Níu làm gì bàn tay đã muốn buông
Bởi anh đã buông tay nên tôi sẽ chẳng bao giờ níu giữ tình yêu ấy lại. Tôi ghét anh. Tôi ghét cái cách mà anh tán thưởng người con gái đó, ghét ánh mắt mơ màng của anh mỗi khi nghĩ về cô ấy và ghét cả nụ cười luôn thường trực trên đôi môi anh trong lúc đọc tin nhắn của cô ta. Tất cả mọi cử chỉ âu yếm, ngọt ngào mà anh dành cho cô gái đó bây giờ đều gợi nhắc tôi về quá khứ. Có một thời mà tất cả những thứ ấy đã từng thuộc về tôi, anh đã trao chúng cho tôi để đến bây giờ chính anh lại là người đánh cắp chúng rồi mang đi trao cho người khác.
Tôi không khóc. Chẳng tội gì mà phải rơi nước mắt vì một kẻ đã sống không hề xứng đáng với mình. Anh biết tôi hoàn toàn không phải con người yếu đuối, nhất là khi có ai đó động chạm vào lòng kiêu hãnh của mình. Tôi có cảm giác giống như mình đã bị anh lừa gạt cả một thời gian dài, hoặc nếu đúng hơn thì tôi nên dùng hai từ “ phản bội“. Tôi không cần chút thương hại giả tạo nào của anh ở hiện tại, cũng không thèm níu giữ những yêu thương trong quá khứ bởi có nghĩa gì đâu nếu như ở phía bên kia anh đã buông tay.
Nhớ lại ngày hai đứa yêu nhau có biết bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc, còn giờ đây anh đã đi theo tiếng gọi khác, trái tim anh đã đập những nhịp đập khác với thuở ban đầu. Tôi có một đặc điểm là nhớ rất lâu và thường khắc cốt ghi tâm những điều mà mình cảm thấy yêu thích. Có thể đó cũng chính là một trong những lý do khiến lúc này tôi cảm thấy hận anh. Giá như ngày xưa anh đừng hứa hẹn, đừng thề thốt bất cứ điều gì, vậy thì vây giờ tôi đã không có cảm giác mình giống như kẻ đang bị phản bội.
Video đang HOT
Em mạnh mẽ lắm, em sẽ không khóc đâu (Ảnh minh họa)
Nực cười làm sao khi anh nói rằng ở bên cạnh người con gái ấy anh thấy bình yên và hạnh phúc, rằng trái tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực, rằng cô ấy chính là tình yêu đích thực mà bây giờ anh mới tìm ra. Trong một vài giây không kiềm chế được mình tôi đã toan ném vào anh những điều mà đã ngay lập tức ùa về trong trí nhớ của tôi sau câu nói ấy. Chẳng phải đã có lúc tôi cũng từng là một người con gái đặc biệt khiến cho trái tim anh loạn nhịp, chẳng phải ngày ấy anh cũng đã từng ước ao rằng: “ Giá như được ở bên em mãi thì tốt biết bao nhiêu”.
Tôi cũng đã từng mang lại cho anh cảm giác bình yên và hạnh phúc giống như những gì mà bây giờ anh cảm nhận được từ cô gái ấy. Tôi cũng đã từng dễ thương, đáng yêu, đã từng khiến anh phải ngày nhớ đêm mong, từng khiến cho anh có cảm giác rằng đã tìm được điều gọi là “tình yêu đích thực” của đời mình. Tất cả những điều ấy ngày xưa tôi cũng đã từng mang tới cho anh, tiếc rằng bây giờ chỉ còn mình tôi nhớ. Tôi biết, chẳng có tình yêu nào là có thể sống mãi với thời gian nếu như không được cả hai người trong cuộc cùng toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng, bởi vậy nên biết đâu chừng một ngày nào đó người con gái của hiện tại cũng sẽ ở vào tình cảnh của tôi với chính sự “có mới nới cũ” ấy của anh.
Tôi mạnh mẽ lắm. Tôi sẽ không khóc đâu, sẽ không bao giờ để những giọt nước mắt lăn trên đôi mi mình vì một người không đáng. Anh đã bội ước, vậy thì chẳng có bất cứ lý do gì để tôi phải lưu luyến anh. Ai cũng có quyền tự do để đi chinh phục bất cứ mảnh đất hay con người nào mà mình thích, anh cũng vậy, nhưng nếu cứ đi mãi, đi mãi như thế thì sẽ chẳng bao giờ anh có được một vùng trời thực sự dành cho riêng mình.
