Nó ngoại tình sờ sờ ra đó mà mày chưa trắng mắt ra à?
Lời chị nói như mũi dao đâm xuyên vào trái tim tôi, “Nó ngoại tình sờ sờ ra đó mà mày chưa trắng mắt ra à?”. Ngoại tình? Chồng tôi ngoại tình còn tôi lại bao che cho chồng ngoại tình. Tất cả lỗi lầm đều do tôi. Tôi uất hận vì bản thân quá nhu nhược, quá hèn nhát, không đủ dũng cảm để đối mặt với sự thật.
Mặc dù phát hiện chồng ngoại tình rất nhiều lần nhưng tôi vẫn cố phải tỏ ra như không hề biết gì chỉ mong có một ngày chồng biết sai mà quay về với vợ con. Thế nhưng trong khi tôi càng cố gắng nhún nhường, cam chịu thì chồng tôi lại được đà lấn tới. Anh không những không biết điều, không suy nghĩ lại những việc làm của mình mà còn trắng trợn đưa người tình về nhà ăn ngủ, công khai người tình với những người thân quen. Ấy thế mà vì con cái tôi vẫn phải giả câm giả điếc nhẫn nhịn như nhịn cơm sống.
Tôi sinh ra trong một gia đình nhà giáo, bố mẹ tôi đều là những nhà giáo mẫu mực. Năm 25 tuổi tôi kết hôn với anh – người đàn ông hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi kết hôn với nhau sau gần 1 năm hẹn hò. Anh là người đàn ông điển trai, có công việc ổn định, gia đình anh thuộc vào hạng giàu có. Nhìn chúng sau khi cưới nhau cuộc sống của vợ chồng tôi luôn sung túc về vật chất. Nhưng tất cả những thứ đó chỉ là hào nhoáng, giàu sang, phú quý, tiền bạc tiêu không hết cũng không thể che giấu sự thật tôi đã bị chồng phản bội.
Lời chị nói như mũi dao đâm xuyên vào trái tim tôi, “Nó ngoại tình sờ sờ ra đó mà mày chưa trắng mắt ra à?”. (Ảnh minh họa).
Khi đó tôi đang mang thai đứa con thứ 3, kể từ khi biết cái thai trong bụng tôi lại là con gái anh trở nên chán nản, sinh nhiều tật hư. Những ngày đó tôi vô cùng đau đớn, stress, đã có lúc tôi tưởng chừng như bản thân không thể trụ vững, nhưng vì đứa con trong bụng mà tôi phair cố gắng kiên cường. Anh thường xuyên bỏ mặc mẹ con tôi ở nhà, đi đâu, làm gì anh không hề nói với tôi. Những ngày anh ăn cơm ở nhà với vợ con chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đó là chưa kể đến từ ngày biết đượcc ái thai không phải con trai anh nhất quyết không về thăm bố mẹ vợ. Những lúc bố mẹ tôi hỏi về anh, tôi đều viện đủ lý do để nói tốt cho anh vì sợ bố mẹ chê trách cậu con rể vô tâm.
Không được chồng quan tâm chăm sóc nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ, cố gắng yêu thương chồng hơn để mong sớm trở lại những ngày bình yên trước kia. Nhưng càng cố gắng hàn gắn, cầng cố gắng vun đắp hạnh phúc thì sao? Anh cũng đâu có thấu hiểu, đâu có cảm thông.
Sau đó tình cờ tôi phát hiện anh có ngoại tình, giấu diếm người tình bên ngoài tôi như phát điên lên. Nhưng với tình thế lúc này tôi sợ càng lấn tới anh càng được cớ “bỏ nhà” đi mãi mãi. Đành phải chấp nhận sự thật chồng mây mưa bên ngoài tôi cố nín nhịn chờ đến ngày sinh con, sau đó sẽ dẹp yên mọi chuyện. Nào ngờ đâu sự tình lại ra nông nỗi này.
