Nợ anh quá nhiều, giờ làm sao hủy cưới
Tôi mắc nợ anh quá nhiều nhưng tôi không yêu anh, giờ đây làm sao để hủy hôn với anh?
Bước sang tuổi 25, áp lực về việc cần phải lập gia đình càng làm tôi khổ tâm hơn gấp bội. Tôi đã cố gắng trì hoãn việc này thật lâu để anh ấy chán và yêu người khác. Nhưng không được, người đàn ông đó vẫn yêu tôi, chỉ muốn cưới tôi làm vợ. Tới giờ, tuổi kết hôn đế tới mà lòng tôi thì thực sự không muốn cưới anh ấy. Vì tôi và anh chỉ có lòng biết ơn mà không hề có tình yêu.
Bố mẹ tôi và bố mẹ anh chơi với nhau khá thân. Ngay từ bé, hai anh em đã chơi với nhau như người một nhà. Thời điểm tôi học năm thứ nhất đại học là lúc gia đình tôi nguy khốn vì bố mẹ làm ăn thua lỗ. Là người cùng quê, anh em lại thân thiết từ nhỏ nên anh luôn ở bên giúp đỡ, động viên tôi. Anh ấy cũng học trên thành phố, cách chỗ tôi một vài km vì vậy mà hai anh em cũng hay gặp nhau. Cuộc sống của bố mẹ tôi khó khăn nên gần như tôi phải tự mình bươn chải cuộc sống trên này. Thương tôi bận học, lại sức khỏe yếu nên anh chủ động giúp đỡ tôi. Lúc đầu tôi cũng ngại lắm, từ chối nhưng anh không chịu. Anh nói coi tôi như em gái, hai anh em thân với nhau từ bé, có gì đâu mà ngại. Vậy là cuối cùng, phần vì muốn chú tâm vào việc học, phần vì sức khỏe yếu, tôi đã chấp nhận sự giúp đỡ về tiền bạc của anh.
Ở trên thành phố cùng nhau được hơn 1 năm, bố mẹ hai bên thấy anh em tôi thân thiết nên cũng có ý vun vào. Tôi chỉ luôn coi anh như một người anh trai của mình nhưng khi thấy mọi người phân tích hai đứa yêu nhau, lấy nhau là quá hợp bởi vì anh tốt và hiền lành nên tôi cũng xuôi xuôi. Khi anh tỏ tình, tôi đã đắn đo rất nhiều. Thời điểm đó, tôi sống khép kín (vì mặc cảm chuyện gia đình mình lục đục), bên cạnh lúc nào cũng chỉ có anh quan tâm, chỉ đi chơi với anh mà thôi nên tôi đã gật đầu đồng ý làm bạn gái của anh dù trong lòng không hề rung động cảm giác yêu đương.
Bao năm qua anh tốt với tôi nhưng tôi không hề yêu anh (Ảnh minh họa)
Mọi việc cứ thế diễn ra suôn sẻ, bố mẹ hai bên ủng hộ nên chúng tôi yêu nhau chẳng mấy khi cãi nhau. Anh lúc nào cũng tốt, quan tâm tới tôi nhưng tôi hoàn toàn không rung động. Ở bên anh tôi chỉ có cảm giác thân thiết như cô em gái bên người anh trai của mình. Những lúc anh hôn tôi, tôi cũng chỉ muốn cho mọi thứ thật nhanh chấm dứt vì hoàn toàn không có cảm xúc.
Video đang HOT
Tôi ra trường năm 23 tuổi, nhờ anh mà tôi xin được vào một công ty tương đối ổn. Công việc không quá vất vả, thu nhập trung bình nhưng cái chính đó là công việc đúng với ngành nghề mà tôi học. Khi đi làm, tôi bắt đầu nhận ra sự cam chịu của mình bao năm qua là điều không nên. Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải từ chối chuyện yêu anh nếu lòng tôi không thực sự yêu. Nhưng tôi lại nghĩ rằng tình bạn, tình anh em có thể khiến tôi hạnh phúc khi lấy anh làm chồng.
