Nó và kỷ niệm 2 năm ngày cưới
3/4, sáng nay, lên lớp ngồi. Nó tí tởn khoe mấy tấm ảnh chụp ở vườn Hồng. Anh quay sang nhìn rồi buông một câu: “Chỗ này là chỗ lúc trước anh chụp ảnh cưới đấy. Đúng chỗ này luôn…”. Nó lặng im. Chẳng biết anh cố ý hay vô tình nữa…
Nó buồn và thấy lòng nặng trĩu. Rồi giọng anh lại văng vẳng bên tai nó: “Hôm nay là tròn 2 năm, kỷ niệm ngày cưới của anh đó”. Khuôn mặt anh hiện lên những nét vui sướng và hạnh phúc. Nó thấy cay cay ở khóe mắt. Tan học, anh cương quyết về nhà. Đến gần hồ Ngọc Khánh, anh đi chậm lại, rồi bảo, “Hai đứa đi đi, anh về nhà đây”. Nó như người trên trời rơi xuống. Cảm giác như mọi thứ chao đảo. Chẳng biết anh cố ý hay vô tình nữa… Nó cố nuốt nước mắt vào trong. Rồi bảo anh dừng lại và về với chị đi. Anh lưỡng lự rồi lại nhấn ga. Qua đường Ngọc Hà, nó bảo anh: “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới, chiều về anh mua hoa tặng chị, đưa chị đi chơi ở những nơi hồi xưa hai anh chị yêu nhau vẫn đi, đưa chị qua chỗ Vườn Đào, công viên Thống nhất, nơi hai người chụp ảnh. Đưa chị đi công viên Thủ lệ (nó đã từng nhìn thấy ảnh hai anh chị bên nhau ở Công viên Thủ Lệ, trong chiếc điện thoại cũ của anh), nấu ăn cho chị…”. Nó nói mà lòng quặn thắt lại. Anh buông một câu: “Như thế cũng là bình thường mà…”. Chẳng biết anh cố ý hay vô tình nữa… Chẳng biết, anh có hiểu được tâm trạng của nó không nữa…
Ngồi uống bia. Chị ấy gọi. Khuôn mặt anh hiện lên những niềm vui và hạnh phúc không thể che dấu được. Anh cười. Còn nó thì chực trào nước mắt. Mọi thứ trở nên hỗn độn trong nó. Anh ngồi đối diện với nó, vui vẻ nói chuyện với chị, tình cảm và đầy yêu thương. Nó cúi xuống rồi nước mắt rơi lã chã. Cuộc sống của anh, đâu có như nó nghĩ. Anh đâu cần đến nó những lúc này? Nó chẳng là cái gì cả. Chẳng là gì cả. Nếu như anh có một chút yêu thương với nó thì anh đâu để nó tổn thương như thế? Chẳng biết anh cố ý hay vô tình… Nó vào nhà vệ sinh, khóc nức nở. Cảm giác tủi thân và cô độc. Nó chỉ muốn vứt hết tất cả mọi thứ. Bỗng dưng nó thấy nhói đau ở tim và tổn thương đến lạ. Vẫn là anh, vẫn khuôn mặt ấy, sao lại xa lạ đến thế. Anh háo hức và nôn nóng để được về nhà. Anh giục thanh toán. Nó không kiềm chế được cảm xúc, nó lại khóc. Nó cúi mặt xuống. Rồi vừa ăn vừa gạt những giọt nước mắt đang lăn dài trên hai gò má. Anh đi xe nhanh, rồi vội vàng chào Thầy và nó. Vội vàng và hạnh phúc đến nỗi không kịp nhìn nó. Nó không dám ngoái lại nhìn anh. Nó khóc. Thầy bảo: “Hình như nước mắt làm ướt áo anh rồi”.