Video đang HOT
Người tình của anh đếm không xuể, con gái nào anh cũng tán tỉnh. Nhiều lần tôi phải vác bụng to tướng để rình theo anh, nhưng vì cái bụng quá to nên cũng có không ít lần tôi bị anh “qua mặt”. Sau nhiều lần bị vợ “bám đuôi” anh ngang nhiên đưa người tình về nhà. Lúc đầu anh nói đó chỉ là đòng nghiệp, anh mời cô ta về nhà dùng cơm để cảm ơn. Trong lúc tôi hì hục nấu ăn trong nhà bếp thì anh và cô ả kia ôm ấp trong phòng khách. Sau nhiều lần “mời cơm” đồng nghiệp anh chuyển sang chiêu mới. Anh tranh thủ tôi vắng nhà đưa người tình về nhà “ăn ngủ”. Đến khi tôi tận mắt chứng kiến anh lại dõng dạc tuyên bố “Cô không sinh được con trai thì để tôi tìm người sinh hộ. Cô tự nghĩ đi, bao năm qua tôi đối xử với cô không tệ, tiền bạc kiếm về tôi đều đưa cho cô. Cô có phải sống vất vả không? Thế nên đừng ngăn cản tôi…”.
Trước những lời chồng nói tôi như chết đứng. Anh nói đúng, từ ngày lấy anh tôi được sống trong nhung lụa, được ăn sung mặc sướng, được anh chiều chuộng hết mực… lỗi là do bản thân tôi không thể sinh được người nối dõi cho dòng họ Lê. Bỏ mặc hai người họ vãn đang quấn quýt lấy nhau tôi khóc òa chạy đi. Giữa dòng người xuôi ngược tôi không biết mình đi đâu về đâu.
Tôi gọi điện cho một người chị thân quen, chị đến và đưa tôi về nhà chị. Chị ấy là người hiểu rõ tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện anh ngoại tình, đối xử lạnh nhạt với tôi… Chị ấy khuyên tôi nên ly hôn, chỉ có ly hôn mới giải quyết được vấn đề. Chị khẳng định chồng tôi sẽ không bao giờ quay lại là người đàn ông mẫu mực trước kia. Lời chị nói như mũi dao đâm xuyên vào trái tim tôi, “Nó ngoại tình sờ sờ ra đó mà mày chưa trắng mắt ra à?”. Ngoại tình? Chồng tôi ngoại tình còn tôi lại bao che cho chồng ngoại tình. Tất cả lỗi lầm đều do tôi. Tôi uất hận vì bản thân quá nhu nhược, quá hèn nhát, không đủ dũng cảm để đối mặt với sự thật.
Theo Doisongphapluat
"Quái chiêu" cải tạo chồng lười của một người vợ thông minh
Lấy chồng lười chưa chắc đã là một cái họa. Theo mình, lấy chồng lười mà biết cải tạo chồng thì càng là một may mắn đó chứ".
Chị Kiều (28 tuổi, Nghệ An) không ngần ngại khẳng định như thế với bạn bè mình. Dù mọi người gọi chị "tưng' khi phát ngôn như vậy, nhưng khi nghe về cuộc sống vợ chồng chị, họ lại thấy gật gù tán thưởng đồng ý.
Chị Kiều và chồng kết hôn được gần 5 năm, cũng đã có một cô công chúa nhỏ 3 tuổi. Nhớ những ngày đầu chính thức là vợ chồng, chị Kiều đôi lúc cũng "phát cáu" bởi cái tính quá lười của chồng. Anh lười đến nỗi đi làm về, tất cởi ra đụng đâu vất đó. Giày dép thì để lộn xộn chứ không thể xếp lên kệ cho gọn gàng được. Và anh cũng rất hiếm khi phụ vợ việc nhà cửa, trừ khi bị chị ca thán quá nhiều.
Rồi vợ chồng chị cũng cãi nhau thường xuyên bởi thói quen xấu khó bỏ đó. Nhưng cãi mãi chẳng thấy chồng thay đổi, chị Kiều mệt mỏi và quyết định tìm cách cải tạo chồng lười.
Nhiều kế hoạch được đưa ra nhưng chẳng đem lại kết quả gì. Cuối cùng, chị nghĩ đến kế "gậy ông đập lưng ông". Chị sẽ lười theo để xem chồng mình có phản ứng như thế nào. Và cũng từ đây, chị bắt đầu nhận ra, lấy chồng lười chưa chắc đã là một cái họa.
Chồng chị lười nên cũng chẳng bao giờ dám lên tiếng trách móc vợ bất cứ chuyện gì. Chị Kiều đôi lúc bận bịu quá cũng ẩu, cũng lười. Quần áo phơi khô lấy vào, chị rảnh thì xếp, không thì cứ để bừa đó vài ngày cũng chẳng sao. Kệ giày dép ở trước nhà thì một tuần thu dọn một lần. Con có làm ngã mà đã đến giờ đi làm thì chị cũng bỏ đó mà đi luôn, chứ không hối hả quay lại dọn dẹp như ngày xưa nữa.