Có đôi lúc tôi muốn chúng tôi hãy cãi nhau thật to, anh chán tôi, chia tay để giải thoát cho anh khỏi cuộc hôn nhân mà vợ sẽ không yêu chồng nhưng mọi thứ không diễn ra như vậy. Anh lúc nào cũng nhường nhịn tôi, ngay cả khi tôi nổi đóa lên anh vẫn từ tốn hoặc bỏ ra về và ngày hôm sau hết giận. Tôi thờ ơ với anh, anh buồn. Anh nói rằng cảm thấy đau lòng khi tôi lạnh lùng nhưng anh tin tôi sẽ không bỏ rơi anh và anh sẽ dùng tình yêu của mình để khiến tôi yêu anh nhiều như anh yêu tôi.
Tôi phải làm gì đây, im lặng để không khiến anh bị tổn thương, cố gắng yêu anh và cưới anh làm chồng hay nói cho anh sự thật về việc tôi chưa từng yêu anh? (Ảnh minh họa)
Anh đã giục cưới kể từ khi tôi tốt nghiệp ra trường và xin được việc nhưng tôi năn nỉ anh để 2 năm nữa. Tôi muốn phấn đấu cho sự nghiệp, muốn kiếm tiền nhưng cái chính vẫn là tôi muốn trì hoãn cuộc hôn nhân đó với hi vọng anh chán tôi mà chi tay. Vậy mà 2 năm qua đi, anh cần mẫn ở bên tôi, hiền lành và giúp đỡ tôi mọi việc. Tôi không có lấy một lí do nào để chia tay với anh, còn chuyện cưới xin thì mỗi lúc một đến gần.
Tôi khẳng định rằng không ai tốt với tôi bằng anh, phải yêu tôi nhiều lắm anh mới chịu được sự phá bĩnh của tôi khi yêu. Tôi hoàn toàn không ghét bỏ anh, ngược lại, tôi trân trọng tình cảm anh dành cho tôi. Chỉ có điều, tôi không yêu anh, nếu lấy nhau về anh sẽ khổ mà thôi. Bây giờ anh giục cưới, tôi không biết mở lời thế nào để anh hiểu. Tôi đã để mọi chuyện quá lâu mà không nói ra sự thật. Lẽ ra tôi nên từ chối anh sớm hơn. Tôi phải làm gì đây, im lặng để không khiến anh bị tổn thương, cố gắng yêu anh và cưới anh làm chồng hay nói cho anh sự thật về việc tôi chưa từng yêu anh?
Theo VNE
Sắp cưới mới hay chồng nợ như chúa chổm
Tình cảm của tôi vốn dĩ đã nhạt nhòa, giờ lại phát hiện anh nợ nần như chúa chổm khiến tôi không muốn cưới.
Thực ra với tôi, chuyện nợ nần của anh không phải là vấn đề nghiêm trọng đến như vậy nếu như tình cảm của tôi dành cho anh còn nhiều.
Trong lòng tôi, ngay cả khi không biết điều đó thì tình yêu với anh cũng đã phai nhạt rất nhiều. Tôi muốn hủy hôn với anh nhưng cái thai trong bụng là rào cản lớn nhất khiến tôi không biết phải quyết định như thế nào với người đàn ông mà tôi sắp cưới làm chồng.
Tôi và anh quen nhau tới giờ đã hơn 3 năm. Thời gian đầu yêu nhau, anh mang tới cho tôi cảm giác hạnh phúc, vui vẻ và luôn thú vị. Nhưng rồi tình yêu đó cứ phai nhạt theo năm tháng. Tôi nhận ra anh là một người nhạt nhẽo, không có chí tiến thủ và bằng lòng với cuộc sống. Khi ấy, tôi đã cảm thấy chán nản với anh lắm rồi.
Tôi bắt đầu ra đi làm, càng gặp gỡ, càng quen nhiều người đàn ông tôi càng thấy anh kém cỏi. So với họ, anh giao tiếp chậm chạp, tư duy cũng không nhanh nhạy. Anh bằng lòng với việc sáng tối đến cơ quan, làm vài ba việc nhì nhằng, tháng lĩnh lương, đủ sống, mua một vài món đồ mình thích, như vậy là đủ. Anh nhạt nhẽo đến mức vô vị. Tôi không còn cảm thấy yêu anh, cũng không còn rung động hay có cảm xúc gì khi bên anh.
