Nó là định mệnh phải không anh?
Khi nghe anh nói đã chấp nhận với một người mới, em nghe mà ù cả tai, tất cả dường như vỡ òa trong cái cảm giác đau đớn mà bấy lâu nay em đã giấu trong lòng. Em muốn chạy ra thật nhanh để nhìn và nghe cho tường tận.
“Anh yêu à” cái câu quen thuộc em hay gọi anh, nhưng bây giờ sao mà xa vời quá anh à! Ngày hôm nay em đã mất anh thật sự rồi, em nhận ra mọi thứ đã an bài, mọi thứ đã kết thúc không trọn vẹn phải không anh? Khi nghe anh nói đã chấp nhận với một người mới, em nghe mà ù cả tai, tất cả dường như vỡ òa trong cái cảm giác đau đớn mà bấy lâu nay em đã giấu trong lòng.
Em muốn chạy ra thật nhanh để nhìn và nghe cho tường tận. Em chỉ mới chia tay anh chưa đầy một tháng thôi mà anh, chỉ còn 3 ngày nữa mới tròn một tháng sao anh nỡ quên em rồi. Em đã yêu anh, yêu anh rất nhiều anh biết không, yêu anh hơn chính bản thân mình. Nhưng giờ đây em biết tại em mà em đã mất anh thật rồi.
Gia đình em có bố mẹ em mà em không thể bỏ được, em biết trong chuyện này em quá ích kỷ cho bản thân mình, em đã phụ tình cảm của anh, em không còn dám đối diện anh vì em đã thất hứa. Em từng hứa với anh sẽ đấu tranh đến cùng cho tình yêu của chúng ta thế mà giờ đây. Anh và em mỗi người mỗi ngả rồi anh à!
Hằng ngày em vẫn nói chuyện với anh, vẫn tâm sự mọi thứ với anh, duy có tình cảm của em là em vẫn nói dối. Em lúc nào cũng yêu anh và nhớ anh rất nhiều. Em biết với em dù đã chia tay anh, nhưng anh vẫn là một bờ vai để em dựa vào, vẫn là nỗi nhớ xé lòng khi không có anh bên cạnh, vẫn là người buổi sáng nào khi thức dậy em nhớ đầu tiên và khi đi ngủ em cũng nhớ sau cùng.
Kỷ niệm về anh không phải là tình yêu mầu hồng mà ngày nhỏ em tưởng tượng, nhưng bây giờ với em nó là những thứ đẹp nhất những thứ giản dị, nhưng không thể lãng quên cũng như tình yêu của em dành cho anh vậy.
“Anh iu ah!” cho em gọi anh vậy lần cuối anh nhé. Dẫu em biết rằng khi yêu người mới anh vẫn còn rất yêu em, em đau lòng lắm khi biết vậy, nhưng đó lại là cách tốt nhất cho cả anh và em bây giờ phải không anh?
Em đang nghe bài hát Thuyền và biển anh à: “Chỉ có thuyền mới hiểu biển mênh mông nhường nào, chỉ có biển mới biết thuyền đi đâu về đâu. Những ngày không gặp nhau biển bạc đầu thương nhớ, những ngày không gặp nhau lòng thuyền đau rạn vỡ. Nếu từ giã thuyền rồi biển chỉ còn sóng gió. Nếu phải cách xa anh em chỉ còn bão tố, nếu phải cách xa anh em chỉ còn…”.
Anh đã là một phần cuộc sống của em, đã là nơi em đặt niềm tin, là tình yêu, là hy vọng, là tương lai và là cuộc sống của mình, nhưng giờ đây em biết em đã mất tất cả. Nó là định mệnh phải không anh?
Em không biết cơn bão này đến bao giờ nó sẽ tan anh à, đến bao giờ em thôi nhớ anh. Cuộc sống vẫn cứ trôi đi từng ngày, nhưng không có anh bên cạnh sao nó lại vô vị quá anh ơi! Càng ngày em càng cảm nhận cuộc sống đưa chúng ta vào một cơn bão tình yêu mà chính chúng ta tạo ra để rồi kết thúc lại là bão tố. Chẳng ai muốn vậy!
