Niềm tin ở đâu
Nghĩ đến anh hai hàng nước mắt của nó lại chực tuôn ra, tim nó đau đớn vô cùng.
Anh và nó yêu nhau, cách đây tròn 3 tháng anh ngỏ lời với nó, nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của nó và hôn lên trán nó nụ hồn đầu đời, đến bây giờ cũng vậy, anh vẫn yêu nó (anh nói vậy và nó nghĩ vậy) nhưng tình yêu của anh khiến nó ngày càng cảm thấy xa lạ, ngồi bên anh nhưng chẳng bao giờ nó cảm thấy yên tâm cảm thấy hạnh phúc như người ta vẫn thường nói về tình yêu. Anh đi rồi trong lòng nó lại trỗi lên mối nghi ngờ làm tim nó quặng thắt. Anh và nó trước là bạn học cùng quê từ rất lâu, lâu lắm rồi. vòng xoáy thời gian mang theo những đổi thay của cuộc sống, nó và anh mất liên lạc với nhau. Nhưng Trái đất lại xoay đúng một vòng tròn, những ai cần gặp nhau ắt sẽ phại gặp, nó tin là như vậy nên anh và nó mới gặp lại nhau ở cái nơi cuộc sống bon chen và vất vả nhất đối với dân tỉnh lẻ lên thành phố học hành và mưu sinh, ước mơ thay đổi cuộc sống.
Vậy là anh yêu nó, nó bất ngờ trước tình cảm của anh và bồi hồi nhận ra trái tim mình cũng đang rung động. Và nó để yên bàn tay nhỏ nhắn của mình cảm nhận sự ấm áp trong tay anh, nó cảm thấy mình thật hạnh phúc, ung dung cảm nhận sự bình yên của tình yêu rồi chẳng hiểu tư lúc nào nữa nó cảm thấy mình đang dần xa anh, cái cách biệt về cảm nhận và suy nghĩ làm nó cảm thấy đau đáu trong lòng. Mỗi buổi sáng anh luôn nhắn tin, anh luôn quan tâm và chăm sóc nó mỗi khi nó cần, nhưng bao nhiêu đó chưa đủ để nó cảm thấy thật sự yên tâm về tình yêu anh dành cho nó. Nó còn nhớ như in cái cảm giác ngày đầu tiên nó bảo anh hãy ăn cơm đúng giờ và anh trả lời “Tuân lệnh bà xã”, Cảm giác lâng lâng đáng gét, cảm giác hạnh phúc vô cùng làm nó thấy nghẹt thở. Nó sợ những lời nói đầy yêu thương ấy sẽ không tồn tại mãi hay nói cách đơn giản hơn chính là nó sợ câu châm ngôn ” lời nói gió bay” mà người ta vẫn thường bảo nhau.
Trong lòng nó mâu thuẫn, yêu anh nhưng niềm tin đối với anh không đủ lớn để nó cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, bởi vì anh hầu như không nghe những lời tâm sự của nó, những mệt mỏi sau một ngày làm việc của nó không được anh nghe một cách chân thành. Nó biết anh đang bận, anh phải thi tốt nghiệp anh phải hoàn tất chương trình cuối khóa nhưng những lý do đó không làm nó nguôi ngoai. Nó trách anh vô tình nhưng không nói, những uất ức trong lòng ngày càng lớn thêm. Bây giờ mỗi khi nghĩ đến anh hai hàng nước mắt của nó chỉ chực để có dịp được tuôn tràn khỏi mí mắt, được chảy tự do trên khuôn mặt đau đớn của nó. Nó vẫn yêu anh, yêu điên cuồn, yêu theo đúng nghĩa là tình yêu đầu đời. Và hơn ai hết nó biết anh cũng yêu nó, nhưng chỉ những lúc ngồi bên anh nó mới chập chờn nhận ra. Nó sẽ yêu anh, yêu đến khi nào có thể yêu nữa, và nó phải làm cái gì đó để cứu vớt tình yêu đang đứng trên bờ vực thẳm của nó. Nó không mong anh đọc được những dòng chữ này, nhưng nó mong có ai đo, có thể hiểu được nó lúc này, nó đang cô đơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tìm lại ngày xưa
Anh yêu à có lẽ anh nghe câu này rất quen nhưng mà cũng phải từ lâu rồi em không gọi anh như thế nữa. Em rất muốn gọi như thế lúc nào cũng muốn gọi như thế nhưng anh đâu còn cho em gọi như thế.
