vì ấm mà cần tình, thu người ta vì lạnh mà cũng rất cần đôi" (X. D). Có lẽ vì thế mà người ta chọn cưới nhau khi mùa lạnh tới. Không phải chỉ là để có người nằm cùng giường, đắp chung chăn cho ấm mà còn để một mình bớt cô đơn, bớt cái cảm giác lạnh lùng khi chỉ có một mình trong những đêm dài lạnh. Mùa này, tháng mười, chưa cười đã tối, nên đêm dài lắm, một mình nằm ngóng cho hết đêm hẳn cơn buồn lại càng đậm đà thêm.
Đêm dài thì khổ những kẻ cô đơn, tìm mãi chả thấy có đứa bạn nào có thể lang thang cùng mình trong một buổi tối trời se lạnh như thế này. Có lẽ người ta thích hơi ấm của nhau hơn là ngồi cạnh một con bạn thân nghe nó nói về nhiệt huyết không buồn khi cô đơn của nó. Đành quay về nhà lên Facebook muốn tìm mấy đứa bạn thời chăn châu chuổng cời để tâm sự. Thì lại thấy thiên hạ post ảnh cưới ầm ầm.
Buồn bã lên giường đi ngủ, lại thấy chiếc chăn như rộng thênh thang, chiếc giường như lạnh lẽo hơn và một mình càng thấy bất an chống chếnh. Thầm nhủ riêng mình: mùa cưới rồi!
Sẽ nhận được nhiều lắm những tờ thiếp cưới thật đẹp, sẽ có nhiều lắm những lần một mình lò dò tới ăn cỗ cưới của một đứa bạn nào đó và tươi cười chúc hai vợ chồng nó hạnh phúc "đầu bạc răng long".... Và cũng đôi lần thấp thỏm, khi nào mới tới lượt mình? Nhìn đứa bạn cùng tuổi cưới, nhìn những đứa em cùng cơ quan ít tuổi hơn cưới. Vỗ vai bọn nó cười: lại "có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi" nữa rồi! Cuối cùng, chỉ còn lại mình ta dong chơi cùng ta. Miệng thì cười phớ lớ nhưng lòng thầm buông tiếng thở dài: Mùa cưới ơi, khi nào người đặt riêng ta một chỗ!
Buồn bã lên giường đi ngủ, lại thấy chiếc chăn như rộng thênh thang, chiếc giường như lạnh lẽo hơn và một mình càng thấy bất an chống chếnh. Thầm nhủ riêng mình: mùa cưới rồi! (ảnh minh họa)
Để trong cơn gió heo may tràn về qua phố, ta thôi trở mình trăn trở, giá như, có một vòng ôm thì sẽ ấm áp biết bao nhiêu. Thì ta sẽ thầm cảm ơn mày cơn giáo lạnh để ta biết có thứ thật ấm áp bên mình. Giờ thì ta biết, tại sao người ta cưới nhau. Tại sao, mùa này là mùa cưới của năm. Hẹn hò, yêu đương chỉ là để có thể cùng nhau hẹn ước giữa mùa này thôi!
***
Thỉnh thoảng nhận được điện thoại của con bạn thẽ thọt:
Mùa cưới rồi đó, mày không buồn sao? Tao biết hỏi mày là vô duyên, nhưng yêu đi thôi, rong chơi đủ rồi!
Lại thấy lòng mình chìm xuống, biết là con bạn nói đúng rồi, nhưng vẫn thấy cần phải cãi cho cái nỗi cô đơn của mình là lựa chọn tất nhiên không có gì phải buồn phiền cả. Nhưng cúp điện thoại xong, lại ngồi thẫn thờ nhìn trăng ngoài cửa. Cô đơn ơi, khi nào người mới chán ta? Quả thật, trăng tròn vẫn đẹp hơn là trăng khuyết! Ai chẳng muốn được lấp đầy những khoảng trống trong tim. Nhất là những kẻ cô đơn giữa mùa yêu đương.
Ừ, thì muốn yêu rồi đấy! Nhưng quay lại thì chả thấy ai, con gái gần ba mươi tuổi, người yêu cũ thì đã lấy vợ cả rồi, bọn bạn cấp ba hay đại học cũng vợ con đề huề, chả còn sót lại mấy tên. Nhìn về phía trước, có thấy ai đâu? Người thấp thì không muốn, người cao thì với chả tới. Nhưng vấn đề không phải là cao với thấp mà đâu phải muốn yêu là được, muốn thương là xong đâu?
