Nợ ân tình
Sau cuộc hôn nhân đầu tan vỡ vì người chồng phản bội, niềm tin vào đàn ông đã không còn tồn tại trong tôi. Hơn mười năm tôi khép chặt trái tim, dành trọn yêu thương cho đứa con gái bé bỏng.
ảnh minh họa
Đến một ngày, duyên phận run rủi cho tôi gặp anh. Hôm ấy tôi đang ngồi uống cà phê với người bạn, vô tình đánh rơi đồng tiền lăn tròn dưới chân anh. Anh nhặt lên đưa tôi và từ đó chúng tôi quen nhau. Anh kể, vợ chồng anh đã ly thân, chị đang sống bên Mỹ. Anh đang làm thủ tục để đưa các con theo mẹ, sau khi các con đi rồi, anh sẽ ly hôn. Hiện anh chưa thể ly hôn vì ảnh hưởng đến giấy tờ xuất cảnh. Dù có chút tình cảm với anh nhưng đã qua một lần đò, không còn bồng bột của tuổi dại khờ nên tôi không vội nhận lời.
Là nhà biên kịch nên công việc của tôi thường kéo dài đến tận hai, ba giờ sáng. Mỗi khi công việc kết thúc, tôi gọi điện cho anh, mỗi cuộc điện thoại thường kéo dài vài ba tiếng đồng hồ. Nhiều đêm tôi còn giả vờ bệnh để thử anh, lần nào anh cũng có mặt. Sau nhiều lần thử, tôi nhận thấy anh rất tự do vì nếu một người đàn ông có vợ bên cạnh thì khó lòng đi lại lúc đêm hôm hay thoải mái trò chuyện điện thoại với phụ nữ khác. Cuối cùng tôi tin và nhận lời yêu anh. Những ngày bên nhau, anh quan tâm, chăm sóc cho hai mẹ con tôi từng chút một. Suốt hai năm trời chúng tôi như hình với bóng, thi thoảng anh mới vắng nhà một vài ngày để về thăm các con của mình. Anh hứa sau khi các con đi, anh sẽ ly hôn để cho tôi một danh phận. Tôi đã lặng lẽ bên anh chờ đợi ngày vui đó, thầm cảm ơn ông trời đã mang anh đến cho tôi…
Rôi một ngày, anh về thăm nhà lâu hơn mọi lần. Trong lúc tôi thấp thỏm lo âu thì một người bạn báo tin: anh nguy kịch vì bệnh cũ tái phát đang được cấp cứu. Tôi vội chạy vào bệnh viện và… chạm mặt một người phụ nữ khác cũng vừa đến cửa phòng cấp cứu. Chúng tôi đều nhận là vợ anh. Tôi choáng váng nhìn chị, người đàn bà ấy cũng thảng thốt nhìn tôi. Sau phút lặng người, tôi lấy hết bình tĩnh hỏi chị về nước khi nào. Trong thâm tâm tôi nghĩ, có lẽ nghe tin anh bệnh nặng nên chị về thăm, dù sao cũng nghĩa vợ chồng. Đáp lại lời tôi là ánh mắt đỏ hoe. Chị vẫn ở Việt Nam và đang chờ ngày cả nhà đi Mỹ. Tôi chết lặng, khuỵu xuống trước cửa phòng cấp cứu. Giây phút ngỡ ngàng trôi qua, chị khẽ chạm vào vai tôi thì thầm: “Mọi chuyện để sau tính nhé em, giờ tập trung lo cho sức khỏe của anh trước đã”. Tôi bật khóc khi nghe lời an ủi từ “đối thủ”, dù chị vẫn chưa hết bàng hoàng.
Video đang HOT
Tôi trở về nhà mang hết những hình ảnh, thư từ và cả tin nhắn của chúng tôi trong hai năm qua cho chị xem. Chị im lặng, bàn tay run rẩy lật từng trang ảnh mà không một lời oán trách. Ngày anh tỉnh lại, tôi xin phép chị được vào gặp anh. Lúc ấy, tôi chỉ muốn hỏi vì sao anh lại lừa dối tôi? Anh yêu tôi thật lòng hay chỉ vui chơi qua đường? Nhưng, chị đã xin tôi để cho anh nghỉ ngơi. Những ngày sau đó tôi vẫn đến bệnh viện thăm hỏi sức khỏe của anh nhưng tuyệt nhiên không vào thăm. Sau hai tháng nằm viện, anh dần hồi phục và cũng đến ngày cả gia đình họ đi Mỹ.
