Níu kéo hay buông xuôi khi hôn nhân đứng bên bờ vực thẳm?
Tôi sững sờ khi đọc tấm bảng ghi dòng chữ: “Không tin bất kỳ thằng đàn ông nào!” trong phòng chị. Hóa ra, gia đình chị chỉ còn lại chiếc vỏ bọc lạnh lẽo mà thôi.
Nhìn bên ngoài, khó ai biết được đó là một gia đình chỉ còn lại chiếc vỏ bọc. Chị mỗi ngày vẫn chợ búa cơm nước. Anh luôn về nhà đúng giờ, các con học hành chăm ngoan. Nơi anh chị ở lại là căn hộ bốn tầng lầu, giàu có, sang trọng. Chỉ có người trong cuộc mới biết ngôi nhà lạnh lẽo như thế nào.
Gia đình chị chỉ còn là một chiếc vỏ bọc hoàn hảo. (Ảnh minh họa)
Cơm trong bếp, vợ chồng mạnh ai người đó ăn. Chị nói hôm nào anh đi công tác, chị còn mừng vì “không phải nấu cơm, không nhìn thấy mặt”. Chỉ khi nào cần trao đổi việc liên quan đến con cái chị mới nói chuyện với anh. Còn trong những cuộc trò chuyện với bạn bè, gia đình đến chơi, hễ có dịp là chị nói xéo anh, một cách xem thường, khích bác.
Ngôi nhà của chị vẫn thơm mùi tinh dầu, phòng ốc đều được lau dọn sạch sẽ, bếp nhà vẫn luôn có thức ăn. Vậy mà, tôi không cảm nhận được một chút mùi ấm áp nào của tình yêu thương, sự quan tâm chồng vợ.
Trong phòng ngủ, chị viết mấy dòng ghi chú dặn dò bản thân phải luôn biết chăm sóc mình, ăn ngon, ngủ ngon, làm đẹp. Và dòng chữ “không tin bất kỳ thằng đàn ông nào” khiến người đến thăm tình cờ cũng thấy nặng lòng. Gia đình người ta những dịp lễ Tết đi chơi, ăn uống vui vẻ cùng nhau. Còn gia đình chị, hình như không có ngày nào đặc biệt.
Chị bảo không còn trông chờ anh tặng hoa hay nói một câu chúc mừng, kể cả chuyện đi du lịch cũng chỉ có mấy mẹ con hào hứng với nhau. “Lấy một người chồng coi tiền là trên hết thì còn trông mong gì” – chị cảm thán. Đó là lời nhẹ nhất chị dành về người chồng đã sống cùng hơn 15 năm.
Video đang HOT
Trong ngôi nhà không còn yêu thương, mọi thứ nặng nề, ngột ngạt. (Ảnh minh họa)
Mọi thứ có phải bắt đầu từ thói keo kiệt của chồng?
Từng có một người tâm sự với tôi rằng, sau ngày cưới chị, anh yêu cầu hai vợ chồng sẽ hùn tiền lại lo việc ăn uống hàng ngày. Còn dư của cả hai thì sẽ để dành cho con cái sau này. Chị cười héo hắt, không biết mình có lấy nhầm người không, nhưng lúc ấy thì đã muộn.
Ba năm sau, ngôi nhà của chị cũng bắt đầu lạnh lẽo. Đứa con gái nhỏ chào đời ríu ran bi bô suốt ngày cũng không hàn gắn nổi những rạn nứt của cha mẹ. Đến giờ thì chị chọn cách ly hôn. Chị bảo không muốn sống trong ngôi nhà không khí quá đỗi ngột ngạt, tình yêu của anh vốn luôn chứa đựng những tính toán sóng phẳng, bây giờ mỗi lúc một khắc nghiệt hơn.
Nhà có một cuốn sổ nhỏ, vợ mua gì phải ghi vào mỗi ngày. Thu nhập của chị không bằng anh, chị biết. Công việc của chị cũng là do anh tìm cho khi đưa chị lên thành phố. Chị luôn biết mình vẫn lệ thuộc vào chồng. Nhưng điều khiến chị tổn thương nhất là anh đã giấu chị một khoản tiền rất lớn làm của riêng.
“Vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm, cuối cùng chị nhận ra anh chưa lúc nào dành niềm tin cho chị. Tình cảm giờ chỉ có thể nói vì con mà sống. Nhưng không khí trong nhà ngột ngạt quá, chị không biết mình chịu nổi được bao lâu” – chị buồn bã nói.
Tình yêu sẽ mất khi không còn niềm tin, chia sẻ. (Ảnh minh họa)
Năm tháng sao khiến con người ta trở nên khác quá. Tôi từng nhìn thấy, từng ngưỡng mộ những tình yêu đẹp ngày họ về bên nhau. Vậy mà rồi năm tháng cũng để tôi cảm nhận được những ngôi nhà không còn mùi ấm áp. Đến một nơi ấm êm hạnh phúc, lòng mình cũng reo vui. Đến một nơi chỉ còn sự lạnh lẽo, coi thường, bỏ mặc, thấy hôn nhân như một chiếc hộp tù túng, ngột ngạt. Những câu chuyện không có lối ra, những hờn trách than vãn không hồi kết.