Giờ chúng ta như hai người xa lạ gần nhau đấy mà có 1 cái gì đó vô hình đẩy chúng ta ra xa nhau. Chúng ta không thể nói với nhau những câu yêu thương ngọt ngào nữa vì sao ư? vì mọi thứ đã đổi thay, lòng người cũng đổi thay, vì cơm áo gạo tiền làm cho chúng ta thấy cuộc sống nghẹt thở và vất vả. Đã mất hết những lãng mạn những ngọt ngào và thay vào đó là sự bực bội, khó chịu của anh. Em vẫn tự hỏi em đã sai sao? sai khi yêu anh hay sai là không dời xa anh.
Mọi thứ đến với em như một giấc mơ ngọt ngào và hạnh phúc đến khi em không còn nhận ra em có bước sai không. Để rồi giờ đây khi em một mình em mới nhận thấy anh đã hoàn toàn đổi thay mà em không đủ dũng cảm để dời xa anh vì thế nên anh coi em không ra gì. Em đã đánh mất giá trị của em vì em quá cần anh. Em nhớ ngày xưa quá! ngày xưa nói ra thì bảo xa xôi chứ thực ra mới cách đây có 4 tháng là anh dổi thay mà thôi. Anh ngọt ngào, chăm sóc em chu đáo. Anh dỗ dành ẻm khi em giận, anh buồn anh khóc khi em khóc, anh gọi điện , nhắm tin với em liên tục như sợ em mất tích ấy.
Có lần em giận anh muốn anh bỏ em anh đẫ van xin em, tìm đén tận nhà em chỉ mong em tha thứ và nghĩ lại. Những lúc anh đi công tác anh không dời xa cái điện thoại vì anh sợ em cô đơn khi không có anh ở bên. Nhứng chuỗi ngày đó thật ấm êm hạnh phúc làm sao. Còn rất nhiều rất nhiều em vẫn nhớ như in và em thèm khát được quay lại tận hưởng nó vì em đang rất nhớ nó mà lại không thể quay lại hay có lại được. Anh thấy điều đó có đáng buồn không khi mình mất đi tất cả những ngọt ngào đó? Bây giờ thì sao anh? Anh bực bội, khó chịu với tất cả những việc em làm dù là những việc em quan tâm, em dành cho anh. Một câu nói nhẹ nhàng đầy tình cảm anh cũng không dnah cho em nữa.
Em muốn hỏi anh lý do vì sao anh lại thay đổi nhanh như thế hay em không còn là người anh yêu thương nữa?Em muốn hỏi anh rất nhiều điều nhưng anh không thể trả lời em hết được vì em bây giờ thật sự rất bơ vơ. Anh biết những mất mát em đã đánh đổi để đến với anh và em cũng thấu hiểu những mất mát của anh. Vậy chúng ta đã mất mát rất nhiều để đến với nhau vậy sao giờ để mất nhau như thế này hả anh?? Em đã khóc rất rất nhiều cho sự éo le của mình nhưng em lại vượt qua vì có anh bên cạnh nhưng giờ anh của em đi đâu rồi? Người xưa của em đi đâu rồi? Em muốn anh hãy trả lại cho em một người yêu chu dáo ân cần với em. Hãy trả lại anh cho Em....
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt anh Sau bao nhiêu ngày tháng hạnh phúc bên nhau, những kỷ niệm ngọt ngào dành cho nhau, những lời hứa suốt đời chỉ thuộc về nhau... bây giờ tất cả đã tan thành mây khói, anh đã ra đi và mang theo tất cả. Anh đã đến và cho em biết thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc... Anh là...