Từ ngày đó tôi không gặp lại anh nữa. Cú sốc thứ hai trong đời đã vùi tôi vào chuỗi ngày sống trong đau đớn, vụn vỡ. Tôi tự dằn vặt mình vì đã chen chân vào hạnh phúc của người khác. Tôi không chỉ tự làm đau mình ma còn làm tổn thương chị. Những ngày ấy, không lúc nào tôi thôi nghĩ về anh nhưng vì tôn trọng chị, tôi đã ngăn mình tìm kiếm anh.
Hai năm sau, tôi được tin anh trở bệnh nặng và ra đi vĩnh viễn. Tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Vậy là bao nhiêu hy vọng được gặp lại anh trong tôi tan biến. Anh ra đi khi vẫn còn nợ tôi một lời giải thích. Anh đã nợ con gái tôi lời hứa sẽ chăm sóc hai mẹ con tôi đến cuối cuộc đời. Trong lúc tôi đang đau buồn tuyệt vọng, gia đình đưa hài cốt anh về quê an táng và chị nhắn tôi đến tiễn anh lần cuối. Tôi không tin vào tai mình, nỗi đau như vơi đi một nửa.
Sau nghi lễ tiễn đưa anh, chị đến bên tôi nhẹ nhàng nói lời cảm ơn. Tôi ra về mà lòng nặng trĩu, muốn nói với chị nhiều hơn nhưng nhìn vào đôi mắt thăm thẳm nỗi buồn của chị, tôi không đủ can đảm. Trước ngày chị trở về Mỹ, lấy hết can đảm tôi gọi cho chị. Tôi hẹn chị đến quán cà phê nơi mà lần đầu tiên tôi gặp anh. Tôi kể về kỷ niệm đưa chúng tôi đến bên nhau và những chuỗi ngày êm đềm tôi có với anh. Chị im lặng, sau đó đưa tôi đến nơi đặt hài cốt anh. Trước di ảnh chồng, chị nắm chặt tay tôi, thì thầm: “Ngày mai em sẽ trở về Mỹ với các con. Kể từ giờ phút này, em gửi anh lại cho H. chăm sóc, H. sẽ thay em hàng tuần đến thăm anh”. Rồi chị khóc, tôi khóc. Chị kể cho tôi nghe về những ngày tháng cuối cùng của anh. Rằng anh chưa bao giờ quên tôi, rằng anh luôn ray rứt về lời hứa với con gái tôi mà anh đã không thực hiện được.
* * *
Mùa lễ tình nhân đầu tiên sau ngày anh mất, chị trở về, mời tôi đến nhà dùng cơm. Trước mặt mẹ chị, bất ngờ chị tặng tôi đôi bông tai. Tự tay đeo nó cho tôi, chị bảo: “Chị thay mặt anh tặng em, thay cho lời xin lỗi của anh gửi đến em”. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Không biết ở nơi xa xôi đó anh có nghe thấy không? Tôi vừa có thêm một gia đình, một người mẹ và một người chị. Tấm lòng của chị, tôi không biết phải nói sao cho hết. Chị đã không oán trách người phụ nữ cướp đi hạnh phúc của mình. Chị đã không căm ghét người đàn ông phản bội chị mà vẫn nhẫn nhịn suốt hai năm trời chăm sóc anh nằm liệt giường. Món nợ anh đã nợ tôi, giờ chị trả thay anh. Con tôi, tôi nơ chi môt mon nơ ân tinh.
Theo PNO
Chồng bệnh hoạn, bắt vợ chứng kiến cảnh giường chiếu với bồ
Thật nhục nhã ê chề khi hắn đưa gái về nhà và bắt tôi phải chứng kiến cái cảnh làm tình một cách bệnh hoạn của 2 người trên chính chiếc giường của mình.