Đời người con gái đâu dễ gì mà vơ bèo vạt tép khi mà công lao cha mẹ bỏ ra khác gì trời bể. Đã trả công được cha mẹ gì đâu mà vội vàng trà đạp kiểu ấy? Yêu ai bây giờ đây? Có phải mỗi sáng, nếu bước chân trái qua cửa, ngày đó sẽ may mắn, may mắn nào cũng chẳng mong, lòng chỉ chăm chăm mong cái may mắn là hôm nay ra khỏi nhà ngặp được người mà ông trời đã định se duyên. Ấy vậy mà tâm ước bé nhỏ ấy chả có ngày nào được toại nguyện cho tới tận bây giờ
***
Trong "Gái già xì tin", nhân vật nữ chính bảo nếu gặp chồng cô ấy, cô ấy sẽ tát cho anh ta một cái thật đau vì tại sao lại trốn cô ấy kỹ tới mức để bây giờ mới cho cô ấy được biết mặt chỉ tên. Đúng thật, cái nỗi ấm ức ấy ai tính cho đủ, những ngày người ta có đôi có cặp mà lại bỏ mình bơ vơ trong ánh mắt thương cảm của những người không cô đơn. Trước sau gì cũng là của nhau, cớ gì mà bắt người ta chơi trò ú tim dai dẳng tới khó chịu như vậy. Ăn tát là đúng rồi. Nếu gặp người, ta sẽ tát cho người ba cái: Cái thứ nhất vì bắt ta đợi, cái thứ hai là cho ta gặp và cái thứ ba là bây giờ mới gặp. Nhưng bây giờ ta vẫn ngồi đây mơ được tát người!
Đời người con gái đâu dễ gì mà vơ bèo vạt tép khi mà công lao cha mẹ bỏ ra khác gì trời bể. Đã trả công được cha mẹ gì đâu mà vội vàng trà đạp kiểu ấy? (ảnh minh họa)
Lại nhớ mấy câu thơ của Trần Hòa Bình:
"Nhận thêm một thiếp cưới, Thấy mình lẻ loi hơn, Thêm một đêm trăng tròn, Lại thấy mình đang khuyết"!
Cái nỗi khuyết hao ấy, người cứng rắn thì âm thầm chịu dựng, kẻ yếu mềm thì tìm người tỏ bày giúp đỡ. Nhưng trái tim con gái, mấy ai kiện định được với nỗi cô đơn. Nếu như với đàn bà, cô đơn là hãi hùng nhất. Thì với một cô gái chưa từng trải, cô đơn dễ làm con người ta thấy mình bị bỏ lại một góc nào đó gọi là lãng quên. Cứ ngỡ như, cả thế giới đã lãng quên duy nhất một người là ta.
Đâu phải những kẻ cô đơn là mạnh mẽ, đâu phải sống một mình là không cần ai, không cần dựa vào bờ vai ai đó trong những lúc yếu mềm, cô đơn không có nghĩa là ta thích nó, chỉ là ta bắt buộc mình phải thích nó mà thôi. Những kẻ cô đơn hãi nhất là mùa se đôi kết cặp. Hãi cái tình trạng cô đơn của mình không chấm dứt vào mùa sau. Ôi, mùa cưới của những người cô đơn.
Mùa cưới, lòng thắc thỏm hơn, buồn sâu hơn, lặng lẽ hơn và có đôi lần tự kỉ ngồi đếm mùa xuân đã qua của riêng mình. Mùa cưới là mùa uyên ương hạnh phúc, nhưng cũng là mùa mà những đôi mắt sâu của mẹ lén nhìn con gái mà buồn hơn, nén một tiếng thở dài: yêu con, thương con, với mẹ con vẫn là cô bé nhưng mẹ vẫn muốn cô bé gần ba mươi của mẹ có chồng đi thôi! Vì cũng là đàn bà nên mẹ biết, dù mạnh mẽ tới đâu, con gái mẹ vẫn cần có một bờ vai để dựa mỗi khi yếu đuối, cần một vòng tay ấm áp mỗi khi đối diện với những lạnh lẽo của cuộc đời... Và đặc biệt, mẹ biết, cô gái nào cũng muốn khoác lên mình chiếc áo cô dâu, bởi giây phút ấy là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời người con gái, chắc hẳn, con gái mẹ cũng thầm mong ước! Và, mẹ chỉ mong, con mẹ hạnh phúc mỗi khi mùa cưới lại về! Bởi bên con, đã có người đàn ông của riêng mình!
Theo Khampha
Luận chuyện yêu đương Không cho nhau được hân hoan, thôi thì cầu chúc nhau viên mãn. Người dưng mình còn sợ làm họ đau, thì nỡ nào lại đi hành hạ người mình yêu thương. Mình ra đi từ quê nhà, mưu sinh ở phố. Luôn tâm niệm một điều, sẽ đến ngày phải quay về. Đó là ngày nào, cho đến giờ vẫn chưa biết...