Nó lặng lẽ rồi nấc lên. Vào trường, lấy xe, nó phi vội về nhà. Nó uống mấy viên thuốc ngủ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy, thấy hai mắt sưng híp. Một mình trong căn phòng trống trơn, khuôn mặt anh, với những niềm vui, những câu nói yêu thương lúc trưa lại lởn vởn trong đầu nó. Nó òa lên nức nở. Nó thấy mình ích kỷ quá. Lẽ ra, anh hạnh phúc bên chị, nó phải vui mới đúng chứ. Sao nó lại khóc? Sao nó lại thấy hụt hẫng? Phải chăng, mọi thứ đến với nó quá bất ngờ? Tình yêu của anh chị đẹp đến thế. Yêu nhau mấy năm trời, rồi đám cưới… Còn nó, nó là ai? Một người vô tình đi ngang qua cuộc sống của anh, lúc anh đang gặp chuyện không vui. Bây giờ, cuộc sống và niềm vui, tình yêu đã trở lại bên anh. Nó còn là gì nữa không nhỉ? Kỷ niệm một năm ngày yêu nhau, anh để nó một mình chờ đợi mấy tiếng đồng hồ ở cơ quan, rồi bảo nó: “Em về nhà đi. Anh phải về nhà đây…”. Bao giờ cũng là nó, bị bỏ rơi. Dường như anh chưa bao giờ chọn nó, và nếu có phải chọn thì anh thà chọn làm nó tổn thương còn hơn là để chị phải tổn thương. Thà để nó đợi chờ rồi tuyệt vọng còn hơn là để chị phải chờ đợi. Trời đã tối dần. Nó bắt đầu cảm nhận được cái lạnh và sự cô đơn. Sự chênh vênh và nỗi tuyệt vọng. Giờ này, có lẽ anh đang rất hạnh phúc.
Theo Ngoisao
Như đã dấu yêu
Vẫn biết là tội lỗi, vẫn biết là chẳng thể thay đổi được gì mà sao em vẫn không thể xa anh, rời bỏ anh - người đàn ông đã chợt đến rồi chợt đi, để lại trong em bao nỗi nhớ. Đã bao lần em soạn tin rồi lại xóa, nhấc máy lên gọi anh rồi lại tắt, em nhớ anh quay quắt, cồn cào.
Anh bỗng dưng xuất hiện trong cuộc sống đang yên bình và phẳng lặng của em làm em chao đảo, điên cuồng. Vẫn luôn biết rằng chẳng đến được với nhau, chẳng thay đổi được gì, vẫn luôn tự nhắc mình không được đi xa hơn, không được nhớ nhung nhiều nhưng có làm được đâu. Ngồi nghe bài hát "Như đã dấu yêu" mới thấm thía được hết câu "Trong đôi mắt em anh là tất cả, là niềm vui, là hạnh phúc em dấu yêu, nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc, và em chưa thuộc về ai..." Anh là một người đàn ông lãng tử, phong trần, va vấp từ sớm, từng trải, hiểu đời, hiểu người...
Em là người đàn bà ngoài việc suốt đời học, học và lại học ra thì chỉ có công việc cơ quan và quanh quẩn gia đình với chồng và con nên em nhìn anh như một kho từ điển sống. Cái gì anh cũng hiểu, cũng biết, công việc gì anh cũng đã làm, đã trải qua, em và anh như hai thái cực, như hai nửa còn thiếu bù trừ cho nhau. Em cứ tròn mắt nghe anh kể chuyện đời, chuyện nghề mà không hiểu rằng có được ngày hôm nay anh phải trải qua bao sóng gió, bao thăng trầm cay đắng chứ không như em luôn đi trên con đường trải đầy hoa hồng và may mắn.
Cuộc sống gia đình anh cũng vậy, ngột ngạt và bí bách, đơn điệu và lặng lẽ, hai vợ chồng như hai cái bóng ít chuyện trò, trao đổi. Em thương và yêu anh vô cùng nhưng không thể làm gì được vì sau lưng hai chúng ta đều có những đứa con vô tội, một người vợ và một người chồng với một cái nghĩa và trách nhiệm vô cùng lớn lao. Anh ơi, em chỉ mong muốn chúng ta mãi là hai đường thẳng luôn song song với nhau trên nốt quãng đời còn lại, hàng ngày được nhắn tin, chia xẻ với nhau mọi chuyện buồn vui, em không dám mong ước gì cao xa hơn. Anh có hiểu cho em không?
Theo Ngoisao
Một đám cưới và một đám tang Đêm nay, trời nhiều sao vô số kể, tôi lật dở những trang ký ức của em, và nhận ra em là một người đồng tính và em yêu tôi. Sự vô tâm của tôi như vô tình phá nát trái tim em. Ảnh minh họa Ngồi trên cửa sổ của căn gác sập sệ, ngước nhìn đường phố nhộn nhịp, đèn neon...