Nhà cửa thì có khi cả tuần chị mới lau dọn một lần. Nhiều khi nhìn căn nhà đầy bụi bẩn, chị cũng khó chịu nhưng chỉ cần nghĩ đến công cuộc cải tạo chồng lười, chị lại có thêm nghị lực để tiếp tục... lười.
Vừa cố gắng lười theo chồng, chị vừa chú ý quan sát thái độ của anh (Ảnh minh họa)
"Mình lười không phải do bản tính, mình muốn chồng biết mình đã khổ sở như thế nào với cả tá công việc gia đình không tên. Chồng mình phải nếm qua mới thấm thía được và từ đó mới cải thiện được suy nghĩ của chính anh", chị nói.
Vừa cố gắng lười theo chồng, chị vừa chú ý quan sát thái độ của anh. Những ngày đầu không bị vợ cằn nhằn chuyện lười nữa, anh có vẻ cũng sảng khoái hơn. Nhưng chỉ vài ngày sau, chị thấy anh bắt đầu cau có, dù không dám nói năng gì vợ.
Mỗi khi vào phòng để quần áo (nhà anh chị có nguyên một phòng chuyên để quần áo), anh lại cau mày cau mặt: "Sao em không xếp quần áo cho gọn lại, vào nhìn cứ như cái nhà kho lâu năm". "Em bận tối mắt tối mũi, sao anh không phụ giúp em đi", chị nhẹ nhàng đáp lại.
Anh cũng thoáng băn khoăn nhưng rồi lại hì hục ngồi xuống xếp quần áo phụ vợ. Đó là chiến tích đầu tiên chị Kiều lập được trong công cuộc cải tạo chồng lười đầy gian nan.
Còn nhà cửa, hàng ngày chị chỉ quét sơ qua, không cố moi bụi bẩn dưới các góc tủ, góc giường nữa. Thành ra chỉ vài ngày là những chỗ đó biến thành màu trắng bạc của bụi phủ. Chồng chị thấy mới đầu còn làm lơ đi, cho rằng vợ trước sau gì cũng sẽ dọn. Nhưng chị Kiều cũng làm lì, cứ để nguyên đấy.
Một hôm, chiếc xe đồ chơi của bé con chẳng may chạy xuống góc tủ. Con bé cúi lấy thì ho sặc sụa vì bụi. Chồng chị nóng mặt con quát lên "làm gì mà chẳng chịu lau nhà, con chơi cũng chẳng có chỗ thoáng khí là sao?" .
Chỉ đợi bao nhiêu đó, chị Kiều lập tức lên tiếng: "Anh chẳng phải chỉ ngồi không đó sao? Thấy thì giúp vợ dọn dẹp chứ, vợ anh cũng là người chứ có phải là siêu nhân đâu mà làm cho xuể". Thế là anh lại tiu ngỉu cầm chổi quét thật sạch rồi lau cả căn nhà sáng bóng.
Con gái anh chị lần đầu tiên thấy ba cầm chổi quét nhà thì thích thú hét vang, còn vỗ tay khuyến khích anh. Chị dưới nhà bếp, nhìn vẻ mặt hào hứng của con gái, rồi vẻ mặt vừa xấu hổ, vừa vui vui của chồng mà cười không khép được miệng.
Còn phòng làm việc của anh, hồi giờ vẫn chị Kiều dọn dẹp. Bây giờ, mấy ngày chị không dọn nó biến thành một cái chiến trường với nào giấy tờ, nào cặp xách, tài liệu, bút thước ngổn ngang. Chịu không được, cuối cùng chính anh lại phải dọn dẹp mọi thứ cho ngăn nắp lại.
"Chồng mình ấy à, bây giờ cái lười đã được đẩy đi. Vì phụ vợ làm nên anh mới hiểu được vợ khổ như thế nào. Từ đó anh mới thông cảm và bắt đầu cùng mình chia sẻ những công việc đó. Chồng lười ư, dù lười đến đâu vẫn có cách trị. Chỉ cần phụ nữ chúng ta đừng quá bao bọc chồng và vững tinh thần một chút sẽ làm được hết", chị Kiều vui vẻ nói.
Theo Tienphong
Em cưới, người đàn ông không phải là anh Vậy là cuối cùng em cưới, người đàn ông làm đầy tim em, người đàn ông không phải là anh! Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến. Ngày em rạng ngời, sánh bước bên người đàn ông mà em thân thương gọi bằng "Chồng". Dĩ nhiên, trong ngày ấy, anh không đứng bên em với bộ vest lịch thiệp như một chàng hoàng...