Tình Yêu Mù Quáng
Có lúc anh đằm thắm dịu dàng, trong sáng như một thiên thần. Có lúc anh giận dữ, lạnh lùng như một tay đao phủ. Ấy vậy mà tôi vẫn yêu anh, yêu đến cuồng nhiệt, yêu đến mù quáng. Yêu anh mà bất chấp tất cả, nghịch lý thiệt!!
Đến giờ tôi vẫn chưa thể nào hiểu hết con người của anh.
Nếu có ai hỏi tôi, yêu anh ở điểm nào? Có lẽ tôi cũng chỉ im lặng và cười rồi sau đó bỏ đi để lại câu trả lời cho người cần đáp án. Tại sao ư? Tại bởi chính tôi cũng không rõ yêu anh vì lý do gì? Vì ngoại hình của anh chẳng có gì hấp dẫn, đôi lúc ăn nói cứng nhắc, gàn dở, chỉ biết chọc tức người khác, vậy mà tôi vẫn thấy thích anh.
Người ta vẫn thường nói: Trái tim có lý lẽ riêng của nó và lý trí cũng thế. Nhưng với tôi, cả hai giờ đã làm thành một, con tim rung động chỉ ghi dấu bóng hình anh, lý trí cũng chỉ mãi nghĩ về anh mỗi ngày.
Phải chăng khi yêu, con người ta thường mù quáng? Và liệu tôi có mù quáng trước anh không? Tôi không rõ mình đang nghĩ gì, tôi không rõ mình có mù quáng không, vì có lúc tôi vẫn nhận thấy những điểm yếu của anh, tôi vẫn thấy ghét khi anh nói chuyện say sưa với người nào đó, tôi cũng thấy nhạt nhẽo khi anh âu yếm dành nhiều tình cảm cho tôi, nói chung có đôi lúc tôi cảm thấy không cần đến anh... Vậy đấy!
Thế nhưng tất cả sẽ chỉ là vô nghĩa, khi tôi xa anh: nỗi nhớ cồn cào cháy bỏng như muốn cắn nát trái tim tôi, tôi lại thấy thèm được anh nắm tay thật chặt, thèm được nghe giọng nói thì thầm của anh thỏ thẻ bên tai, thèm đến phát khóc...
Chưa hết, tôi lại thấy tim nhói đau khi anh khen hay kể về một người con gái nào đấy hoặc nghe bạn bè kể về anh với những điều mà tôi chưa biết. Những lúc ấy, tôi lại sợ mất anh, sợ lắm! Thật lạ, có phải tôi chỉ muốn dành riêng anh cho mình tôi thôi chăng? Tôi không yêu anh nhưng tôi lại không muốn san sẻ anh với ai? Tôi ích kỷ, tôi hẹp hòi...?
Không, tôi yêu anh thật lòng đấy! Nhưng khổ nỗi vì anh chưa cho tôi một niềm tin, anh sống quá nhiệt tình với mọi người, nên bao cô gái vây quanh anh, họ yêu anh và hình như anh cũng không muốn mất họ. Có tôi rồi nhưng anh vẫn chia sẻ nỗi lòng với ai kia! Đôi lúc tôi thấy mình thật ngốc! Ngốc như cái tên mà anh vẫn thường gọi tôi "Ngố"ơi.
Tôi luẩn quẩn trong vòng tay anh mà không biết cuộc đời rồi sẽ đi về đâu, cũng như tôi không thể tự mình trả lời được: Tôi yêu anh điểm nào? Bởi lý do gì? Chỉ biết rằng: càng ngày tôi không thể sống thiếu anh!
Hạnh Phúc ...Liệu..........Có Thật...? Em trở về trong căn phòng trống rỗng Không một tiếng người, không một bước chân Chú mèo ngoan giờ cũng rong ngoài ngõ Chỉ mình em, trống vắng đến tê người... Anh!Có khi nào nhìn mưa bay qua khung cửa, anh chợt chạnh lòng nhớ tới em không anh? Có khi nào trong cơn say sau một cuộc tình bất chợt đi...