Niềm tin bị đánh mất
Tôi và người ấy là bạn tốt của nhau một thời gian rất dài, có thể nói là khá hiểu nhau và chúng tôi có một khoảng thời gian ngắn sau này đến với nhau (có thể nói là tình yêu).
Tôi là đứa con gái bướng bỉnh, rất cá tính, hoà đồng nhưng lại sợ người khác biết suy nghĩ thật của mình. Ban đầu vì từ tình bạn đi lên nên tôi suy nghĩ khá thoáng đến được thì đến không thôi làm bạn như ban đầu. Mọi việc tưởng chừng trôi qua lặng lẽ, tình cảm tôi dành cho người đó ngày càng nhiều, tôi tin tưởng, bỏ qua những lỗi lầm của người đó một cách dễ dàng và tôi cảm nhận được tình cảm, sự quan tâm lo lắng của người ấy dành cho tôi.
Từng ngày trôi qua, tôi tin tưởng một cách thái quá tình cảm của người đó, tôi tưởng chúng tôi thật sự là của nhau, nhưng thời gian sau này vào những ngày lễ, cuối tuần tôi là người chủ động nhắn tin, gọi điện thoại kêu người đó qua chở tôi đi chơi, nhưng tôi luôn nhận được câu trả lời hết sức thuyết phục của người đó là tăng ca, tiệc tùng cùng cơ quan, lúc thì bạn bè rủ đi nhậu.
Tôi cảm thấy buồn vì điều đó, bắt đầu chúng tôi không gặp nhau thường xuyên mà chỉ qua những tin nhắn, những cuộc điện thoại hỏi thăm sáo rỗng, những câu thân mật cũng mất tự lúc nào. Tôi lao vào công việc để “giết” thời gian, rồi đi chơi với bạn bè, nhưng cảm giác trống trải luôn tồn tại, miệng cười nói huyên thuyên, vô tư đến nỗi bạn bè tưởng tôi là đứa hạnh phúc, không biết buồn. Chuyện gì đến thì sẽ đến. Một ngày nọ, nhỏ bạn khá thân của tôi tâm sự nó lỡ yêu người yêu của bạn thân nó rồi, bây giờ phải làm thế nào.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy thương bạn tôi, vì nó là đứa sống khá khép kín, tôi ngồi tâm sự với nó. Rồi về tôi kể lại với người đó chuyện nhỏ bạn tâm sự với tôi (vì chúng tôi đều là bạn của nhau). Khoảng một tháng sau đó tôi và người đó chính thức chia tay, vì tình cảm dành cho nhau chưa đủ lớn và “món quà” thời gian của chúng tôi không dành cho nhau nữa. Có những lúc suy nghĩ lại những khuyết điểm của mình, tôi đã điều chỉnh và cố níu kéo tình yêu, nhưng chỉ một người cố gắng thì cũng vô vọng, tôi buông tay, khoảng chưa đầy một tháng sau ngày tôi và người ấy chính thức chia tay, người ấy hỏi tôi, nếu người ấy có người yêu thì tôi bất ngờ không.Thật sự lúc đó tôi muốn nghĩ tới chuyện của người ấy, tôi chỉ thờ ở trả lời đó là chuyện bình thường thôi, tình cảm là điều khó nói nhất, quan trọng là người đó hạnh phúc, vui vẻ là được rồi người ấy lại hỏi tại sao tôi không thắc mắc người mà người ấy đang quen là ai.
Một cảm giác ngờ ngợ lấn hết mọi suy nghĩ của tôi. Tôi không hỏi nữa mà tôi bắt đầu xâu chuỗi tất cả những câu chuyện có liên quan lại với nhau, cảm giá sợ điều mà tôi nghĩ đến là sự thật, tôi ước gì mình đang ì suy nghĩ nhiều quá mà nghĩ lung tung. Thâm tâm tôi muốn tìm ra sự thật, nhưng tôi lại làm ra vẻ thờ ơ, không quan tâm. Chỉ 3 ngày sau, người ấy nhắn tin vào điện thoại tôi và cho tôi biết trên người yêu của người ấy. Khi nhìn thấy cái tên, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tim tôi quặn đau, cảm giác tuyệt vọng, ê chề xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Tôi cảm thấy lòng tự trọng, tính tự cao của mình bị tổn thương trầm trọng. Người ấy và người bạn thân của tôi đang yêu nhau, những đứa bạn chơi trong nhóm chúng tôi đều biết chỉ có tôi là ngu ngơ không biết gì, thật buồn cười, có những lúc tôi muốn dùng những lời lẽ thật nặng để nhiếc móc, để hành hạ họ, nhưng tôi lại không làm được và tôi cũng không muốn để họ thấy tôi đang đau, tôi muốn khóc nhưng tôi cũng không khóc được, tôi chỉ muốn la thật to. Những lúc ngồi suy nghĩ, biết trách ai bây giờ, chỉ trách chính bản thân mình thôi, quá khờ dại, quá ngây thơ và quá tin người mà thôi.