Tôi là một cô gái quê lên Hà Nội học và đã quen biết hắn qua một người bạn cùng lớp. Phải công nhận một điều là hắn đẹp trai, con nhà giàu lại là trai Hà Nội chính hiệu. Ngay lần gặp đầu tiên tôi đã rất ấn tượng với hắn bởi cách ăn nói có duyên, ga lăng và rất tâm lý với bạn gái. Từ lần gặp đó hắn cũng có cảm tình với tôi và xin tôi số điện thoại.
Chúng tôi quen nhau từ đó, hầu như ngày nào hắn cũng có mặt tại phòng trọ của tôi rồi rủ tôi đi chơi, đi ăn và mua cho tôi những gì tôi thích. Dần dần tôi nảy sinh tình cảm và yêu hắn từ lúc nào không biết. Trong suốt thời gian yêu nhau, mỗi lần gần gũi là hắn luôn đòi hỏi tôi về chuyện ấy, lúc đầu tôi cũng rất cương quyết nhưng mỗi lần như vậy là hắn lại dùng những lời ngọt ngào nào thì "anh yêu em thật lòng", "em không tin tưởng ở anh hay sao?", "đằng nào thì chúng mình cũng thuộc về nhau",.....
Nhiều lần như vậy dần rà tôi cũng mềm lòng và đã trao cái quý nhất của đời con gái cho hắn. Và sau lần đầu tiên đó tôi tự nhủ lòng mình nên dừng lại nhưng không thể, hắn nói "em đã cho anh rồi thì sao còn phải giữ?", thế là tôi đành nhắm mắt phó mặc cho số phận của mình. Từ đó mỗi lần gặp nhau là chúng tôi lại quan hệ như vợ chồng, mỗi lần như vậy hắn cứ như là con thú khát mồi khiến tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Ảnh minh họa
Và cuối cùng thì cái cảnh ăn vụng cũng chấm dứt khi hắn ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ, tôi cảm thấy nhẹ lòng và tin rằng hắn yêu tôi thật sự. Thế là đám cưới của chúng tôi cũng được diễn ra khá tươm tất. Từ khi làm vợ hắn tôi mới phát hiện ra một điều là trong chuyện phòng the hắn thực sự không phải là con người bình thường mà luôn luôn có những sở thích quái lạ, bệnh hoạn khiến tôi không thể đáp ứng. Từ đó càng ngày tôi càng sợ gần gũi hắn và tìm mọi lý do để hạn chế và né tránh chuyện đó.
Không đáp ứng được sở thích của chồng, và thế là hắn ngang nhiên ngoại tình chỉ để thỏa mãn cái gọi là dục vọng đã ăn sâu và trong máu. Khi bị tôi phát hiện thì hắn dõng dạc tuyên bố: "Cô không biết chiều chồng, không biết bổn phận làm vợ thì trách móc gì tôi!". Tôi chết điếng người khi nhận được câu nói đó từ hắn. Và đến lúc này tôi vỡ lẽ ra là hắn lấy tôi về mục đích chỉ làm "đồ chơi" cho hắn chứ hắn không yêu thương gì tôi.
Từ đó tôi càng ngày càng lạnh nhạt với hắn, và để trả thù cho thái độ đó của tôi, hắn đã ngang nhiên dắt gái về nhà và làm chuyện đó ngay trên chiếc giường của 2 vợ chồng, hắn khóa trái cửa và bắt tôi chứng kiến cảnh làm tình đầy bệnh hoạn của hắn và cô người tình kia. Hắn còn bảo với tôi"cô nhìn đi mà học tập". Tôi thật sự choáng váng và nhục nhã vô cùng. Chỉ vì thích đẹp trai và có nhà Hà Nội để thuận tiện cho công việc nên tôi đã nhìn lầm người.
Bây giờ tôi rất hoang mang và không biết nên phải làm sao? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên!
Theo VNE
Chồng đề nghị vợ "book phòng" khám thai sản tốt nhất cho nhân tình Cách đây 4-5 hôm, anh trơ trẽn đề nghị tôi book phòng khám thai sản tốt nhất, uy tín nhất ở một bệnh viện lớn nào đó cho nhân tình theo trọn gói trong suốt quá trình bầu bí, sinh nở và sau sinh. Chào anh N.S với tâm sự: "Tối hôm vợ vào nhà nghỉ, tôi chở con đến đợi vợ ở...