Thật ra, trong mọi chuyện đều sẽ luôn có phần lỗi của hai người. Có những chuyện lớn nhưng cũng có khi chỉ khởi xuất từ những mâu thuẫn nhỏ. Thiếu những trò chuyện cùng nhau khiến ai cũng mang trong tim mình một vết dằm, mỗi ngày một lớn dần lên.
Những cuộc hôn nhân bên bờ vực, liệu rằng có thể cứu vãn được bằng cách người trong cuộc cố gắng cùng nhau vun vén, tìm lại cho nhau những ngày ấm áp, hạnh phúc vui vẻ bằng sự quan tâm, lắng nghe và thấu hiểu?
Theo phunuonline.vn
Thanh xuân này có một người để nắm chặt tay chính là điều hạnh phúc nhất
Thanh xuân của em chỉ có anh, cả tuổi trẻ chỉ quẩn quanh bên anh, nếu không ở bên cạnh anh thì em cũng không chắc mình có mỉm cười để đi tiếp hay không. Yêu nhau đủ rồi, mình cưới thôi anh!
Dù chính bản thân em hiểu rằng hôn nhân chỉ là cái vỏ bọc mang tên hạnh phúc nhưng em muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy anh, được chăm sóc, vun vén cho mái ấm nhỏ của đôi mình. Chỉ anh, riêng anh mới cho em cảm giác an nhiên, ấm áp khi cạnh bên, cũng chỉ khi cạnh anh em mới được là chính mình.
Mình sẽ cùng nhau vượt qua mọi dông bão của cuộc đời...
Em chẳng thể nhìn thấy tương lai sẽ xảy đến những gì, nhưng em vẫn tin rằng chỉ cần tình yêu không rời bỏ ta đi thì dù dông gió bão bùng cũng đều vượt qua, đúng không anh? Bởi vì yêu là cùng chia sẻ, cùng cố gắng để hướng đến những điều tốt đẹp, nên anh này cứ mãi như thế này bên nhau thôi nhé!
Này anh ơi, không biết anh thế nào nhưng em nghĩ yêu thế đủ rồi, mình dắt tay nhau vào lễ đường thôi. Em sẽ là cô dâu xinh đẹp, dịu dàng của anh và dĩ nhiên anh sẽ là chú rể thật bảnh trai, ngọt ngào với riêng mình em. Mình sẽ về chung một nhà, để những giận hờn, cãi vã cũng cứ mặc mà ôm lấy nhau thật chặt, rồi chìm vào giấc ngủ ngon để ngày mai thức dậy sẽ là ngày mới tràn ngập niềm vui.
Mỗi sớm mai thức dậy được nhìn thấy nụ cười an yên của anh, với em thế là đủ!
Chuyện gia đình đâu thể tránh khỏi những khi "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt", nhưng nếu ta đủ nhẫn nhịn, mỗi đứa nhường nhau một chút xíu thì giận hờn có hề hấn gì, anh nhỉ? Nói đi cũng cần nói lại, khi yêu ai chẳng mong sẽ có một kết thúc có hậu cho chuyện tình của mình, ai chẳng mong tiến đến hôn nhân, cùng nhau xây dựng hạnh phúc lứa đôi, tình yêu của mình cũng vậy, nếu cảm thấy yêu nhau đủ lâu dài, đủ tin tưởng nhau rồi thì mình cưới đi.
Những năm tháng dông dài của tuổi trẻ mình đã có nhau, đã hạnh phúc bên nhau như thế, nên hành trình về sau mình hãy nắm chặt tay nhau, tình yêu được vun đắp từ cả hai phía, nên anh à, về thưa chuyện với bố mẹ hai bên để chúng mình cưới nhau.
Tình yêu này sẽ chỉ dành cho riêng mình anh mà thôi...
Nếu anh mỏi mệt, yếu lòng gục ngã, ngoài kia đầy rẫy những mỏi mệt, mưu toan, không sao đâu, về đây bên em, em sẽ cùng anh san sẻ những khó khăn vất vả. Em tin rằng cuối cùng tình yêu cũng sẽ chiến thắng tất cả mọi điều, anh hãy yên tâm nhé!
Rồi mái ấm nhỏ sẽ có thêm tiếng cười rộn ràng của bé thơ, con sẽ gọi anh là ba, nũng nịu em là mẹ, chúng ta sẽ dạy con những điều hay lẽ phải, sẽ kể cho con nghe rằng ba mẹ nó đã có một tình yêu đẹp như thế nào. Này anh, yêu đủ rồi mình cưới nhau thôi...
Theo yan.vn
Tâm sự đau lòng của mẹ đơn thân: Hận người đàn ông đó, tôi đã từng ghét luôn cả con mình Tôi ngày càng hững hờ và xa cách với con. Chính sự ra đời của con khiến mọi thứ của tôi sụp đổ. Khiến tương lai và cuộc sống của tôi rơi xuống vực. Nếu không có con, hẳn cuộc đời của tôi đã khác. Và hơn nữa, con gái lại là máu mủ, ruột thịt với người tôi căm hận tận xương...