Tôi không muốn mất những đứa bạn, nhưng mỗi lần tôi đối diện với hai người ấy, tôi lại cảm thấy ê chề, tôi cố sống giả dối có vui cười để thích nghi với hoàn cảnh nhưng sao khó quá. Giá như thời gian quay lại cho tôi làm lại tất cả. Nhưng ước chỉ là ước thôi, hiện tại vẫn là hiện tại, tình yêu của tôi dành cho người đó đã chết, có những thứ mất đi không thể tìm lại và lòng tin cũng đã chết. Hai chữ bạn thân suốt đời cũng không thể tìm lại được nữa rồi. Qua cú sốc này tôi sẽ trưởng thành hơn, sống tốt hơn vì tôi sẽ không tồn tại mãi cùng quá khứ mà tôi sống cho hiện tại và tương lai nhưng một lần nữa tôi cảm thấy mình khó mở lòng để đón nhận một tình cảm mới.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cơn say nắng của em
"Mình chỉ say nắng một tuần thôi". Vậy mà không phải thế, đã quá một tháng rồi mà sao không thể tắt đi cái nắng thiêu đốt trái tim em.
Anh như có một ma lực nào đó khiến em phải đến bên anh dù chỉ bằng những cái nhìn rất lạnh, những câu nói bâng quơ không chủ đề, những tin nhắn không phải để quan tâm đến em. Vậy mà em đã tự mình huyễn hoặc những điều đó thành "sự quan tâm của anh " đối với em.
Những khi không gặp anh, không được nghe anh nói, không được nhìn thấy anh, không được nhắn tin cho anh, em như người bị thiếu mất điều gì đó mà em không thể tự lý giải được vì sao mình lại như thế. Ngày nào nhắn tin cho anh mà em nhận lại tin nhắn từ anh thì em như người được tiếp thêm sức lực và sự tự tin em vui và hân hoan suốt cả ngày. Vậy mà những tin nhắn đó đến với em thật khó khăn. Em đã bao lần tự nói với mình "Phải rời xa anh thôi, phải biết là anh không thể là của mình và anh chưa bao giờ dành một phút để thật sự nghĩ đến mình đâu".
Em đã nghĩ nhiều lắm, đau khổ vì biết mình cũng yêu anh nhiều như một tình yêu thực sự chứ không phải là cơn say nắng nữa. Đau vì những lúc thấy anh đau hay mệt mỏi, những lúc thấy anh căng thẳng vì công việc hay vì những điều trong cuộc sống mà em cảm thấy anh đang bế tắc. Em không biết vì sao anh lại đi chơi với em, vì sao anh lại hôn em như là đang yêu em vậy, nhưng anh lại khuyên em nên trở về với gia đình. Mâu thuẫn quá, có những lúc em nghĩ đến anh và buồn, buồn lắm. Buồn như không thể có cách nào thoát khỏi điều đó. Em mệt mỏi và thấy mình tủi thân kinh khủng, em không đuợc phép đòi hỏi ở nơi anh bất cứ điều gì vì thế em chỉ còn biết hy vọng, hy vọng có một ngày anh nghĩ đến em...em đã từng hỏi anh "mối quan hệ của mình là gì anh nhỉ?" anh bảo "giống như tình nhân" nhưng em thấy mình đến với nhau không giống như những đôi tình nhân khác.