Tình cảm nhạt nhòa, lại phát hiện anh vỡ nợ, tôi hoang mang không biết có nên cưới anh làm chồng nữa hay không? (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi không chia tay anh vì rất nhiều lí do. Đôi khi người ta yêu theo thói quen. Yêu nhau lâu tôi cũng quen với những thứ nhàn nhạt như vậy. Thú thật, tôi cũng đã nghĩ tới việc dừng lại nhưng lại thương anh. Từ ngày yêu nhau tới giờ, anh chỉ biết có mình tôi, lần nào đi chơi với tôi anh cũng cười nói vui vẻ mà không hề nhận ra rằng tôi cười gượng cho có lệ. Một người yêu thương mình như thế, tôi cũng không lỡ bỏ anh ở lại. Tôi chấp nhận yêu anh như một thói quen.
Đúng vào thời điểm tôi có đủ quyết tâm để chia tay anh nhất thì tôi có bầu. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại gạt bỏ quyết định đó ra khỏi đầu. Dù sao tôi cũng có con với người đàn ông này, nếu tôi chia tay anh mọi chuyện còn dở dang hơn nữa. Vả lại với người đàn bà, mừng là lấy được người yêu mình, như thế có lẽ đã đủ rồi. Tôi lại một lần nữa sốc lại tinh thần để học cách yêu anh lại từ đầu.
Hai gia đình đã gặp gỡ và tính chuyện đám cưới. Chỉ còn tầm 1 tháng nữa thôi là chúng tôi lên xe hoa. Tới lúc này tôi mới biết, cuộc sống của anh có nhiều điều ẩn chứa hơn những gì tôi tưởng. Anh không hề nhạt nhẽo như tôi nghĩ. Là một viên chức bình thường nhưng anh cờ bạc, rượu chè và nợ nần như chúa chổm. Gần đến ngày cưới, mọi người kéo đến nhà đòi nợ như mắc cửi. Tôi choáng váng khi phát hiện ra sự thật này.
Lấy anh giống như việc chấp nhận bước chân vào bể khổ. Nhưng nếu không lấy anh thì chuyện cưới xin đã lên kế hoạch đâu vào đó thì sẽ ra sao? (Ảnh minh họa)
Gia đình anh nghèo, lại ở quê, chẳng có tiền bạc đâu mà giúp anh. Anh mang cả một đống nợ vào người mà chưa biết tới khi nào trả được. Người ta lầm lỡ không nói làm gì, nhưng tôi biết với một người như anh khả năng chi trả là rất khó. Anh không có tài, cũng chẳng có chí, lấy anh về, chắc chắn chỉ có tôi lai lưng ra trả nợ cho anh mà thôi.
Chưa lúc nào tôi thấy mình cần phải nghiêm túc nhìn nhận lại cuộc hôn nhân này như bây giờ. Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Lấy anh giống như việc chấp nhận bước chân vào bể khổ. Nhưng nếu không lấy anh thì chuyện cưới xin đã lên kế hoạch đâu vào đó thì sẽ ra sao? Ai cũng biết chuyện tôi yêu, có bầu với anh thì phải làm thế nào? Đứa con này sinh ra sẽ đối diện với mọi người ra sao? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi phải làm gì, sao cuộc đời tôi lại khốn khổ thế này?
Theo VNE
Choáng váng vì bạn trai vay tiền như cơm bữa Từ tiền nạp điện thoại, tiền đi chơi, tiền chuộc xe anh cũng đều vay em khiến em bực bội vô cùng. Chị Thanh Bình thân mến! Em năm nay 28 tuổi đã đi làm ở Sài Gòn, mức lương cũng tạm đủ lo cho cuộc sống, em có quen một người bằng tuổi cùng quê được 7 tháng, là bạn học chung...