Theo Eva
Người xưa ấy
Tuổi thơ tôi và em gắn với nhau như thế đó và cứ thế trôi đi theo thời gian lắng đọng. Ngày ấy mây vẫn bay lơ đãng quanh quẩn trên bầu trời tinh nghịch, sóng gờn gợn man mát theo tiếng gió nhè nhẹ hôn lên mái tóc người. Ngày mai, ngày mà mọi thứ xa xưa dần hiện về mờ mờ vớikí ức thơ bé.
Trời đất trong khoảnh khắc chia xa bỗng to hơn, rộng và lạ hơn khung cảnh của ngày xưa ấy, rồi lùi lũi thu mình trong màn đêm giá sương. Em của ngày nay lẫn trong em của tiềm thức hư ảo của ngày xưa. Em đã đem lòng yêu ai đó! Ôi! Thu của mười tám nay đã xa tôi rồi!
Có lẽ tôi và em không có duyên. Nhớ ngày xưa khi tình thơ còn non nớt, trong trẻo ngây ngô, em mang cho tôi niềm vui và những nỗi buồn không tên. Cái cô bé của ngày xưa ấy cũng trạc tuổi như tôi, nhưng giờ mỗi người một nơi. Ngày ấy em trẻ con lắm, tinh nghịch, đáng yêu và hay nhe những chiếc răng sún cười mỗi khi tôi chọc cười. Nhà tôi ở cạnh nhà em, đi học cũng như đi chơi ở đâu tôi đều rủ em đi cùng, những ngày đến trường hai đứa í ới gọi nhau rồi tung tăng dạo bước trên con đường đầy lá rụng rơi. Học cùng lớp hai đứa ngồi với nhau, giúp đỡ nhau mỗi lúc ai đó trong chúng tôi gặp khó khăn. Tình bạn cứ thế lớn dần lên theo năm tháng, và theo đó là chút gì đó "thinh thích" trong tôi với nụ cười thoáng qua trông đến dại khờ, khó diễn tả thành lời mà cũng khó định nghĩa đến không hiểu nổi.
Rồi mai đây, tôi - em sẽ đi về đâu nơi cuối trang kí ức tình thơ? (Ảnh minh họa)
Tuổi thơ tôi và em gắn với nhau như thế đó và cứ thế trôi đi theo thời gian lắng đọng. Và một ngày cách đây đã 6 năm có lẻ, tôi và em đã đi hai trên con đường khác nhau. Tôi đi học tiếp cấp ba còn em vì một lí do nào đó mà đã thôi học và đi làm công ty.
Để rồi hôm nay, tôi ngồi đây với mớ cảm xúc hỗn độn và cầu chúc cho em có được hạnh phúc viên mãn với ai đó không phải là tôi. Những kí ức vụn vỡ chợt ùa về trong thoáng chốc, những kỉ niệm xưa cũ cũng dữ dội rồi dịu êm, dần yên lặng, thôi ào ạt... " 20 tuổi người ta không là đá nhưng cũng không hoàn toàn là xác thịt", 20 tuổi người ta phải hành động với lí trí vốn từ lâu đã bị trái tim nắm giữ. Bởi còn đó những suy nghĩ vụng dại, những giây phút yếu lòng, thoáng buồn rồi lại chóng quên tự bao giờ. Cần lắm một ai đó thấu hiểu, cần lắm một vòng tay ấm ôm lấy từ đằng sau, một ai đó đủ yêu thương để cuộc đời thôi những muộn phiền, con tim thôi cồn cào, gào thét để quên đi hình dung em hiện về bỗng chốc trong tiềm thức xa xăm.
Rồi gió cứ đi mỗi khi bình minh quá nửa và trở lại mỗi sớm mai thức giấc. Em giờ có sóng để xô bờ, có tình thu đại dương, còn tôi vẫn lang thang trên bờ cát trắng trải dải đến vô tận. Rồi mai đây, có bao giờ ngày xưa ấy ngủ yên, thôi đánh thức những giấc mơ? Rồi mai đây, tôi - em sẽ đi về đâu nơi cuối trang kí ức tình thơ? Đứng giữa bộn bề xô bồ, thoáng qua hình bóng một ai kia, rồi vụt qua trong hoài niệm, ngỡ ngàng lạc điệu đằng đẵng giữa những nếp sóng xô bờ...
Theo 24h
Yêu lầm... Thật buồn khi phát hiện ra rằng tất cả đều chỉ là do em ngộ nhận. Đã lâu rồi em mới cảm thấy lòng mình buồn đến thế, không biết lý do vì cơn mưa bụi nhạt nhòa đang giăng giăng trên phố hay là bởi bất chợt em nhận ra rằng từ trước tới giờ người mà anh yêu là chị ấy...