Chính vì vậy em cảm nhận được nụ hôn của anh ngọt ngào lạ kỳ và nóng bỏng như cái nắng mùa hè. Lúc mới gặp, anh chưa làm em có cảm giác yêu như bây giờ. Phải chăng chính sự mạnh mẽ, chín chắn và thẳng thắn của anh làm em thêm yêu và khao khát anh nhiều đến thế. Đến một ngày em nhận được lời đề nghị bằng tin nhắn của anh "mình qua đêm đi". Em ngỡ ngàng, giận anh và tủi thân kinh khủng. Lòng tự trọng của em tự nhiên chiến thắng được tất cả những rung động trong em. Suy nghĩ rằng mình không đáng bị đối xử như một đứa con gái hư hỏng thế, có lẽ với anh em chỉ là một đứa con gái hư hỏng và tồi tệ. Một lời từ chối anh em đã nói ra mặc dù thực tâm em cũng không hoàn toàn khẳng định mình sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện đó với anh.
Có lúc em thấy mình thật tệ, một người phụ nữ rất tồi tệ. Em đánh đổi rất nhiều để được bên anh, em đã cho đi rất nhiều để nhận được những gì nào? Nhận được cái cảm giác hụt hẫng như một kẻ bị bỏ rơi, em không có quyền được bên anh khi em buồn, khi em cần sự chia sẻ, khi em cần một lời an ủi, động viên, hoặc quan tâm cho những mệt mỏi trong cuộc sống của mình. Em cũng không có được nó, em chới với trong một biển tình cảm, một biển nhớ nhung, và cứ khi nào em có cảm giác mình sắp sửa chết chìm trong đó thì anh lại đến bên em, và rồi em lại quên đi tất cả giận hờn ấy. Và đôi khi em cảm thấy mình chỉ là một thứ đồ chơi của anh.
Anh phiêu lưu, bay bổng, mọi quan tâm của anh cũng chỉ dừng lại ở một mức nào đó. Em thì khác, em cần sự chia sẻ, em cần một bàn tay ấm, bóp thật nhẹ, thế cũng đủ cho em có thêm nghị lực vượt qua mọi khó khăn này. Em cần dù chỉ là một câu hỏi rằng hôm nay em có mệt lắm không ? nhưng rồi em cũng không có được. Em ngốc quá, có vậy mà mãi không thể tự mình thoát ra được những cảm xúc yêu thương, không hiểu và không muốn tin rằng mình chỉ là một chút gì để anh vui vẻ, để anh giải khuây thôi. Tình yêu, sự chân thành của em không đủ để làm anh có thể thay đổi, làm anh xúc động và làm anh yêu em hơn. Có thể em thật kém cỏi, em không bằng tất cả những người con gái khác đến với anh trước em, nhưng chỉ có điều em đủ tự tin để nói rằng em yêu anh rất nhiều, yêu điên cuồng và cháy bỏng. Em sẵn sàng đánh đổi tất cả để được bên anh.
Cho đến hôm nay đã tròn ba ngày (thời gian không phải là dài đúng không anh? thế mà với em đó là cả một khoảng thời gian khó khăn và mệt mỏi và nó dài lắm anh biết không? thế nhưng em đã làm được điều mà anh mong rồi đấy. Em không nhắn tin, không gọi điện và không được nghe giọng nói của anh. Em nhớ anh đến quay quắt, tưởng chừng như bất cứ cuộc điện thoại nào đến cũng là anh gọi cho em, bất cứ tin nhắn nào cũng là của anh gửi cho em và em đã thất vọng. Sự thất vọng khi chờ mong anh dường như đã là một điều gì đó quen thuộc với em. Vậy mà em vẫn mong, mong anh dành cho em một chút sự quan tâm dù chỉ là "say nắng".
Chắc là không thể rồi em biết điều đó mà. Em còn muốn viết cho anh nhiều lắm nhưng có lẽ anh đã hiểu được phần nào những suy nghĩ trong em. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì em vẫn luôn mong anh được bình an, hạnh phúc và thành công. Còn một điều em mong nữa là anh hãy giữ gìn sức khỏe và đừng hút thuốc uống rượu nhiều anh nhé. Em vẫn yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tất cả sẽ là quá khứ Anh à, Em thật sự chả thích thú gì khi ngồi đây gõ những dòng chữ này đâu nhưng vì anh không cho em cơ hội được gặp anh dù là một lần cuối cùng. Anh còn nhớ những vần thơ này không? Anh viết tên em trên tờ giấy trắng Sợ lâu ngày mưa nắng sẽ tàn phai. Anh viết tên em...